20. Lời Nhắn Gửi Của Chúng Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh...

Có lẽ đây sẽ là những dòng cuối cùng cho hồi kết chuyện tình chúng ta. Bởi anh vẫn đấy, tình yêu vẫn đây nhưng nó đã không hòa vào nhau nữa rồi. Có lẽ cái bắt đầu của chúng ta phải có một kết thúc buồn.

Em không còn mong manh, không còn yếu đuối. Em của thực tại đã hiểu sự trọn vẹn luôn nằm ở đâu, ở người nào để bản thân không lệch hướng như trước. Chuyện tình của anh và em sẽ luôn là đẹp nhất, nhưng chuyện tình em cùng người mới sẽ luôn là cái kết đẹp nhât.

Em gửi anh những kỉ niệm gói gọn ở trong tâm trí, qua bao ngày đã phai dần. Anh sẽ giữ nó như những gì anh hứa với em đúng không.

Kỉ niệm chúng ta không lớn lao nhưng nó luôn là những gì đẹp nhất của tuổi rung động. Ta đã từng làm cho bạn bè hai đứa phải ngưỡng mộ, ta từng cùng nhau làm những chuyện phi thường đến lạ. Ta từng vì nhau mà bỏ qua những khó khăn, và điều đáng tự hào nhất là khi bên nhau ta luôn là chính ta. Không giả tạo dù chỉ đôi chút.

Em gửi anh những thanh xuân dại khờ. Thanh xuân của em có cầu vồng thật đẹp, nhưng mưa qua rồi thì cầu vồng cũng nhanh chóng mờ đi.

Thanh xuân luôn là những chuyện đáng nhắc tới, và khi nhắc tới có thể ta sẽ thoáng chút chạnh lòng. Bởi có tuổi nào đẹp bằng thanh xuân, bởi có tuổi nào dại bằng tuổi thanh xuân. Thanh xuân của em có anh như có mọi cái đẹp của cuộc sống, muôn màu vạn trạng, nhưng kết thúc lại quá đỗi đau buồn. Kết thúc tuổi hanh xuân là tàn cuộc của tuổi trẻ. Ta phải thu dọn nó mới có thể bắt đầu lại được.

Em gửi anh những lời chào tạm biệt tất cả. Tưởng chừng vốn chẳng thể quên, nhưng thời gian càng trôi, ta trưởng thành trong từng suy nghĩ rồi sẽ hiểu tại sao ta phải cứ nhớ, cứ chờ trong vô vọng. Cái gì qua rồi thì phải nói lời từ biệt, cái gì qua rồi thì sẽ không bao giờ trở lại. Anh đi rồi, em gửi lời chào tạm biệt. Anh đi rồi sẽ mãi chẳng bao giờ trở lại.

Qua tất cả mọi chuyện, em không cảm thấy hối hận. Em chỉ tiếc là tại sao nó qua nhanh trong phút chốc không thể lưu lại kịp.

Anh... hạnh phúc nhé!

...

Em...

Chúng ta chọn cách rời xa nhau không phải vì hết yêu thương, mà là vì khoảng cách hình thành trong chúng ta cứ lớn dần theo năm tháng. Anh tuy không quên nhưng lại chẳng muốn nhớ. Anh chưa bao giờ gặp may mắn trong cuộc sống, nhưng tuổi thanh xuân anh có em là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh.

Khi viết ra những lời này thì anh đã chẳng mong mỏi gì thêm nữa. Duyên đã hết, nợ đã tàn thì ta phải xa nhau. Từ đầu, mỗi người chúng ai cũng đâu muốn có kết thúc như này, cũng vì tạo hóa đã sắp đặt thì ta phải chấp nhận thôi. Cho dù sau này anh không còn nữa, hoặc chẳng ai thấy anh nữa thì anh vẫn luôn dõi theo em, một bóng dáng nhỏ bé của anh ngày nào.

Gửi em, gửi những lời chúng tốt đẹp nhất. Chúc cho em luôn thành công trong cuộc sống. Anh muốn em lúc nào cũng nở nụ cười thật đẹp. Nơi đáy mắt không còn long lanh những giọt sầu. Và quan trọng hãy thật hạnh phúc với người mới, người mà em cho rằng sẽ đem lại hạnh phúc cho em.

Gửi em một khoảng thanh xuân mơ mộng, một vùng trời kí ức thật đẹp. Bởi nó chẳng bao giờ thay đổi được. Nếu chọn được quay lại thì anh vẫn sẽ chọn một thanh xuân như thế. Vì thời gian đấy, em đã từng thương anh, quan tâm anh như cái cách mà anh yêu thương em vậy. Cảm giác ấy không sai nói thành lời được, bởi chẳng có câu nào có thể diễn tả được tâm trạng của kẻ si tình.

Anh gửi vào cơn gió những lời mà vốn sau chia tay, chẳng thể nói được nữa. Anh gửi vào những hạt mưa bao nỗi buồn, rơi xuống đất rồi vỡ tan. Anh gửi vào không trung một sự màu nhiệm đưa anh về nơi thanh thản.

Tạm biệt em, tạm biệt thanh xuân, tạm biệt tuổi trẻ. Đã đến lúc ta phải đi về nơi ta vốn phải đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net