CHƯƠNG 18 - CỤC ĐÁ VÀ CON KHỈ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bộ dáng hoàn chỉnh đứng trước cửa tiệm chờ đợi, nét mặt có chút thích thú, khó lòng kìm hãm niềm vui đang trào dâng.


Hoành mỉm cười tự tin, mái tóc bóng bẩy, nước hoa nhẹ nhàng, bộ quần áo rực rỡ tựa hồ xen lẫn vào bóng tối liền nhanh chóng nhận ra, mọi thứ đẹp đẽ như thế, chỉ còn thiếu một người quan trọng, biết mấy giờ rồi không?


"Anh sợ người khác không biết mình trong đoàn xiếc à?"

Thanh giọng mỉa mai, không quá đặt nặng vấn đề trêu chọc, đối với loại người thuộc dạng vô tư cũng dễ dàng cho qua.


"Trễ năm phút rồi! Phạt một con tôm hùm nhé!"


Thiên Tỉ liếc mắt xem thường, thở dài một hơi, nét mặt gần như là không quan tâm, bộ đồ nổi bật ấy khiến hắn muốn tránh xa cậu.


Nhưng còn hắn, khuôn mặt chưa đủ lạnh lùng sao? Còn mang vác một bộ đen đặc từ đầu xuống chân như thế, nói Hoành ở đoàn xiếc, còn hắn chắc là trong băng nhóm tội phạm rồi.


Mà kể ra đi cạnh nhau lại có chút phù hợp, đồng bộ hoàn hảo giữa đoạn đường tối đèn.

.

Tưởng rằng được đưa đón bằng chiếc xe sang trọng, tưởng rằng được dẫn đến một nhà hàng cao cấp, nhưng đời quả thật không như mơ.


Một quán ăn tầm thường, ánh vàng bao phủ không gian, êm dịu trên nền piano, khuôn viên không quá nhỏ, bàn ghế đủ xa để những cặp đôi có bầu không khí riêng biệt.


Ừm, xem ra cũng không tệ, mùi thức ăn vừa ra lò còn rất thơm nữa.


"Anh muốn ăn tôm hùm, muốn ăn cua hoàng đế, vây cá mập, hải sâm..."


"Không ăn có thể về"

Bỏ ngoài tai những đòi hỏi quá đáng, hắn trực tiếp ngồi vào bàn, không kéo ghế như những buổi hẹn hò lãng mạn, mà khoan, đều là con trai cả, muốn phô bày cái gì?


Hoành bĩu môi, lật giở menu, gọi cho bản thân năm món đắt giá nhất, giống như muốn chọc tức hắn vậy.


Hắn đương nhiên không quan tâm, gọi một phần mỳ ý ưa thích, mỉm cười giao tiếp với người phục vụ.


Xem đi, đối với người khác đều dịu dàng, tại sao riêng cậu lại luôn cau có và bất mãn vậy chứ?


Nếu không phải mang tâm tính tốt lành muốn giúp hắn vui vẻ, có lẽ Hoành đã không chịu được mà từ bỏ sự hấp dẫn của những món ăn ngon rồi ra về.


"Khỉ, anh biết tại sao tôi thích nơi này không?"


Đột ngột giương mắt nhìn cậu, nhưng cái biệt hiệu điên rồ đó, thật muốn đấm vào mặt hắn.


"Không biết, cũng không muốn biết"


Hắn nhếch môi, so với bản tính thường ngày ít nói và lạnh nhạt, nay dường như có chút xoay chuyển rõ rệt, hắn bắt chuyện, còn giở trò trêu chọc cậu nữa, kỳ lạ làm sao.


"Nói tên ngốc đều không thích tiếp thu thật không sai, nơi này, nếu không ăn hết sẽ không thể ra khỏi cửa"


Làm như cậu quan tâm vậy, nhưng mà, Hoành vừa nhận thức, lúc nãy vì sinh tức giận mà gọi rất nhiều, chỉ để hắn biết thế nào là một bữa ăn có thể tốn kém bằng một tháng lương.


Cậu sai rồi, và hắn thực sự đang trở ngược cách thức của cậu để thỏa mãn chính mình, hắn đợi cậu hoàn tất gọi món rồi mới thông báo, cục đá chết tiệt chơi bẩn này.


"Anh vốn ăn rất mạnh, không cần cậu lo"


"Vậy thì tốt, tôi đâu nói sẽ giúp anh"


Chết tiệt! Hắn hôm nay mắc phải cái bệnh thần kinh gì vậy? Liên tục móc mỉa, liên tục bày trò, hắn rốt cuộc có phải uống nhầm thuốc rồi không? Hay vì lắm tiền không biết sử dụng vào đâu nên tìm cách trêu tức cậu?


Cũng chỉ là một bữa ăn nhạt nhẽo, muốn so đo gì chứ?


Thức ăn nghi ngút được mang ra, hòa lẫn mùi hương thu hút giác quan tuyệt đối, đói muốn chết rồi, Hoành nhanh chóng tập trung xử lý, không màng đến nét bình thản khó ưa đó nữa.


Nhìn thấy Hoành khổ sở hết muỗng này đến muỗng khác, ăn uống vô độ, còn túc trực ly nước bên tay, dáng vẻ chẳng giống thưởng thức, tựa hồ đang tham gia một cuộc thi ăn nhanh vậy.


Hắn vô thức bật cười, con khỉ này quá ngốc rồi, nói cái gì cũng tin.


"Chậm lại, tôi không dành với anh"

Không thể kìm nén tiếng cười, hắn từ tốn xoay vòng chiếc nĩa rồi đưa lên môi.


"Để cậu dành sao? Rất ngon đó, được chưa?"

Vụn vặt dính mép, còn to tiếng tuyên bố sẽ một mình ăn hết cái bàn đầy thức ăn này, quả thật vẫn chưa nhận ra bản thân đang bị lừa gạt một cách chính đáng.


"Vấn đề này nghiêng về ý thức, giúp anh mở mang đầu óc một chút"

Ngắm nhìn con khỉ diễn xuất đến quen mắt, không còn đột nhiên cảm thấy khó chịu, dù sao thì, lớn hơn một tuổi lại không đủ nhạy bén nhìn nhận, xem ra cũng chỉ là một tên nhóc cao lớn.


Đột ngột mọi thứ như vỡ òa, bất giác thức tỉnh, ý thức? Mở mang đầu óc? Hắn...


"Luật lệ sẽ mất khách, anh hiểu chưa?"


Hiểu hiểu hiểu cái đầu heo! Con mẹ nó! Dám lừa phỉnh bổn thiếu gia! Cục đá này chắc chắn chán sống rồi!


Tức giận mím chặt môi đầy dầu mỡ, đập mạnh tay trên bàn, đứng phắt dậy, vành tai đỏ ngầu vì cơn giận không nguôi, quá mất mặt.


"Không ăn nữa! Còn cậu đi chết đi!"


Hắn tạm dừng đũa, ngước mắt nhìn Hoành, xúc cảm vẫn giữ nguyên, con khỉ ngu ngốc chậm trễ phát hiện bị lừa dối, cái lỗi dở hơi này rốt cuộc là tại ai?


Hắn đứng dậy, bất chợt dằn mạnh cổ tay cậu nắm chặt, khuôn mặt có chút khó hiểu.


"Đừng lúc nào cũng bảo người ta đi chết, anh có chịu trách nhiệm được không?"


Nghiêm túc nhìn nhận, là nghiêm túc cảm thấy gò má dần ửng hồng, tim đập nhanh, hoàn toàn bị thu hút bởi vẻ lạnh lùng đầy khí chất.


Hắn giương mắt nhìn cậu hồi lâu, người này bỗng dưng không phản ứng nữa, vậy nên quyết định buông tay.


Tưởng chừng mọi chuyện sẽ dừng lại tại đây, hắn bất ngờ dùng khăn giấy ướt chạm vào môi cậu.


Ngực trái đau nhức, cậu mở to mắt kinh ngạc.


"Lau sạch đi, buồn nôn"


So sánh với cảm giác rơi từ mười tám tầng xuống mặt đất chắc hẳn cũng giống như Hoành lúc này, con mẹ nó, xem như ván này Thiên Tỉ thắng đi, đồ cục đá vô cảm độc đoán.

.

Gói gém phần thức ăn thừa còn lại, rời khỏi nhà hàng, Hoành đi trước, Tỉ chậm rãi theo sau.


Khoảng lặng giữa bóng đêm yên ắng, chẳng buồn thốt lên một lời.


Người náo nhiệt đột nhiên không còn ồn ào, thành ra có chút kỳ lạ, hay thực sự giận dỗi rồi?


Trêu tức người khác thì được, lúc bản thân bị chọc ngược lại không thể chấp nhận?


Con khỉ này cũng quá ích kỷ đi, vô cùng trẻ con.


"Khỉ"


Cậu không thèm nghe.


"Tỏ ra giận thì làm giống một chút, càng lúc càng đi chậm lại là có ý gì?"


Ôi nhạy bén đến thế, chịu thua luôn, Hoành chính là không muốn về nhà, được chưa?


"Tôi ở một mình, có thể chứa chấp một con khỉ"


Hoành nhanh chóng xoay người nhìn hắn, tức giận có, vui vẻ khi hắn mở lời đề nghị cũng có, mà cách thức này quả là trêu ngươi.


Nhìn thấy Hoành nửa muốn nửa không, nhưng cuối cùng vẫn quay lại đối mặt, hắn chỉ mỉm cười, vươn tay tìm kiếm một chiếc taxi chạy ngang.


"Này này, anh đã đồng ý đâu"

Hất mặt khiêu khích, nhưng chẳng bao giờ làm khó được người ấy.


"Không theo cũng không sao, tôi vẫn phải về nhà"


"Đ-đồ..."

Mạch máu truyền đến não, muốn tức giận mắng, chỉ cảm thấy nụ cười này tràn ngập chân thành, câu nói đều là mang hàm ý trêu chọc hoặc là không nghiêm túc, mặc nhiên lại khiến trái tim đập nhanh không ngừng.


Chết tiệt, Hoành không thể dối lòng, cục đá này thực sự rất thu hút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan