CHƯƠNG 16 - CẤM ĐOÁN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở về những ngày thường nhật, trở về với lối sống sinh hoạt cũ kỹ, nhưng dường như, thứ thay đổi nhiều nhất có lẽ là tình cảm con người.


Sau chuyến du lịch gặp nhiều thử thách, tâm tính cũng vì thế mà dâng cao hơn, cao đến mức không thể dối lòng rằng đã yêu thương đối phương thật nhiều, phải thừa nhận thế này, trong tiềm thức mỗi người bắt đầu xuất hiện những trở ngại riêng.


Đầu tiên phải kể về cách xưng hô, ngọt ngào tựa đôi tình nhân vừa chớm nở, anh và em. Tiếp đến là cách hành xử, hắn quản cậu nhiều hơn, luôn kề sát cậu, đem cậu so với một đứa trẻ cần quan tâm hết lòng không khác nhau là bao.


Thứ khiến cậu ngày đêm lo lắng, sau câu tỏ tình là những va chạm thân mật tưởng chừng phải duy trì mối quan hệ thật lâu mới đủ can đảm thực hiện, vậy mà cái gì thế này? Vừa xong liền trực tiếp ôm lấy cậu rồi hôn không ngừng? Ham muốn của hắn lẽ nào cao hơn người bình thường rất nhiều?


"Nguyên Tử, em đến đây"

Nhìn thấy cậu tập trung lau sàn nhà, bận rộn hết việc này đến việc khác, hắn đột nhiên cảm thấy bất mãn.


Cậu giật nảy, không dám quay đầu đối mặt, chậm rãi liếc nhìn thái độ hằn hộc đang ngồi trên sofa ra lệnh.


"Em đang bận mà, để sau đi"


"Em từ lúc nào lại siêng năng dọn dẹp vậy? Còn không mau qua đây, hay muốn anh đến đó và bế em? Nguyên Tử?"


Quả thật không cự cãi lại hắn, cậu thở dài một hơi, quyết định rồi, cái gì đến cứ đến đi, đâu thể ngày nào cũng cố tránh mặt hắn như thế.


Chính là đối với loại chuyện thuộc về phương diện tình cảm, cậu gần như không có kinh nghiệm, một số không tròn trỉnh.


Tạm gác công việc, ngồi xuống cạnh hắn, yết hầu chuyển động nuốt ực.


Hắn giương mắt nhìn cậu hồi lâu, dáng vẻ khó chịu, khoảng cách không gần không xa lúc này thực sự khiến hắn điên tiết.


"Em...gối ôm...mau nhích mông qua đây!"

Tức giận thét lớn, cậu giật thót nhắm tịt mắt, cảm thấy trái tim đập nhanh, nhưng chịu thôi, chỉ biết ngoan ngoãn tiến gần, bắp đùi đã chạm phải nhau.


Cảm nhận cơ thể run rẩy từng đợt, hắn ở bên cạnh chỉ im lặng quan sát từng đường nét đẹp đẽ đang hiện diện ngay khóe mắt, tên nhóc này luôn tránh né hắn, chẳng ngoan chút nào, mà hắn thì luôn mang nỗi nhớ nhung to lớn đến mức muốn phát điên rồi.


"Em rốt cuộc đang sợ gì vậy?"

Hắn thẳng thắn hỏi han, cố kìm hãm tham vọng muốn ôm chặt lấy cậu, bản tính vốn ích kỷ chỉ thỏa mãn chính mình, lại vì yêu thương đong đầy mà nhẫn nhịn.


"K-không có...vì thời tiết gần đây rất nóng...nên..."


"Tin em chẳng phải biến thành đồ ngốc sao? Thắt lưng đau nhưng đầu óc anh vô cùng sáng suốt, em không hài lòng cái gì đều có thể nói với anh"

Ngọt ngào và dịu dàng, từ lúc phát giác tình yêu dành cho cậu chân thật nhường nào, hắn chấp nhận mang phần tính cách lạnh lùng giấu đi, mong muốn cậu không bao giờ nghi ngờ loại yêu thương tuyệt đối này.


Ngược lại, cậu đối với sự cưng chiều lại chưa thể làm quen, cảm thấy hắn khác lạ và có chút gì đó nhún nhường, dù ghét bỏ cách hắn ngạo mạn, nhưng khi thiếu đi, người ta lại vô thức tìm đến nó.


"Ừm...chính là...k-không có gì..."


Nhượng bộ ở một mức độ nhất định, hắn nhăn mày, rốt cuộc vẫn không nói ra, được thôi, muốn giấu đến vậy thì hắn sẽ cho cậu giấu đến suốt đời.


"Không nói cũng không sao, nhưng, anh nghĩ kỹ rồi. Gối ôm, em hôn anh một cái, không bao giờ tra hỏi em nữa"


Mở to mắt nhìn hắn, kinh ngạc trước thói trêu chọc lên một mức cao hơn, mà khoan, hôn hắn sao? Buộc cậu chủ động? Đó chẳng phải là cái việc đã khiến cậu cố trốn tránh hắn từ lúc trở về hay sao?


Còn tưởng rằng hắn luôn thấu hiểu cậu, nhưng tên ngốc mặt than đúng là quá ngốc, bị dục vọng làm cho mờ mắt rồi.


Xấu hổ chết được, nhưng cái giá so với một nụ hôn cũng không phải quá khó khăn, còn hơn tiếp tục để hắn tra hỏi không ngừng mà.


Hắn đương nhiên biết cậu sẽ đồng ý, ngã lưng trên ghế, thuận tiện giúp cậu dễ dàng tiến hành một nụ hôn tưởng chừng đơn giản, nhưng cái hắn cần, chính là hôn sâu và kéo dài như lần đầu tiên.


Ngượng ngùng đè lên lồng ngực hắn, hơi thở bắt đầu hòa lẫn, hắn chẳng buồn nhắm mắt, tập trung quan sát vẻ ngừng ngại đầy đáng yêu ấy.


"Nguyên Tử, dùng lưỡi em"


Chưa đến nơi đã sớm nhắm tịt mắt, sau vì lời nói quái dị của hắn mà bất giác giãn to.


Cái tên biến thái này! Chết đi!


"Đừng đòi hỏi quá đáng! Em chưa từng hôn làm sao biết thực hiện như thế nào?"


Đứa trẻ ngốc, lại giở trò câu dẫn rồi, trong sáng như thế.


"Một câu hồi đáp yêu thích, tốt lắm, vậy để anh giúp em"


Chưa kịp hoàn hồn, sau gáy bị chi phối, kéo sát hai gương mặt không còn khoảng trống, như mệnh lệnh, hắn dùng đầu lưỡi tách rời khóe môi, nhấn sâu tìm kiếm hương vị say mê tuyệt đối, cho đến khi, toàn bộ vòm họng đều mang vác dư âm của Vương Tuấn Khải.


Cậu đánh mạnh vào ngực hắn, khó khăn rời khỏi đôi môi ấm nóng, đột ngột trào dâng tức giận.


"Vương Tuấn Khải! Cấm anh! Sau này không có sự cho phép của em thì không được chạm vào người em!"


"Em nói gì chứ?"

Hắn mỉm cười, cho rằng cậu đang đùa.


"Thật đấy! Anh thử động vào em xem! Em cái gì cũng không cho anh nữa! Anh nghe rõ chưa!"

Cậu đứng bật dậy, chỉ thẳng vào hắn, trong lúc còn đủ quyền hạn nổi giận đúng nghĩa, dáng vẻ mạnh mẽ bất chợt khiến hắn nhăn mày.


Gì chứ? Nói thật à?


"Tùy tiện đáng ghét!"

Hậm hực bỏ đi, nét hung dữ minh chứng cho những gì cậu vừa tuyên bố đều là sự thật, cậu chính là muốn nói, sự tiến triển nhanh chóng và tùy tiện như thế sẽ khiến mối quan hệ này vượt quá mức cần giữ gìn, chính là loại chuyện sau khi hôn rồi, cứ tiếp tục nhanh như vậy thì chẳng bao lâu nó sẽ xảy ra thôi.


Cậu chỉ là bảo vệ an toàn của bản thân, còn đầu óc hắn lúc nào cũng suy nghĩ về loại chuyện nhạy cảm ấy.


Thực sự không ghét bỏ, nhưng vẫn không cách nào chấp nhận.


Nói là cậu đang đùa đi? Cậu bỏ đi rồi, cậu thực sự muốn tạo lá chắn ngăn cách giữa hai người sao?


Muốn cấm đoán hắn tỏ ra thân mật với cậu? Nhưng xin lỗi đi, nhịn ăn thì được, nhịn đụng chạm có chết cũng không làm được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan