34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm xuống, bên ngoài tĩnh mịch. Bân còn ngồi trong phòng ghi chép lại nghiên cứu về thảo dược mình mới tìm được, cặm cụi suốt cả buổi mãi đến đêm anh mới thấm buồn ngủ. Bân đứng dậy, vươn vai rồi bước ra ngoài định khép cửa sổ vào để chuẩn bị đi ngủ. Chợt! Có điều gì đó bất thường thu hút lấy ánh mắt của anh. Phía trong căn phòng của Việt bỗng phát ánh hào quang xanh ngọc lấp lóe trong đêm tối. Thứ ánh sáng xanh đó, chắc chắn không bình thường.

Nghĩ vậy, Bân vội vã đi sang căn phòng ấy. Khi vừa đẩy cửa bước vào thì thứ ánh sáng đó đã biến đâu mất chỉ để lại không gian tĩnh lặng với chiếc đèn cầy le lói đang nhỏ lệ. Trên bàn ông Quân đã ngủ gục từ bao giờ. Bân tiến lại gần khẽ lay lay thầy dậy:

"Thầy! Thầy ơi!"

Ông Quân bị đánh động thì một hồi sau cũng nheo nheo mắt tỉnh lại mới biết mình đã ngủ quên, ông nhìn Bân đang đứng trước mặt chưa kịp nói gì thì anh đã lên tiếng trước:

"Thầy mệt thì đi nghỉ đi để con nom Việt cho."

Ông Quân gật nhẹ đầu, mệt mỏi đứng lên dặn dò vài câu trước khi ra khỏi phòng.

"Vậy con ở đây coi nom nó, có chuyện gì thì báo ta."

Bân vâng một tiếng rồi nhìn bóng thầy lặng lẽ trở về phòng. Màn đêm u tịch che khuất bóng thầy, anh khép cửa lại rồi ngồi xuống chiếc ghế, chống cằm lên cái bàn. Càng về đêm, cơn buồn ngủ khiến đôi mắt anh trĩu nặng, không lâu sau anh đã hoàn toàn bị thần ngủ khống chế.

Đêm ấy, giữa lúc không ai để ý đến, Việt đã lên cơn sốt cao, người hắn co giật một hồi thì ngừng lại, chân tay buông lỏng, nhịp thở yếu ớt gần như bằng không.

Việt và gã áo đen đi một quãng dài đến khi trời tối mới dừng lại ở khu nghĩa địa âm u, lạnh lẽo. Tiến lại gần gốc cây cổ thụ lâu năm đã chết khô, gã áo đen lẩm bẩm gì đó trong miệng không rõ. Vài giây sau, mảng không khí trong cái hốc cây cô đặc lại, xoáy tròn tạo một cơn lốc mở to dần. Gã áo đen lùi lại vài bước, liếc nhìn Việt vẫn vẻ vô hồn. Gã nói:

"Vào đi!"

Vẫn giọng nói lạnh thấu xương nhưng lại có sức mê hoặc lạ kỳ. Việt không chống chế hay thắc mắc điều gì, hắn răm rắp nghe theo như một linh hồn chịu sự chi phối của thế lực nào đó khiến hắn mất đi ý thức bản thân.

Một.

Hai.

Chỉ một bước nữa là hắn sẽ trở thành người của thế giới khác, một bước nữa thôi chắc chắn hắn sẽ chẳng bao giờ quay lại được. Giây phút nhấc chân lên ở bước thứ ba, Việt đã có chút lưỡng lự.

"ĐỪNG!"

Bất chợt, giọng nói ai đó vang lên từ phía sau đánh thức tâm trí hắn thoát khỏi ảo giác của Người dẫn đường. Hắn khựng lại, chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã bị một cánh tay ai đó nắm chặt cổ tay hắn mà kéo ngược trở lại...

...

Sáng sớm hôm sau, khi con gà nhà bà Sen hàng xóm cất tiếng gáy lần thứ hai Bân mới tỉnh giấc. Dường như cơn buồn ngủ chưa tan hết, anh ngáp ngắn ngáp dài rồi lấy tay dụi dụi mắt. Đến khi tỉnh hẳn người, Bân định ra sân giếng rửa mặt cho tỉnh táo nhưng nghĩ thế nào anh trở vào giường coi Việt ra sao. Bân tiến lại giường, anh chợt sửng sốt. Việt đã tỉnh lại, mắt hắn mở thao láo, đôi đồng tử vô hồn nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm yếu ớt.

"Nước... nước... "

Bân nén sự sửng sốt xuống, vội đi rót nước rồi trở lại, đỡ Việt ngồi dậy và từ từ cho hắn uống từng ngụm một. Xong, Bân nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống, anh kê tay lên bắt mạch. Mạch đập đều đều ổn định, da mặt hồng hào, bờ môi đã bớt nhợt nhạt, dường như mọi thứ đã bình thường trở lại. Bất giác anh phát hiện những vết thương trên người hắn giờ đâu mất tiêu. Thật kỳ lạ, Bân không lý giải nổi điều gì đã xảy ra với hắn, anh ngồi ngẫm lại vài giây rồi vội vã đi gọi thầy.

Những vết chém, vết đâm trên người Việt chỉ trong một đêm đã lành lặn chỉ sót lại những vết sẹo mờ. Ông Quân đưa mắt nhìn Việt băn khoăn, là do miếng ngọc đó? Lạ thật. Không lẽ trên đời này lại có chuyện thần kỳ đến thế? Trước nay, ông Quân chưa bao giờ tin vào những điều không tưởng, nhưng chuyện này rõ ràng hiện ra trước mắt khiến ông không thể không tin trên đời này thật sự tồn tại một thế lực siêu nhiên nào đó. Nhưng vì sao nó lại giúp đỡ Việt? Rốt cục thì Việt là ai và liệu nó có phải đến từ một nơi rất xa? Muốn tìm được câu trả lời chỉ có một cách duy nhất. Chờ hắn khỏe hẳn, ông sẽ hỏi.

***

Mùa đông bắt đầu thay áo cho tiết trời thu đang suy tàn bằng một cơn mưa phùn đầu mùa dai dẳng suốt ba, bốn ngày nay. Gió mùa đông bắc rít qua từng kẽ lá lùa vào căn phòng của Việt lạnh buốt. Cũng được gần một tuần kể từ khi hắn tỉnh lại, sức khỏe giờ đây đã tốt hơn nhiều. Hắn có thể đi lại, còn có thể tập vài động tác thể dục nhẹ nhàng. Tuy vậy, mọi người trong nhà vẫn luôn chú ý hắn, không cho hắn làm gì quá sức.

Từ hôm ấy, Vĩnh Linh ngày nào cũng tới. Nàng vẫn luôn quan tâm, chăm sóc hắn như khi hắn chưa tỉnh lại. Nhớ lại lúc tận mắt thấy Việt đã tỉnh, nàng vui mừng đến rơi lệ, cứ ôm chặt lấy hắn như thể đã xa cách lâu ngày. Hôm nay, nàng đích thân xuống bếp nấu canh gà tần tầm bổ cho hắn. Hì hục trong bếp suốt cả buổi, phải tốn bao nhiêu mồ hôi và công sức mới nấu xong. Nàng hí hửng đặt nồi đất vào giỏ rồi cùng Kim Liên mang tới y quán.

Đẩy cửa bước vào, đúng lúc Việt đang thay đồ thấy có người vào làm hắn giật bắn mình, mặc vội chiếc áo vào. Vĩnh Linh đỏ mặt, trố mắt nhìn hắn vài giây rồi như xấu hổ lại vội vã lui ra khép cửa vào, miệng rối rít:

"Xin lỗi! Xin lỗi. Ta không cố ý."

Từ bên trong phát ra tiếng nói bực dọc:

"Cô lần sau có muốn vào thì làm ơn gõ cửa trước dùm cái!"

"Được rồi. Tại ta nghĩ... "

Vĩnh Linh cứng họng, ấp úng không nghĩ được lý do gì thích đáng. Quả thực nàng chỉ nóng lòng muốn gặp hắn, cho hắn ăn thử món canh gà nàng nấu xem ra sao. Thật tình, ai mà biết hắn đang thay đồ chứ?

"Cô vào đi. Ta xong rồi."

Vĩnh Linh đẩy cửa bước vào. Nàng thấy hắn đang ngồi trên ghế cạnh bàn, nàng gượng cười như muốn xúy xòa, trong tâm vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nàng đặt giỏ đồ xuống bàn, mở nắp ra, nhấc từ bên trong một chiếc nồi đất nhỏ. Việt tò mò nhìn chiếc nồi được mở nắp, hương thơm ngào ngạt từ trong đó tan vào không khí, khiêu khích cái khứu giác và dạ dày của hắn. Hắn nuốt nước bọt cái ực, và hỏi:

"Cái gì mà thơm vậy?"

"Canh gà." Vĩnh Linh nhìn vẻ mặt hắn mà muốn phì cười nhưng nàng vẫn cố kiềm chế lại.

"Canh gà?"

"À! Sáng nay có con gà chết nên ta xuống bếp tần cho ngươi tầm bổ."

"Đừng thế chứ! Cô thật xấu xa, lại đem gà chết cho ta ăn."

"Tức là ngươi không ăn?"

Việt lia mắt nhìn vẻ mặt của Vĩnh Linh, hắn biết nàng chẳng bao giờ làm vậy đâu. Nàng chỉ đang đùa với hắn một chút thôi. Đã vậy, ta cũng phải phụ họa thêm mới vui chứ! Nghĩ thế, hắn làm bộ xìu mặt xuống:

"Ừ. Dù gì ta cũng không ăn được. Ta bị dị ứng thịt gà mà, cô không biết sao?"

Quả nhiên, Vĩnh Linh hơi buồn. Thì ra hắn không thể ăn thịt gà, tiếc quá. Ta đã mất nhiều công sức đến vậy, rốt cục lại công cốc. Lẽ ra ta phải hỏi hắn trước mới đúng. Vĩnh Linh thở dài thườn thượt, chán nản nhìn chiếc nồi còn bốc khói thơm phức.

"Hóa ra ngươi không ăn được thịt gà. Nếu thế thì ta đem cho Sa Sa ăn vậy."

Nàng đậy nắp lại, nhấc chiếc nồi bỏ vào chỗ cũ rồi xách giỏ lên định bước đi. Việt nuối tiếc, níu lại:

"Ấy. Thế thì phí lắm. Dù sao cũng là công sức cô bỏ ra. Thôi thì để ta ăn cũng được. Đâu thể phụ lòng tốt của cô được."

"Nhưng... ngươi vừa nói không ăn được thịt gà mà."

"Ta giỡn với cô xíu thôi." Hắn cười ha hả. "Thịt gà là món ngon nhất trên đời, không ăn được thì uổng lắm."

"Ngươi... ngươi... "

"Mà chắc không phải là gà chết đấy chứ?"

"Đương nhiên. Ta đâu có xấu như ngươi nghĩ."

Vĩnh Linh đặt giỏ xuống bàn, lại mở nắp và bưng nồi ra khỏi giỏ. Nàng cẩn thận múc từng thìa nước và cái vào bát con, xong, lại cẩn thận múc thìa rồi thổi thổi đưa lên ngang miệng hắn. Nàng nói:

"A. Há miệng ra nào!"

Việt thôi cười, hắn ngạc nhiên nhìn nàng, trong đáy mắt vướng điều tâm sự. Hắn biết nàng đối với hắn vô cùng tốt, những ngày hắn bất tỉnh hắn vẫn luôn cảm nhận được hơi ấm của nàng kề bên. Nàng đã luôn bên hắn, luôn chăm sóc cho hắn những khi cận kề cái chết. Trong giấc mơ, hắn từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nàng, thật may ông trời còn có mắt để hắn tỉnh dậy, để hắn lại được thấy nàng.

Việt hiểu những tình cảm nàng dành cho hắn không chỉ đơn thuần là với ân nhân, hắn nhận ra những lúc nàng nhìn hắn trong đáy mắt ngập tràn yêu thương nhưng tận sâu thâm tâm hắn, nàng chỉ như một người bằng hữu hoặc cái tình bằng hữu ấy chỉ lớn hơn bình thường một chút. Hắn đã từng yêu và có thể xác định được chắc chắn rằng, hắn không yêu nàng. Có phải nàng ấy đang hiểu lầm gì đó chăng? Nàng là công chúa, còn hắn là thường dân lại tới từ một nơi rất xa xôi chưa biết sau này sẽ ra sao. Nếu hiểu lầm này ngày càng lớn hắn sợ rằng nàng sẽ càng khổ đau.

"À. Cô để ta tự làm."

Hắn cười nhạt cho có lệ những mong nụ cười ấy sẽ khiến nàng được an ủi một chút. Hắn cướp lấy thìa khỏi bàn tay vô sức của nàng, tự đút vào miệng mình để thưởng thức.

Việt khẽ liếc nhìn sắc mặt nàng. Vĩnh Linh có thể đang buồn, đôi mắt nàng lơ đãng nhìn hắn lại như không nhìn. Đôi mắt ấy chất chứa nhiều tâm tư của một người con gái đang tự hỏi lòng: Hắn làm vậy là có ý gì? Thật ra nàng đã biết câu trả lời nhưng nàng không dám chấp nhận rằng hắn đang từ chối sự quan tâm của nàng cũng đồng nghĩa rằng... Vĩnh Linh, đưa mắt ra chỗ khác, nàng không muốn nghĩ tiếp nữa bởi nó sẽ khiến nàng càng thêm nhoi nhói trong tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net