CHƯƠNG 15 - TÊN GỌI CỦA YÊU THƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên giật nảy vụt khỏi đôi môi ấm nóng, gò má gần như chỉ trực nổ tung, bị bắt gặp trong tình huống không thể biện minh, thực sự chỉ muốn chui xuống đất trốn.


Còn không phải vì tính tình hấp tấp của hắn vừa tỏ tình đã hành động thì cậu đã không xấu hổ đến thế, vì Chúa, làm ơn để thời gian quay ngược trở lại đi.


Nhưng kỳ lạ, cậu không hề cảm thấy ghét bỏ, không khó chịu vì chiếc hôn đầu tiên thật sâu và kéo dài, không ghét chút nào, nói đơn giản, nếu là do hắn chủ động, cậu hoàn toàn yêu thích.


Gương mặt càng lúc càng mất kiểm soát, bất giác choáng váng, dòng suy nghĩ đột ngột nhìn nhận rõ ràng khiến trái tim cậu không ngừng đập vang dội.


"Này, hai người rốt cuộc đã biến thành quan hệ gì hả? Ở nơi công cộng dám phô bày tình cảm, sợ người ta không biết là yêu nhau à?"

Chí Hoành bỗng dưng tức giận, lời nói mỉa mai, là do ganh tỵ hay vì cảm giác bản thân bị đẩy xa khỏi danh nghĩa người thân thiết nhất bên cạnh hắn nên sinh ích kỷ?


Hơn nữa, Vương Nguyên đáng yêu như thế, làm sao lại thuộc quyền sở hữu của một kẻ ngạo mạn không biết trân trọng yêu thương chứ?


"Biết rồi thì tốt, sau này đừng bám lấy Nguyên Tử nữa"

Hắn nhếch môi, ôm lấy thắt lưng, đầu tựa ngang lồng ngực người đang đứng, dáng vẻ vô cùng tự mãn.


"Ha! Nguyên Tử sao? Nghe buồn nôn! Bỏ tay mày ra khỏi người Nguyên Nguyên ngay!"


"Nguyên Nguyên gì chứ? Nếu tao không thích?"


"Nguyên Nguyên mới đáng yêu! Bỏ ngay bản mặt than ngạo mạn đó đi!"


Trực tiếp xông đến giành người, cậu bị kéo sang bên, còn hai người mang danh bạn thân đang tiếp tục đấu đá không ngừng. Dễ hiểu là một người cực kỳ cao giọng và một người bình thản đến khó ưa.


Cậu thở dài một tiếng, nhanh nhẹn trốn khỏi phòng, sau khi cánh cửa được đóng lại, bất chợt hiểu rõ thế nào gọi là bình yên.


Mà thật đấy, họ có biết đây là bệnh viện không vậy?


"Nguyên, muốn đi dạo một chút không?"


Giật thót đón nhận thanh âm trầm ấm, Thiên Tỉ từ lúc nào đã đứng cạnh, dáng vẻ điềm tĩnh khiến người khác cảm thấy yên tâm vài phần.


Hồi đáp bằng cách gật đầu nhẹ hẩng, Tỉ chỉ là không muốn thừa nhận, người này đã không thể thuộc về mình, đã không thể dành cho cậu những quan tâm vượt mức bạn bè. Đau đớn nhận ra, vị trí chờ đợi đủ lâu để chứng kiến toàn bộ ngôn từ tỏ tình và sự thân mật từ Vương Tuấn Khải.

.

"Người đàn ông đó...là cha cậu sao?"

Cậu ngập ngừng hỏi han, sợ rằng một phút bất cẩn sẽ khiến đối phương cảm thấy tổn thương.


"Mẹ và ông ta đã ly thân từ nhỏ, vốn không có tình cảm, chỉ nghe nói hàng tháng đều đặn gửi tiền vào tài khoản, tớ đương nhiên không đụng đến"

Ngắm nhìn khoảng không trước tầm mắt, không cách nào phai nhạt phần hồi ức từng thiếu thốn tình thương từ cha, sống những ngày tháng cô độc, chỉ biết vùi đầu vào học, vậy nên so với sự xuất hiện của một đứa em trai được ông trời ban phát, Tỉ thực sự đã ganh tỵ với hắn rất nhiều.


"Tớ không muốn phán xét, nhưng ông ta gần như mắc bệnh thần kinh, thường ngày vui vẻ sẽ chiều chuộng mẹ, gặp phải áp lực công việc liền đánh mẹ không thương tiếc, tớ vì bảo vệ mẹ cũng không tránh khỏi những trận đòn nhừ tử đó..."

Khóe mắt lại cay nồng mỗi khi nhớ về khoảng thời gian từng khiến mẹ câm lặng chịu đựng, nhớ về cuộc sống là chuỗi ngày bấp bênh khổ sở, đau nhiều lắm chứ, nhưng thì sao, ai sẽ xuất hiện và cứu vớt hai người đây?


"Mẹ đã giấu tớ rất lâu, cho đến khi nhập viện, tớ còn ngu ngôc đến tìm ông ta tính sổ, nhưng cậu xem đi, với cơ thể này thì có thể làm gì chứ? Còn suýt bị ông ta đánh đến gần chết..."


Tỉ vỗ nhẹ vai cậu, mỉm cười trấn an, so với nỗi buồn không có cha kề cận, người này quả thật đã vất vả quá nhiều, nhưng đáng thương làm sao, người mà Tỉ mong muốn nhất mực bảo vệ, đã hoàn toàn thuộc về người khác.


"Thôi bỏ đi! Không thèm nhắc đến loại người đó nữa! Bên cạnh còn có các cậu, tớ chắc chắn sẽ sống thật tốt!"

Cậu đột ngột vươn vai thức tỉnh, nở nụ cười rạng rỡ, những lo toan bộn bề nay chẳng còn quan trọng nữa. Vì sao ư? Đơn giản thôi, có mẹ, có cha Khải, có Thiên Tỉ, có Chí Hoành, còn có, con người vô cùng vô cùng khó ưa đó, Vương Tuấn Khải, chỉ vô tình nghĩ đến liền khiến trái tim ngập tràn niềm vui.


"Giỏi lắm, Nguyên"

Bàn tay chưng hửng, vô thức muốn tìm đến mái tóc đối phương xoa dịu, đột nhiên nhìn nhận sâu tiềm thức, chẳng còn cách nào mang cậu trở về với những kỷ niệm của ngày đầu tiên gặp gỡ, thực sự thua cuộc rồi.


Một đường rạn nứt, càng dáy thêm nỗi đau sâu đậm không muốn cùng ai chia sẻ.

.

Chuyến du lịch học tập kết thúc sớm hơn dự định, vì tình hình không thể kiểm soát, nhà trường thông báo sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ thiệt hại.


Giờ phút cuối tập trung trên xe ra đến sân bay, Vương Nguyên được ưu ái theo lớp lớn để thuận tiện chăm sóc cho Vương Tuấn Khải, người bị tổn thương vùng lưng nhưng nét mặt vui vẻ kỳ lạ.


"Xem chừng cũng không nặng lắm, còn đề nghị thầy giám thị mang Nguyên Nguyên qua đây, mày có phải là quá trơ trẽn rồi không?"

Chí Hoành nhướn người lên ghế trước, cau có trước tâm tình thoải mái quá độ nơi hắn, tại sao lúc tham quan lại không hứng thú như vậy?


"Sao cũng được, Chí Hoành, mày nên vui khi không cần chăm sóc cho tao chứ?"

Hắn cười lộ ra đôi răng khểnh, chẳng màng quan tâm thói đố kỵ quen thuộc, vì cả ngày hôm nay, em trai bé nhỏ sẽ ở cạnh hắn, chắm chút từng hoạt động, hương thơm nhẹ nhàng ấy sẽ vương vấn quanh đầu mũi một cách dễ chịu.


"Nguyên Nguyên, em phải cẩn thận với loại người này nha"

Cảnh báo lần cuối, Hoành không thèm để tâm thêm nữa, ngồi về chỗ cũ và bắt đầu loanh quanh với mọi người.


Nguyên mở to mắt, cảm thấy khó hiểu, người đang bị thương tại sao phải cẩn thận? Hắn đâu thể ức hiếp hay đánh cậu, mà cậu cũng có phải là loại người hiền lành mặc cho hắn muốn làm gì thì làm đâu?


"Nguyên Tử, anh khát nước"


Cậu phản xạ nhanh chóng lấy ra chai nước trong ba lô, mở nắp và đưa đến cho hắn.


Hắn chỉ há miệng, tay chân không động đậy, chân mày khẽ nhướn ra hiệu.


Được rồi, không thèm chấp, cậu từ tốn nghiêng dòng nước trôi tuột qua cổ họng hắn.


"Nguyên Tử, anh đói rồi"


Xé bọc bánh mì, từng chút từng chút chờ hắn vừa cắn vừa nhai.


"Nguyên Tử, anh muốn nghe nhạc"


Cắm tai nghe, đặt vào tai hắn, bắt đầu phát nhạc.


Ừm, không sao, người bệnh mà.


"Nguyên Tử, đổi bài khác"


"..."


"Nguyên Tử, chỉnh máy lạnh đi"


"Nguyên Tử, Nguyên Tử, Nguyên Tử..."


Giống như giọt nước tràn ly, những chuyện khó khăn không thể tự hoàn thành thì không muốn so đo, nhưng cả việc nhỏ nhặt hắn cũng bình thản gọi tên cậu vô số lần, nếu không phải người chứng kiến hắn bị vật cứng đập đến tổn thương, chắc hẳn tưởng rằng hắn hoàn toàn bất thân bất toại rồi.


Cái gì cũng gọi, cái gì cũng sai, hắn tưởng bản thân đang ngồi trên xe hạng nhất hay sao? Ừ thì ân nhân tốt lành giải cứu cậu, nhưng mọi việc đều có giới hạn, được chứ?


Thật đấy, thử gọi thêm lần nữa xem cậu có đánh vào lưng hắn một cú đau điếng không thì rõ.


"Nguyên Tử"


Chết tiệt, cậu nhịn đủ rồi.


"Kẹo cho em, anh không thích ngọt"


Cơ thể vừa gồng mình nhanh chóng thả lỏng, đôi môi mỉm cười phía hắn phút chốc mang tội lỗi trở ngược về cậu, người này quả nhiên là một tên ngốc, thỏa mãn bản thân rồi sẽ quay sang đối xử dịu dàng.


"Em cũng đâu thích ngọt..."

Bĩu môi bất mãn nhưng bàn tay nhỏ vẫn đón lấy chiếc kẹo chocolate từ hắn, đối với nụ cười chứa đựng sự cưng chiều ấy vẫn không thể thẳng thắn tỏ ra lạnh lùng.


"Nguyên Tử, có thể giúp anh gãi lưng không?"


Có phải hắn hiểu cậu nghĩ gì không? Tại sao đột nhiên xin phép trước thay vì ra lệnh liên tục như ban nãy?


Cậu giương mắt nhìn hắn, chậm rãi vòng tay sau lưng, nhẹ nhàng xoa dịu vùng chịu ảnh hưởng của lực đập mạnh mẽ.


Người này thực sự biết cách khiến cậu tràn ngập trong tội lỗi, điều đó thể hiện rõ ràng qua khóe mi khẽ cụp xuống. Còn trách hắn giở trò đày đọa cậu, thì ra hắn thực sự không thể tự hoàn thành.


"Nguyên Tử, em có từng thắc mắc tại sao anh luôn gọi tên em đầu tiên ở mỗi câu nói không?"

Hắn nghiêng đầu ngắm nhìn nét buồn bã, lại đột ngột muốn trêu chọc một chút.


Lắc mái đầu khó hiểu, những câu từ bộc phát đều chất chứa tình cảm sao? Nó khiến trái tim cậu bất giác đau nhói, đã sai càng sai nhiều hơn.


"Ây, em lại đây, có con gì bay vào mắt anh rồi"


Ngây ngốc tiến gần, chưa kịp nhận thức tình hình đang xảy ra, hắn đột nhiên nhướn người, hôn lên khóe môi cong.


"Vì những gì thuộc về em đều yêu thích, không thể ngừng lại"

Tự mãn trước lời tuyên bố hoàn hảo, tưởng rằng bản thân hắn đang phát sáng rực rỡ, nhưng mà, cậu chính là nghe không lọt tai.


"A-anh...lỡ người khác nhìn thấy thì làm sao?"

"Bọn họ ngủ hết rồi, lần nữa nhé?"

"Anh chết đi!"

"Em nỡ nhìn anh chết sao?"

"Ngủ đây! Đừng làm phiền!"

"Nguyên Tử"


Trận chiến kéo dài, chẳng còn cảm giác cay ghét, thay vào đó là đong đầy cảm xúc thương yêu, tuyệt nhiên chỉ hiện hữu giữa hai người.


Cứ thế, chuyến đi chơi kết thúc tốt đẹp, hắn đã gặt hái một thành công, to lớn tựa bầu trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan