CHƯƠNG 17 - CƠ HỘI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thoải mái quá độ trong giấc mơ ngọt ngào, đột ngột bị thanh âm thét lớn làm cho giật nảy, Chí Hoành mắt nhắm mắt mở, đầu tóc rối bù, ngày nghỉ dành thời gian ngủ từ sáng đến trưa cũng không thể yên?


"Chí Hoành! Mau xuống xem tiệm sách! Mẹ cần mua chút đồ!"

Ngữ điệu ra lệnh này quả thật đã quen thuộc, là quen đến mức một giây sau liền bật dậy trước khi bà nổi giận và đánh vào mông cậu.


"Mẹ gọi Chí Tân đi, con thực sự rất bận"

Gãi rối tóc, chưa thể hoàn hồn, bước chân loạng choạng suýt nữa đã té cầu thang.


"Bận của con đừng đem so với Tân Tân, thằng bé từ sớm đã đi tập luyện rồi"


Cái thằng nhóc yêu thích thể thao nhà cậu, ba lần đoạt huy chương vàng môn bóng chày, vì vậy mà mẹ vô cùng tự hào, vô thức hình thành luật lệ, Chí Tân luôn đúng, còn cậu sai càng thêm sai.


Không hề ganh tỵ, thật đấy, dù sao thì tiệm sách cũng đứng tên cậu, sau này lại cưới một cô vợ giàu có xinh đẹp, cuộc sống sẽ viên mãn.


"Được được, mẹ mau về đấy, nhớ mua quà cho con nữa"

Hoành xoa bóp vai bà, tỏ ra ngoan ngoãn, biết điều một chút rồi muốn tranh giành thứ gì thì còn có cơ hội, vì người khôn ngoan sẽ luôn làm chủ tình hình.

.

Sau khi mọi thứ trở về vẻ yên ắng, ngự tại quầy thanh toán, đôi mắt đờ đẫn, cái ngáp kéo dài không che chắn, cùng mái đầu tổ quạ khó coi, nhưng Hoành chính là không quan tâm, khách hàng có giật thót rồi bỏ chạy cũng xin đừng trách cậu.


Một bóng người đi đến, không buồn nhìn, người này đặt quyển Vật Lý nâng cao dày cộm trên mặt bàn, ngay lập tức buông dòng suy nghĩ hai người thuộc hai thế giới khác nhau.


"Tính tiền đi"

Âm trầm ấm áp, ngỡ rằng chẳng thể xuất hiện trước khóe mi lần nào nữa, nhưng sao thế này? Vừa nghe thấy trái tim liền ngập tràn nhung nhớ.


Hoành ngước nhìn, người đối diện thực sự là Thiên Tỉ, chàng trai với vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng bên trong lại vô cùng náo loạn, bản thân chẳng hiểu sao luôn mang ấn tượng về hắn như thế.


"Này cục đá, cuốn sách này chỉ còn chỗ anh có thôi, cậu muốn mua không phải dễ đâu nha"

Mỉm cười vui vẻ, đối với thái độ không quan tâm xung quanh đột nhiên lại muốn trêu chọc thật nhiều, trêu đến đen mặt mới thôi.


"Tính tiền đi, anh có thể thu thêm"

Thiên Tỉ thản nhiên, vẻ ngoài bừa bộn chẳng muốn đưa vào mắt.


"Ây như vậy là cậu đang xem thường anh hả? Ý anh là anh vừa ngủ dậy, chưa ăn gì hết, tay chân bủn rủn rồi"

"Nhìn mặt còn không biết sao? Mau tính tiền đi"

"Đầu óc choáng váng, không nhìn rõ số nữa"

"A cậu xem! Không còn sức cầm máy quét nữa rồi!"

"..."

"Bụng đau nhức, chân ngã quỵ, có phải là anh sắp chết rồi không?"


Sao anh không chết sớm hơn đi? Đó là suy nghĩ của Tỉ khi chứng kiến màn kịch trêu ngươi đầy khó chịu từ tên tổ quạ, diễn xuất cũng rất chân thật, có điều, đem so với con khỉ nhảy nhót lung tung không khác nhau là bao.


"Rốt cuộc anh muốn gì thì mới tính cho tôi?"

Biết rằng người này theo miêu tả là loại người đùa dai dẳng và chỉ ngừng lại khi đã đạt được tham vọng, nói đơn giản là mặt dày không biết xấu hổ, cũng giống như Vương Tuấn Khải, họ đều mang vẻ mặt bình thản khi bôi nhọ người khác.


Một dạng câu hỏi xuất hiện đúng như mong muốn của Hoành, cực khổ như vậy chỉ vì muốn được ban phát một điều ước, mà người này lại vừa vặn ngốc một cách dễ nắm bắt.


Hoành nở nụ cười hài lòng, nhanh nhẹn mang cuốn sách trên bàn để vào bọc, vui vẻ đưa đến cho hắn.


"Tối nay cậu đãi anh một bữa, sách buồn nôn này tặng cậu không lấy tiền, sau này cũng sẽ giảm giá, quyết định vậy nhé"

"Anh thần kinh à? Sách này còn chưa đến..."

"Mau đi đi! Không phải cậu rất bận sao? Tối nay nhớ đến đúng giờ đấy!"

"Tôi..."


Tùy tiện xô đẩy hắn rời khỏi, lời nói còn chưa hoàn chỉnh, rốt cuộc đều bất lực bị sắp đặt mà không thể phản kháng.


Vẫy tay đến khi hắn khuất tầm, Hoành mới quay vào trong.


Hoành mỉm cười thích thú, người này không những ít nói mà còn ngoan ngoãn dễ bảo, phần tính cách độc đáo như thế thực sự khiến Hoành không thể ngừng chú ý, minh chứng cho điều này chính là vừa mới đây lại trơ trẽn gây rối cho hắn.


Nhưng thật ra cái cục đá ngốc này, nếu không phải biết tâm tình hắn đang tụt dốc không phanh vì một người thì Hoành đã không tạo cơ hội giúp hắn vơi đi nỗi lòng.


Khách hàng tập trung ánh mắt nơi quầy thanh toán, có loại người dễ dàng thỏa mãn chính mình đang cười lớn vang vọng, bản thân tốt lành như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan