PHẦN 21 - HÀI LÒNG VỚI NHỮNG ĐIỀU BÊN CẠNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoành lăn tăn đảo quanh điểm hẹn, bàn chân không thể đứng yên vài phút, mặc nhiên cảm thấy hồi hộp dù cho chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.


"Em đợi anh lâu chưa?"

Giật bắn khi bước chân đều đặn đến gần, thanh âm quen thuộc từ người sở hữu chiều cao vượt bậc đã đúng giờ hẹn.


Kiến Nhu mỉm cười, vẫn vẻ mặt chân thành và ôn hoà khi đối diện với bất cứ ai, Nguyên hay chỉ là bạn thân của Nguyên đi chăng nữa.


"À...em vừa đến thôi"

"Ngạc nhiên là em hẹn anh ra đây, nhưng giúp được em thì anh sẵn lòng"

Nụ cười tốt lành khiến Hoành trở nên hoang mang, hoặc nói đúng hơn là bắt đầu mặc cảm tội lỗi.


Cái kế hoạch ngu ngốc của Vương Nguyên, tại sao phải nhờ Hoành lấp đầy cơ chứ?


"Ừm...vậy chúng ta...đi hướng này"

Hoành cố điều chỉnh nét mặt vui vẻ, cánh tay lịch thiệp mời đàn anh bước lên trước, thành ra chính là cố ý muốn hướng ánh nhìn vào nơi cần nhìn.


"Được...Hả?"

Thật nhanh chóng, Kiến Nhu trông thấy những gì mà họ đã sắp đặt, không khỏi giật mình thốt lên sự bất ngờ.


Khung cảnh khiến Kiến Nhu chết đứng chính là qua lớp kính trong suốt của cửa tiệm bánh, nhìn thấy Nguyên cùng cô gái nào đó cười nói vui vẻ, còn tự tay đút thức ăn cho đối phương.


Đó là kế hoạch được cho là thiên tài của Nguyên, không cần khó xử lên tiếng từ chối họ, chỉ cần khiến họ tự thân bỏ cuộc trong thầm lặng.


Hoành chỉ không ngờ chuyện này đến nhanh như vậy, đàn anh đúng là tinh mắt.


"..."

Kiến Nhu im lặng vài giây, rồi đột ngột kéo cổ tay Hoành xông về phía trước.


"A-anh bình tĩnh! Đừng làm chuyện dại dột nha!"

Bất lực trước sức lực mạnh bạo từ đàn anh đang muốn nổi điên, Hoành cố dùng chân thắng lại nhưng không được, chỉ biết thầm cầu nguyện trong đầu hãy tha thứ cho tội lỗi vướng bận này.


Thực sự thì mọi chuyện nằm ngoài dự đoán, thay vì chứng kiến rồi bỏ đi trong im lặng như kế hoạch của Nguyên, thì Kiến Nhu tìm đến tận bàn cậu đang ngồi, kéo theo sau là Hoành đang ra hiệu tớ không biết gì hết, tớ vô tội.


Khi cô gái ấy ngước nhìn lên, cũng là lúc Kiến Nhu buông tay Hoành, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.


"Hm...bạn em à?"

Giả Thanh hỏi, khoé môi mỉm cười ẩn ý.


"À ừ, đúng là vậy...thật ra..."

Nguyên bối rối muốn giải thích sự việc, mặc nhiên tài ăn nói vô tư đều mắc kẹt trong cuống họng.


Nhìn thấy Kiến Nhu chết điếng như thế càng khiến đầu óc cậu trở nên trắng xoá và đối mặt với tình huống này là hoàn toàn nằm ngoài mong muốn.


"Sao chị lại làm thế? Chị không được tổn thương Nguyên!"

"Anh nói gì vậy?"

Nguyên hốt hoảng đứng bật dậy níu lấy tay áo Kiến Nhu, vô thức vì giọng hét lớn mà giật bắn người.


Hai người này quen nhau sao? Tiêu thật rồi.


"Chị ấy đã có bạn trai, em biết điều đó không?"

Kiến Nhu chỉ tay, hướng ánh mắt tha thiết nhìn cậu, dường như cho rằng cậu đã bị lừa dối tình cảm bởi một cô gái đã sớm có người đàn ông của đời mình.


"Đừng lo về chuyện đó, tôi với anh ta đã chia tay rồi"

"Sao?"

Hai người gần như hét lên cùng lúc, và giọng điệu bình thản từ cô nhanh chóng khiến mọi thứ rối tung cả lên.


"Không hợp thì chia tay, có vấn đề gì sao?"


Trong khi một phía vẫn tiếp tục cãi nhau rầm trời, phía còn lại của Chí Hoành vô cùng bình yên, còn đang thưởng thức tách trà xanh mát lạnh, có vẻ không mấy quan tâm đến đống phiền phức của những người yêu nhau.


"Em muốn vào chỗ anh làm không? Anh đang cần những người có khuôn mặt ưa nhìn như em"

Quản lý tự nhiên tiếp cận, đánh tiếng mời mọc mà không biết rằng đây chính là bạn thân nối khố của nhân viên mình.


"Anh có thôi làm phiền khách hàng không hả?"

Thiên Tỉ từ phía sau đi đến, nắm lấy lưng áo ông anh già quay về với chức vụ trong khu vực phụ trách. Nhìn lướt qua không biết ai mới là quản lý và ai là người cần dạy dỗ lại.


Chí Hoành chỉ thở dài, thế giới quả nhiên quá náo loạn rồi. Cũng không muốn để tâm đến những dao động xung quanh nữa.

* * *

Nhập mật khẩu, mở khoá dễ dàng như một thói quen thân thuộc. Cánh cửa vừa hé mở, lập tức hơi lạnh ào ạt thổi tung các giác quan.


"Từ lúc nào mà cái nhà này thành tủ đông vậy?"

Hoang mang bước chân vào trong, anh trai Khải liên tục nhăn mày và chê trách khi cảm nhận lớp da thịt đang teo dần vì nhiệt độ cao chót vót.


Cái thói quen mở máy lạnh ở mức thấp nhất của Khải thực sự đáng quan ngại.


"Này, lại ngủ à?"

Trông thấy cơ thể dài sọc từ em trai cuộn mình trong lớp chăn dày cộm, đôi mắt nhắm nghiền dường như hoàn toàn đắm chìm trong cơn mơ ngủ. Thành ra đa phần tìm đến đây đều chứng kiến thằng nhỏ đang nằm trên giường, không một hình ảnh nào khác.


Khải bị đánh thức bởi bàn tay vỗ vào mông lay động, chậm rãi hé mở mi mắt.


"Không phải mới từ trường về à? Sao lại ngủ ngay như thế?"

"..."

Lười biếng ngồi dậy, lại dựa lưng vào giường vẻ mệt mỏi, ông anh trai này tại sao luôn đến làm phiền đúng lúc người khác nghỉ ngơi như vậy?


"Đừng để nhiệt độ thấp nhất, em ở một mình thì có chết cũng không ai phát hiện đâu"

"Lại cãi nhau?"

Ngáp dài, Khải đưa mắt nhìn anh không chút cảm xúc, phải nói là quá quen trước sự xuất hiện đột ngột không báo trước.


"Đừng nói chuyện của anh, em dạo này thế nào? Sống tốt không? Mà xem ra đang rảnh rỗi quá mức nhỉ?"

Anh trai mỉm cười vui vẻ, cái tính cách mỉa mai người khác nhưng luôn tỏ ra vô tội thực sự trông giống một người...


"Ừ, không có gì làm"

Vuốt mặt muốn trấn tỉnh bản thân, đầu óc lại đưa đến những dòng suy nghĩ lan man khiến hắn khó chịu vô cùng, nhất là gần đây, sau khi cãi nhau với thằng nhóc Vương Nguyên.


"Vậy thì tốt, hai anh em chúng ta đi uống chút rượu đi!"

-------------------------------------

"Nhà hàng này tuyệt không? Em đó, nên ra ngoài nhiều một chút, cứ trốn trong nhà có ngày chết thảm không ai biết"

Anh trai bắt đầu nói lung tung khi ngốn nghét ở đây hơn nửa tiếng, trong khi Khải vẫn thế, vẫn điềm tĩnh và không có dấu hiệu sẽ biểu hiện gì đó khác thường ngày.


"Em biết vấn đề của mình không? Chính là quá ít nói, quá ít cảm xúc!"

"...Vậy không tốt sao?"

"Đương nhiên rồi! Em nghĩ thử đi, ai sẽ đủ kiên nhẫn trò chuyện với người không chút hứng thú chứ? Còn nữa, người ta sẽ cảm thấy tổn thương nếu em cứ duy trì cái vẻ vô cảm như thế"

"..."

------------------------------------

"Chưa đã mà!"

"Cám ơn vì gọi cho chị, tên này đúng là tệ hại"

Cô gái với mái tóc ngang vai mạnh mẽ, cố dùng sức lực nhỏ nhoi nâng đỡ cơ thể đổ nhoài trên mặt bàn vì vượt quá tửu lượng cho phép.


Khải không trả lời, chỉ khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó còn trả lại chiếc điện thoại của anh trai để gọi cho bạn gái từ anh.


"Chị sẽ đưa anh ấy về cẩn thận, trời đang mưa, em cũng về sớm đi nhé, em vẫn còn là học sinh đấy"

Cái cách chị quan tâm khiến hắn đôi phần hiểu tại sao anh trai dù cãi nhau rất nhiều lần vẫn quay về bên chị, và cả người có thể chịu đựng được sức tàn phá thảm hại từ anh trai, hẳn là vô cùng đáng nể phục.


"Em biết rồi"

Đón nhận câu hồi đáp gọn lọn mặc nhiên khiến chị hài lòng, khẽ mỉm cười rồi ra hiệu về trước.


Có lẽ anh trai nói đúng, về việc hắn nên biểu cảm và nói chuyện nhiều hơn, dường như có thể kéo gần một mối quan hệ tưởng chừng rất xa cách.


Nhưng đó là đối với mọi người xung quanh, Nguyên thì khác.


Nguyên vẫn sẽ mỉm cười vô tư và trò chuyện không ngừng nghỉ dù hắn có hồi đáp hay là không, Nguyên vẫn sẽ làm phiền và bày đủ trò dù hắn có phản ứng hay là không quan tâm đi chăng nữa. Nguyên vẫn sẽ nở nụ cười, ngốc nghếch và vô lo.


Nguyên quả nhiên là một người kỳ lạ nhất mà hắn từng quen biết, cũng như là người đầu tiên khiến hắn phải lo lắng và chăm sóc như thể một món đồ dễ vỡ cần phải biết cách nâng niu vậy.


Hắn thực sự không hiểu, rốt cuộc tại sao bản thân phải để tâm đến sự xuất hiện bên cạnh từ Nguyên đến thế?

--------------------------------------

Xui xẻo, Nguyên gào thét trong tâm, bị bố già sai khiến đi mua thức ăn trong đêm đã đành, đằng này vừa bước ra khỏi cửa hàng thì mưa tầm tã luôn.


Có ai đen đủi như cậu không cơ chứ?


"Hay là chạy ào về nhà luôn nhỉ? Cũng không xa lắm mà"

Nguyên đếm nhẩm bằng ngón tay, nhà cậu cách nơi này mỗi ngã tư đường, ướt thì chắc chắn ướt rồi, còn hơn đứng đây đợi mưa tạnh dần trong khi con quái thú còn đang trong giai đoạn phải xử.


Con phố vắng vẻ, mưa không ngớt, thậm chí có dấu hiệu càng thêm nặng hạt, bất lực rồi, ngày mai cảm lạnh thì được nghỉ học thôi chứ có vấn đề gì đâu.


Thông suốt suy nghĩ, Nguyên toan chuẩn bị chạy vội khỏi mái che chắn, đột ngột tầm nhìn bị khuất sáng, khựng lại.


Ngước nhìn vật thể cao hơn một cái đầu, phát hiện chiếc ô màu xanh hy vọng đang đặt trước mắt, cố bảo bọc cậu khỏi những giọt mưa vô tình tốc ngược.


"Vương Tuấn Khải..."


"Tôi đưa cậu về"

Thanh âm trầm khàn đã bao lâu chưa chạm vành tai, cớ gì hiện thời lại gần gũi đến mức giật nảy.


"K-không cần...nhà tôi gần lắm"

Nguyên xua tay muốn từ chối, còn tưởng rằng nam thần vẫn luôn giận hờn và không muốn trò chuyện, nên đột nhiên đón nhận ý tốt thế này thật có chút khó chấp nhận.


"Được rồi, thuận đường của tôi thôi"

Hắn kéo bắp tay cậu đi về phía trước, bước ra giữa làn mưa mạnh mẽ, bờ vai cậu vô thức va chạm với ngực hắn.


Chút xung đột trong tim, bất ngờ dính sát khiến mặt mày cậu chuyển đỏ, cũng chẳng dám ngước nhìn ánh mắt hắn lần nữa.


"Đừng lo, tôi hứa với cậu rồi"

Dường như nắm bắt được sự bất an khởi phát từ cậu, hắn chỉ lặng lẽ sánh đôi và có phần nghiêng ngả chiếc ô về phía cậu hơn, hoàn toàn bị sự bảo vệ của hắn chi phối.


"N-ngốc...tôi đã nói gì đâu"

Nhìn thấy vành tai ngập ngừng cúi thấp, hắn chỉ khẽ mỉm cười.


Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, chỉ cần duy trì một khoảng cách đủ để làm bạn của nhau, cùng trò chuyện và đùa giỡn, chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều sao?


Nhưng hắn không thể đánh lừa tiềm thức, hắn thực sự thích khoảnh khắc ngọt ngào lúc này.


Cơn mưa nặng trĩu cùng cậu đi sát vào nhau, che chắn và mong mỏi bảo vệ hoàn hảo, đây là cảm giác mà có lẽ hắn chưa kịp nhận ra, hắn muốn như thế, muốn chiếm đoạt, muốn nhiều hơn nữa.


Vậy ra vẫn hệt như đêm tối hôm đó, không ngừng nghĩ đến cậu và mọi thứ bắt đầu mất kiểm soát, vượt quá giới hạn, cũng may, cậu chưa rời khỏi hắn, như những người trước kia đã từng.


"Nhà tôi ở trên tầng, nên..."

"Ừ, cậu vào đi"

Đưa cậu về đến trước cổng, một bên vai áo đã sớm ướt sũng, chiếc sơ mi mỏng không thể che lấp hơi lạnh đến từ tiết trời, nhưng như vậy là đủ rồi, chỉ nên đến đây thôi.


"Vậy...tôi về nha..."

Từ lúc nào lại tồn tại nhiều khoảng lặng ngại ngùng đến thế, những lời nói vui tươi và vô tư từ cậu sao có thể biến chuyển rõ rệt nhường này?


Hắn chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn luôn ngắm nhìn từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt cậu.


"Nguyên Nguyên con về rồi à? Bố còn định ra đón con đây"

Bố già từ trên cầu thang dẫn xuống đường, trên tay cầm chiếc ô màu đen, vừa kịp trông thấy hai người đang tạm biệt nhau.


"Nghĩ tới con trễ quá nha, người ta đưa về trước rồi"

Nét mặt ra vẻ giận hờn bĩu môi chê trách, thành ra lại tạo nên vẻ ngoài trẻ con muốn được người thân cưng chiều nhiều hơn, điều đó khiến trái tim hắn vô thức lạc nhịp.


Hắn khẽ cúi đầu chào hỏi lịch sự, toan đánh tiếng muốn đi khỏi, nhưng liền bị bố già của Nguyên chặn lại.


"Giờ này cũng trễ rồi làm sao về được? Áo cháu còn ướt như vậy, không khéo bị cảm lạnh, mau vào nhà đi!"

Hai người dù không trao đổi nhưng đều vô cùng ngạc nhiên, trong khi Nguyên còn há hốc mồm không kịp giải thích thì ông đã nhanh chóng thôi thúc hắn đi về phía cầu thang.


"Thực sự không cần đâu...nhà cháu không xa lắm..."

Đây là lần đầu tiên cậu trông thấy vẻ ngoài bối rối từ hắn, gần gũi đến lạ, nhưng mà cái quan trọng lúc này là bố già sao đột nhiên lại dở chứng như vậy chứ?


"Ồ đừng ngại, ta rất vui khi thằng bé này có bạn! Con trai cả mà, ngủ một đêm thì mất mác cái gì!"

Ông lớn tiếng như thể gặp phải chuyện đáng vui, còn cậu ngược lại đang kéo tay ông muốn ngừng lại mọi hành động thì bị bơ đẹp luôn.


Nói gì thì nói, sau hồi lâu xô đẩy qua lại, cả ba người đều đã đặt chân bước vào nhà, cửa cũng đã khoá chặt.


ĐỂ LẠI MỘT COMT TRƯỚC KHI RỜI KHỎI NHÉ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan