PHẦN 20 - THỬ THÁCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải lên tiếng từ chối việc thầy nhờ, đúng là kỳ lạ, nhưng cũng không thể trách được"

"Thầy nói thật ạ? Em cứ tưởng cậu ấy chỉ biết dạ vâng thôi"

"..."

"Thầy cũng đoán được đây chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng không ngờ lại sớm vậy"

"Em hiểu, và em cực kỳ cảm thông"

"..."

Đó là cuộc đối thoại vớ vẩn nhất mà Nguyên buộc phải lắng nghe, hai con người có học thức cao đang không ngừng mỉa mai một thiên tài bẩm sinh đang đứng bên cạnh. Công bằng ở đâu?


"Rốt cuộc thầy gọi em lên đây để làm gì?"

Cấm đoán không được, bỏ đi cũng không xong, vẫn là phải chen ngang giữa ông thầy chủ nhiệm và tên lớp trưởng bốn mắt.


Ánh mắt tập trung vào câu chuyện đột ngột chuyển hướng sang cậu, không ai bảo ai liền trở nên im lặng một cách đáng sợ. Điều đó khiến cậu vô thức khẽ nuốt ực, chắc chắn là chuyện không lành rồi.


"Thầy Đinh nhờ Vương Tuấn Khải làm gia sư cho cậu môn Toán, nhưng cậu ấy nói bận, không thể giúp"

Bốn mắt đẩy gọng kính, cái vẻ khinh thường người khác thực sự trông đến đáng ghét.


"Vậy thì sao? Tôi mới không thèm anh ta giúp"

Làm như Nguyên thiên tài đây cần ai đó dạy dỗ về đầu óc vậy. Xin lỗi, giận thì mặc kệ, vì cậu mới chính là người bị hắn xâm hại mà.


Ánh mắt họ lần nữa tìm đến nhau, như hiểu ý, lắc đầu xem nhẹ tự trọng cao vót của một thằng con trai tồn tại trong cậu.


Nhưng tự trọng có thể làm gì trong khi kỳ thi sắp cập bến?


"Cứ tạm quyết định vậy đi, lớp trưởng, em sẽ là người kèm cặp Vương Nguyên, thay đổi gì thì để sau này hẳn tính"


"Cái gì? Không thể nào! Sao thầy có thể làm vậy với em?"

Bốn mắt giật mình hoảng hốt khi tiếp nhận một sự nhờ vả, nói trắng ra là không ưa gì cái loại học sinh cá biệt như cậu, huống chi còn phải ở bên cạnh nhau học tập một thời gian dài dằng như thế.


"Thầy sẽ cộng điểm cho em, đừng lo"

"À...thế thì cũng..."

Lợi ích, trong mắt tên này chắc chắn toàn chứa đựng những tham vọng nâng cao bản thân. Vậy nên đem vàng đến trước mặt thì kiểu gì chẳng đồng ý chứ?


Cậu cũng chẳng ưa gì tên bốn mắt lắm mồm này, cực kỳ phiền phức, nhưng lúc này không còn đường lui nữa rồi, đỡ hơn là phải suốt ngày ở bên cạnh nam thần lạnh lùng mà.


Hắn vẫn còn đang giận cậu lắm, chỉ vì không được thoả mãn, có biến thái không cơ chứ?

-------------------------


"Ừm...theo như thường lệ, hôm nay chúng ta sẽ chuyển chỗ ngồi, động tác các em nhanh lên nào"

Thầy Đinh đặt lên bàn một hộp giấy to vuông vất, bên trong là những con số được gấp đôi lại phỏng theo vị trí chỗ ngồi của từng người.


Cái này cũng chỉ có thể dựa vào may mắn, nhưng Nguyên thực sự muốn nổi điên vì sắp sửa phải chia tay nơi tuyệt hảo kế bên cửa sổ lộng gió, những giấc ngủ tuyệt vời làm sao tận hưởng trọn vẹn nữa đây?


"Anh thực sự muốn làm đến mức này sao?"

Nguyên đứng dậy khi đến phiên mình bốc thăm, ánh nhìn bất mãn hoàn toàn tia thẳng đến người trước kia đều ngồi bên cạnh, tên nam thần Khải vô cảm, đáng ghét, và khó ưa.


Dám mua chuộc thầy bày ra cái thể loại chuyển chỗ điên rồ này! Còn tưởng cậu ngu ngốc không biết gì à?


"Cậu đang nói gì vậy? Mau đi thôi"

Hoành khó hiểu đảo mắt nhìn biểu cảm hai người, cùng lúc kéo bắp tay gầy hối thúc thực hiện cho xong cái quy trình nhạt nhẽo.


"Tốt nhất là cách xa một chút"

"..."

Khinh thường và cay ghét, hắn tuyệt nhiên vẫn bình thản giương mắt nhìn lên bảng, không hề đáp trả một lời mỉa mai nào từ cậu, lại càng đặc biệt khiến cậu muốn nổi điên.


Vị trí cạnh cửa sổ hành lang, hoàn toàn trái ngược với bầu trời trong xanh phía đối diện, may ra vẫn là bàn cuối, nhưng đương nhiên vẫn tràn đầy thất vọng.


Nguyên bất lực áp má vào mặt bàn nơi chỗ ngồi mới, vươn tay lên không trung muốn níu kéo những kỷ niệm mát mẻ của khi trước, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.


Cạch.

Tiếng động từ bàn trên, ai sẽ là người che khuất tầm nhìn nhỏ nhoi của cậu đây?


"H-hả! Không phải chứ! Sao anh lại ngồi đây!"

Nguyên hét lớn khi phát hiện tấm lưng cô độc quen thuộc lại tiếp tục gần kề khoé mắt, chỉ khác là từ bên cạnh chuyển sang phía trên cậu mà thôi.


Thế thì bày ra cái trò này làm quái gì vậy?


"Vương Nguyên, em có thể trật tự hay không hả?"

Thầy Đinh trên bục giảng bắt đầu nhăn nhó, chuyển hay không chuyển thì mọi thứ vẫn đâu hoàn đấy, và cậu học sinh này vẫn vô tư và ngủ gật bất cứ lúc nào.


"Em không...chỉ là..."

"Hai người đúng là quá đáng!"

Đột nhiên thanh âm tăng vọt từ góc khuất nào đó xen ngang, trông thấy Chí Hoành đang bực tức chỉ trỏ về phía cậu và nam thần, và có lẽ cậu hiểu, tên bạn thân nối khố phải ngồi bàn đầu đối diện với thầy giáo mà, thật đáng thương.


"Được rồi, được rồi, ổn định nào. Cả lớp đều phải thân nhau hết có biết không? Đừng gây chuyện nếu không muốn bị trừ điểm đấy"

Lời nói văng vẳng bên tai, mặc nhiên không thể trôi dạt vào đầu não. Nguyên bận rộn suy nghĩ, thế quái nào mà tên nam thần khó ưa này luôn biết cách xuất hiện trước mắt cậu như thế? Lần này thậm chí còn ác liệt hơn, chỉ cần ngước đầu, liền trông thấy tấm lưng đơn độc ấy.


Tệ thật, vì điều đó khiến trái tim cậu cảm thấy mệt mỏi.

* * *

"Chào, cậu đến rồi à?"

Thiên Tỉ mỉm cười chào đón Nguyên, cái công việc làm thêm sau giờ học vẫn duy trì đều đặn như thế, nhưng cậu tuyệt nhiên không ghét bỏ chút nào.


"Thiên Thiên! Ôm tớ!"

Nụ cười ấm áp nơi Thiên Tỉ luôn khiến cậu cảm thấy bình yên và dễ chịu, vậy nên mỗi khi gặp phải chuyện buồn hoặc khó khăn đều vô thức nghĩ về cậu ấy và đổ nhào đến ôm siết làm chỗ dựa.


"Có chuyện gì sao?"

Thiên Tỉ vỗ nhẹ lưng cậu, mùi bánh ngọt ngào lan toả nơi bả vai khiến cậu hài lòng hơn bao giờ hết.


"Tớ bị mộng tinh và..."

BỐP.

Cùng lúc quyển sổ hoá đơn dày cộm đập vào sau gáy dù câu chữ than vãn vẫn chưa được hoàn thành.


"Này! Anh già!"

Nguyên đau đớn xoa lấy tóc mình rồi quay phắt lại cáu gắt, không cần nghĩ cũng biết ai đủ gan lớn dám đánh trên đầu cậu.


"Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng đem cái chủ đề đó bàn luận ở đây"

Người được ưu ái gọi là anh già cùng cặp mắt kính trông tri thức nắm lấy cổ áo cậu kéo khỏi cái ôm ấm áp từ Thiên Tỉ. Và cái việc đang được nhắc đến đương nhiên cũng đã nhiều lần hỏi đến ý kiến của anh.


"Thì sao? Đó không phải chỉ là tâm sinh lý bình thường khi dậy thì hả? Sao anh phải cấm?"

Nguyên giương mắt nhìn, vẻ ngoài ngơ ngác khi hỏi mấy loại câu này mặc nhiên khiến người ta ái ngại.


"Không có gì cần phải khoe, nhóc đang phát triển chậm hơn người khác đó biết không?"

"Chậm? Sao lại vậy? Thiên Thiên cậu có từ lúc nào thế?"

Nhanh chóng quay sang Thiên Tỉ còn đang lắng nghe cuộc trò chuyện từ hai người, thành ra bị hù cho giật mình, mặt mày trở nên lúng túng.


"Tớ...tớ từ lúc..."

BỐP.

Lần nữa mái đầu ưu ái được hưởng trọn cú đánh yêu từ quản lý, bộ muốn tìm hiểu rõ ràng về giới tính là sai hay sao chứ?


"Đừng có thản nhiên hỏi về chuyện này nữa nhóc con, và của người khác càng không được phép tò mò"

Nguyên ôm đầu liếc mắt nhìn vẻ đáng ghét, còn Thiên Tỉ chỉ ở một bên mỉm cười, tình hình này có lẽ sắp xảy ra chiến tranh giữa hai tính cách trẻ con.


"...Vậy hỏi anh thì được đúng không? Cũng sắp ba mươi rồi nói mấy loại chuyện này không thành vấn đề chứ?"

"Này..."

Trong khi cậu đang cố chèn ép ông anh già kia vào tường tra hỏi thì tiếng chuông leng keng báo hiệu khách vừa vào tiệm.


Mọi thứ nhanh chóng trở về quy củ, Nguyên đến bên quầy trưng bày, mỉm cười sẵn sàng tiếp khách.


"Giả Thanh?"

Thanh âm ngạc nhiên khiến mọi người đổ dồn về phía vị khách vừa được nhắc đến. Cô gái với mái tóc dài thẳng cùng dáng vẻ thanh lịch giật mình đón nhận gương mặt đang mở to mắt đã từng gặp qua.


"Phải gọi là chị chứ nhóc con"

Nụ cười ngọt ngào hiện hữu, khiến tâm trí cậu đột nhiên trở nên mơ hồ và không biết phải làm gì, vì cậu thực sự đang rất vui.


"Không ngờ chị lại đến nơi này, chị mau chọn món đi, em có vài chuyện muốn hỏi chị đấy"

Ánh mắt cậu phát sáng trong tích tắc, nói trắng ra đã mong mỏi được gặp lại cô gái này từ lâu lắm rồi. Quả nhiên là may mắn.


Cô gái luôn sở hữu một loại sức hút đặc biệt luôn thu hút cậu, sau đó còn theo chân cô gọi món, phục vụ tận bàn, vô tư ngồi cùng và bắt đầu liến thoắng không ngừng, ngỡ như hai người đã quen biết nhau một thời gian dài vậy.


"Xem kìa, thật sự đến tuổi phát dục rồi"

Quản lý khoanh tay chép miệng nhận xét, cái lứa tuổi này thèm khát gặp gỡ con gái cũng là điều dễ hiểu thôi, không trách được.


Nhớ lại quá khứ thì có lẽ anh phát triển còn sớm hơn cậu nhiều.


"..."

Thiên Tỉ vẫn ở bên cạnh trầm ngâm hồi lâu, không nói không rằng toan định quay lưng trở về khu vực bếp, nhưng nhanh chóng bị ông anh già kéo khựng lại.


"Đừng lạnh lùng với anh vậy chứ? Lúc nãy vừa cứu em còn gì"

"Lo làm việc đi"

Dáng vẻ lạnh nhạt hất tay khiến ông anh đau lòng, tại sao đối xử với thằng nhóc kia thì thân thiết còn với anh lại ngược ngạo như thế?

Chính là không cam lòng, tiếp tục bám dính lấy Thiên Tỉ theo vào bên trong và miệng thì không ngừng than phiền bất công.

* * *

Tắm rửa sạch sẽ và thơm mát, Nguyên vội lăn lộn trên giường cùng chiếc điện thoại tìm kiếm trò chơi.

Đột nhiên nhận được một tin nhắn gửi đến, cái tên lưu trữ khiến cậu giật bắn người.

[Đừng thức khuya quá, ngủ sớm nhé. Ngày mai em có rảnh không?]

Thế quái nào mà cậu lại quên mất lời tỏ tình của Kiến Nhu? Đến nay chắc cũng hơn hai ba ngày rồi, vì cuộc sống bận rộn khiến cậu đôi lúc trở nên lơ đãng và đầu óc thì chỉ có thể tập trung vào một việc bất kỳ thôi.

Nhưng chuyện này thực sự nghiêm trọng, làm thế nào cậu có thể lên tiếng từ chối mà không khiến đàn anh cảm thấy bị tổn thương?

Nói sự thật cậu chỉ thích con gái? Không, như vậy chưa đủ để người khác chấp nhận, hoặc có thể sẽ không thể duy trì tình bạn được ấy chứ.

Hay là cậu đã có người thương của mình? Cũng được nhưng không thiết thực, anh ấy liệu có chịu từ bỏ không?

Đang muốn giải trí sau một ngày vất vả lại phải mắc kẹt với những dòng suy nghĩ khó khăn, tóc tai cũng trở nên rối tung vì tự cào cấu mình.

Nguyên nhăn nhó mặt mày, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến mọi chuyện trở về bình yên như trước?

Đột nhiên lúc này đầu não loé lên một loại ánh sáng của sự thấu hiểu, Nguyên thiên tài mỉm cười rạng rỡ, cuối cùng đã nghĩ ra cách rồi!

')հ��


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan