05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hai tháng trôi qua, Việt vừa đi vừa ngắm cảnh non xanh núi biếc của Đại Hưng, quả là có khác rất nhiều. Cảnh vật thanh tĩnh cảm giác như hòa vào thiên nhiên. Hắn thoạt nghĩ đã có cơ hội đến đây thì chi bằng cứ tận hưởng cảnh đẹp, vui thú này. Thế nên tiến độ của hắn mới chậm lại. Đi mãi về hướng bắc, vừa đi lại vừa phải hỏi thăm cũng khiến hắn mệt. Khi đến một ngôi làng nhỏ, trời đã muộn. Bước vào làng, nhìn quanh không một bóng người, những ngôi nhà tối om. Cũng đã muộn, chắc họ đi ngủ hết rồi. Hắn chắc mẩm đêm nay phải ngủ ngoài đường, đang toan đi tìm chỗ trú thì may quá vẫn còn một nhà có đèn ở cuối làng. Tiến lại gần, hắn gõ cửa "Cộc... Cộc... "

"Ai đó?"Từ trong căn nhà phát ra giọng của một người phụ nữ.

"Tôi là người đi đường, khi qua đây trời đã tối, xin được tá túc một đêm."

Người phụ nữ trong nhà nhìn qua khe cửa thấy Việt vẻ mặt hiền lành, dáng điệu thư sinh, mới chịu mở cửa. "Két... két... " Cánh cửa mở ra, phía trong là một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ cẩn thận nhìn hắn dò xét hồi khá lâu, nhìn hắn có cảm giác đáng tin. Hồi sau, người phụ nữ đó mới nói:

"Vào đi!"

Khi bước vào nhà, hắn lướt nhìn một lượt, phía sau tấm rèm vải là căn buồng. Trong phòng khách còn có chiếc chõng, trên bàn có bộ y phục cùng kim chỉ đang vá dở, thiết nghĩ có lẽ người này đang vá lại đồ nên mới ngủ muộn vậy.

"Cậu ngồi đi!" Người phụ nữ chỉ vào chiếc ghế." Nhà tôi hơi chật, cậu chịu khó nằm trên chõng. Vợ chồng tôi ngủ ở trong, nếu cần gì thì xin cứ nói."

"Dạ! Phải làm phiền vợ chồng chị thật ngại quá nhưng tôi cũng không còn cách nào khác. Xin đa tạ." Hắn lễ phép.

"Không có gì! Cũng đã muộn cậu mau đi nghỉ đi, tôi vá nốt chỗ này rồi sẽ nghỉ."

"Vâng!"

Sau lời đáp đó, Việt đặt tay nải xuống rồi cũng ngả người lên chiếc chõng. Có lẽ đi đường cả ngày nên đã thấm mệt, hắn tự thưởng cho mình một giấc ngủ say.

Ngày hôm sau, khi mặt trời đã ló dạng hắn mới thức dậy, thân mình mệt mỏi. Hắn đi ra phía ngoài sân vươn vai căng hết cơ rồi làm điệu bộ vài động tác tập thể dục cho thoải mái. Người phụ nữ đang giặt đồ ngoài sân giếng nhìn thấy lạ nhưng lại không hỏi.

"A! Chào buổi sáng" Hắn vẫy tay với người phụ nữ đó, chị ta chỉ cười cười. "À chị này chẳng hay nhà ta có ai bị bệnh sao? Đêm qua tôi nghe có tiếng ho dữ lắm!"

"Là chồng ta, cứ khi trời trở lạnh là bệnh lại tái phát. Đã cho anh ấy uống bao nhiêu thuốc rồi nhưng chỉ được một thời gian là lại như cũ." Người phụ nữ thở dài.

"Tôi cũng là bác sĩ, hay để tôi vào xem bệnh cho chồng của chị."

"Bác sĩ?"

"Ý tôi là thầy lang ấy mà" Thấy mình lỡ lời, hắn vội giải thích.

"Được!"

Người phụ nữ đó gác lại việc đang làm, dẫn hắn vào buồng trong. Trong căn buồng nhỏ u tối, có chiếc giường tre, bên trên là một người đàn ông trung niên đang nằm. Chốc chốc lại ho sặc sụa. Việt ngồi kế, khẽ nhấc cánh tay lên mà bắt mạch. Đo mạch nhịp một lúc, hắn chuyển qua xem sắc mặt của người bệnh. Đây có lẽ bị ho mãn tính, người bệnh thường trở chứng mỗi khi trời chuyển mùa. Ngẫm nghĩ một lúc, hắn kê một đơn thuốc rồi dặn dò.

"Chị hãy mang đơn này đi bốc thuốc, mỗi ngày cho anh ấy uống hai lần. Chắc chắn sẽ khỏi."

"Có thể khỏi được không?"

"Chị yên tâm, trước đây cha tôi cũng đã chữa cho một người bệnh như vậy, sẽ khỏi hẳn mà."

Người thiếu phụ nghe Việt chắc chắn vậy thì thấy yên lòng, chị cầm lấy đơn thuốc cất kỹ rồi nói.

"Nếu có thể khỏi hẳn được thì thật đa tạ thầy."

"Không có gì! Hơn nữa chị cũng đã cho tôi tá túc một đêm rồi." Hắn nhìn lên trời lúc này chắc cũng là giờ thìn."Cũng đến lúc tôi phải đi rồi! xin cáo từ."

Việt cúi chào cáo từ rồi xách tay nải bước ra ngoài, vừa đi được vài bước thì nghe có tiếng người vừa chạy vào làng vừa kêu lớn. "Mọi người mau cứu người! Có người nhảy xuống sông kìa!".

Nghe vậy những người trong làng vội ùa ra theo y, những thanh niên trai tráng có sức khỏe chạy trước. Việt cũng chạy theo sau, cần gì thì có thể giúp đỡ. Cuối cùng, chạy đến bờ sông, nhiều người tụ tập quây quanh cô gái vừa được vớt lên, người ướt nhẹp đang bất tỉnh dưới đất. Một người nhắc một thanh niên khác đi gọi đại phu, y vừa chạy đi thì Việt cũng tới kịp. Hắn cố chen vào, tình hình khá nguy cấp.

"Xin mọi người tránh ra! Tôi là thầy lang đây!"

Nghe vậy, họ cho hắn vào. Hắn bắt mạch, mạch đập rất yếu, áp tai sát ngực cô gái tim đập chậm quá. Không được rồi! Mạch yếu quá nếu không nhanh sẽ nguy mất. Hắn nghĩ vài giây rồi lẩm bẩm: "Chi bằng... "

Nhớ lại bài học hô hấp nhân tạo đã được học ở đại học, Việt không ngờ nó lại có ích ngay lúc này. Không chần chừ, hắn nâng đầu cô gái lên, hít một hơi thật sâu, rồi thực hiện những thao tác đã được học một cách cẩn thận trước sự chứng kiến kinh ngạc của mọi người. Có những tiếng xì xào trong đám đông: "Trời! Tên này làm gì thế kia, sao có thể làm chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật như vậy?", lại có người nghĩ xấu hắn định kéo hắn ra. Việt thấy vậy vội giải thích:

"Xin hãy tin tôi. Tôi có thể cứu được, nếu không nhanh người này sẽ chết đấy."

Tuy nhiều người còn nghi ngại nhưng Việt mặc kệ, cứu người là quan trọng. Thông khí phổi, ấn lên ngực nạn nhân từng nhịp cho tim phục hồi là những gì hắn đã được học. Quả nhiên, lúc sau cô gái đó sặc lên, tống nước ra ngoài rồi dần tỉnh lại.

Việt đỡ cô gái dậy, bắt mạch lại. Tuy có hơi yếu nhưng cũng coi như đã qua cơn nguy kịch. Những người xung quanh lúc này cũng bớt lo hẳn.

Trong đám đông đó, một người phụ nữ chen vào, sà xuống ôm lấy cô gái.

"Bến à! Con làm u lo quá." Bà ta vừa khóc vừa nói. Nhưng cô gái nhìn bà mẹ lòng thấy hối hận, nói ấp úng.

"U ơi! Con... xin lỗi."

"Được rồi! Bác hãy đỡ cô ấy về rồi cho uống canh gừng. Như thế sẽ đỡ bị cảm lạnh." Hắn dặn.

"Cám ơn thầy." Người đàn bà vẫn khóc mà lạy.

"Không có gì! Là chuyện nên làm, bác mau đưa cô ấy về đi."

Sau chuyện đó, ai nấy đều ra về tiếp tục công việc đang dang dở. Còn Việt, tiếp tục chuyến hành trình của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net