CHƯƠNG 26 - THỜI KHẮC TRÙNG LẶP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng tối hờ hững trôi qua thật nhanh, Khải bình lặng yên vị nơi ghế gỗ cạnh chiếc giường bệnh đã trở nên thân thuộc, thói quen nhìn ngắm thiên thần thuần khiết dường như không còn sức chơi đùa dưới trần thế lọt thỏm nơi tròng mắt cay rát, cảm giác ngực trái thường thức truyền đến những cơn đau thắt từ lúc nào hắn chẳng còn thiết để tâm. Phải chăng, vì chờ đợi, người ta sẽ tự khắc hình thành một bức tường vững chắc mang tên niềm tin, đến cuối cùng vẫn là không đành lòng phá bỏ những thói quen từng nhất mực tin tưởng.


Chí Hoành bước vào phòng, nhẹ nhàng đánh thức hắn khỏi giấc ngủ mê man, bao đêm không chợp mắt tưởng chừng sẽ có lúc gục ngã trước khi tuyệt vọng từ bỏ hình hài yêu thương, nhưng không, phải cố thôi, phải cố để lần nữa chứng kiến sinh linh nhỏ bé ấy tìm đường trở về bên cạnh hắn.


"Về nhà nghỉ ngơi đi, tao ở đây chờ mày quay lại"


Hắn gật đầu nhẹ hẩng hồi đáp, thời khắc an ổn của hiện tại còn gồng mình vương vấn chút hư không, tựa như trong phút chốc bất cẩn buông thả sẽ vô tình khiến hắn tan vội theo làn sóng biển hướng về bầu trời.


"Nguyên Tử thức dậy sẽ đói, tao đi mua thức ăn trước"


Ánh mắt thương cảm từ Hoành buộc giấu nhẹm, hắn như người mất hồn thất thần rời khỏi, một chút cũng không muốn để ai đó biết, hắn đang trên đà thôi thúc ngã quỵ đến nhường nào.


"Này Nguyên Nguyên, em còn muốn ngủ đến bao giờ..."

Hoành nắm lấy bàn tay nhỏ xoa bóp, ước nguyện đến lúc cậu thức tỉnh, sẽ không cảm thấy đau nhức khắp các cơ quan đã đình trệ lâu dài trong suốt thời gian qua.


"Khải Khải nhớ em...anh cũng nhớ em...tên ngốc đó đau nhưng không khóc, có phải là rất sĩ diện không?"

Khóe mắt bất chợt vỡ òa, Hoành lần nữa trở nên yếu đuối mặc kệ hàng nước trong suốt thi nhau chảy dài, nhắc về tên bạn thân ngu ngốc luôn cứng đầu giữ vững niềm tin, người mà Hoành chưa bao giờ ngừng lo lắng trước cả khi Nguyên bước vào cuộc đời nhạt nhẽo của hắn, chỉ là vô tình nghĩ đến, cũng dễ dàng khiến Hoành cảm thấy thương xót thay tính cách ngoan cố không chịu đối mặt với sự thật.


Người đang yên tĩnh đắm chìm trong giấc mộng bình lặng, chắc chắn không thể nhận biết hoàn cảnh khốc liệt ngang tàn của hiện thực khiến biết bao người trở nên mất lý trí, Hoành ôm lấy bờ ngực đau nhói, ánh mắt bất chợt quét ngang màn hình hiển thị biểu đồ nhịp tim.


"Sao...sao lại như vậy?!"

.

Khải đứng đợi tại ngã tư đường hiện hữu cột đèn màu, tâm não bắt đầu truyền đến những cơn đau điếng, khẽ nhăn nhó, bàn tay xoa nắn thái dương, suy nghĩ về Nguyên quá nhiều khiến dòng chảy của máu hệt như đông cứng ngừng cung cấp hoạt động.


Đau quá, chẳng khác nào từng nhát búa ác liệt bổ thẳng xuống giữa đầu, lúc này đèn vừa vặn chuyển đổi, hàng người dài khẩn trương bước qua phía bên vệ đường, riêng hắn vẫn còn chưa định hình rõ ràng hình ảnh nơi khóe mắt cay rát, từng bước chậm rãi lơ đểnh, đôi tay chưa thể ngừng xoa dịu.


Xe bán tải to lớn đối diện mất đà lao thẳng về phía dải phân cách hiện lên sắc đỏ, tay lái trở nên lệch lạc, tài xế hét lớn trước khi kịp nhận ra đầu xe đang hướng thẳng về nơi người qua đường ngơ ngác không màng để tâm đến xung quanh.


"Tránh ra!!"


RẦM!!!

Tiếng động va chạm lớn đến mức tựa hồ một quả bom vừa nổ tung vùng trời vốn yên ắng.

.

"Bác sĩ! Tim bệnh nhân đã ngừng đập!"

Phụ tá thất thanh đón nhận hàng loạt tiếp bíp chua chát ngang tàn vang vọng, một vệt sáng màu không hề đứt quãng, hệt như người đang hứng chịu tác động của cảm xúc đã quá đủ mỏi mệt không còn thiết níu kéo.


Vô hình loạt không khí tan thương bủa vây thảm cảnh trước mắt, vị bác sĩ già vầng trán thấm đượm mồ hôi, vì trách nhiệm cao thượng bao người ngóng chờ, cũng như vai trò tối quan trọng cần thực hiện ngay lúc này, ông nuốt ực thành tiếng, chất giọng đanh lạnh ra lệnh.


"Máy sốc điện, ngay!"


BỊCH!

Cả cơ thể gầy yếu theo đà dính chặt hai bên bị ép vào dòng điện mạnh mẽ lan tỏa khắp dây thần kinh hôn mê.


BỊCH!!

Tăng nhanh mức độ áp sát vào bờ ngực suy yếu, dường như người này đã lún quá sâu nơi góc tối tăm đáng nguyền rủa của thế gian hoảng loạn.


BỊCH!!!

Không khả quan, không ổn...không hề ổn chút nào...


Chí Hoành đan chặt bàn tay run rẩy, đôi môi khô đắng khép mở vì âm thầm cầu xin chúa trời, ước nguyện to lớn nhất ngay hiện tại chính là sự bình an vốn có của chàng trai nhỏ bé trên đà hấp hối, ở phía ngoài chờ đợi trong giờ phút này hệt như một hình phạt tàn ác nào đó phải cắn răng cam chịu, không thể làm gì hơn...

.

Dòng người xô bồ chạy loạn khắp con đường dường như rất yên ổn trước đó, đầu xe bán tải méo mó chỉ ngừng lại khi đâm phải cột điện cao lớn nơi góc đường. Khải chết đứng, bàn tay dang dở chưa rời khỏi mái đầu, cảm giác tốc độ gây chết người vừa thoáng lướt qua kẽ tóc chân thật đến độ rùng mình, bàn chân không thể đứng vững, tựa như khoảng cách gần gũi thêm chút nữa, cả cơ thể hắn sẽ dễ dàng bị cuốn nát dưới lớp bánh xe dày to.


"Cậu không sao chứ? May mắn thật, suýt nữa thì cậu..."

Người đàn ông vội vã chạy đến dò xét, hơi thở hỗn độn thể hiện mức độ lo lắng đáng sợ trong khoảnh khắc chớp nhoáng ban nãy.


"Vì Chúa, chiếc xe đó chỉ lách qua người cậu một chút thôi đấy!"

Cô gái mặt mày đỏ lượm vì chứng kiến tai nạn kinh khủng, ánh mắt ngấn nước chỉ vì thân ảnh xa lạ đã toàn vẹn sau lớp màn khói đục ngầu từ tử thần vừa lơ đãng lướt qua.


Chỉ là hắn chưa thể định hình, cảm giác cơ thể dường như có thứ ma lực kì quái thúc đẩy hắn tiến đến một bước nhanh hơn thường thức, nếu không, có lẽ, hắn chẳng thể còn đứng ngây ngốc tại nơi này liên tưởng các dòng suy nghĩ lan man. Cả bản thân hắn, bất chợt tuột vội khỏi bàn tay thần chết tàn ác mà không hề hay biết.

.

Tàn tro bóng đêm đeo bám quanh mi mắt mỏng, khẽ khàng lay động, thứ ánh sáng hiu hắt từ bóng đèn trên trần nhà xóa mờ hình ảnh vừa tiếp nhận sau khoảng thời gian tưởng chừng dài vô tận. Dây thần kinh từ khắp giác quan ồ ạt truyền đến khiến người này khó khăn nhận ra, vòm họng đắng nghét độc mỗi mùi thuốc đắng, động chiếc lưỡi bị băng bó chặt kín, cảm giác khô khan dần rõ ràng hơn khi lâu ngày không thể khép lại chiếc môi vòng cung thu hút.


Nguyên đã thức tỉnh, nói đúng hơn, cậu thực sự đã trở mình thoát khỏi giấc mộng tàn khốc từng khóa chặt linh hồn yếu ớt trong tiềm thức ngang tàn.


Dòng chảy nước biển nhỏ giọt tí tách nghe thật êm tai, tiếng bíp từ nhịp tim dần dâng trào sức sống hòa lẫn cùng thanh âm ngọt lịm của cặp chim non đang ca hát, hệt như cả thiên nhiên hùng vĩ phía ngoài cửa sổ đều đồng lòng đón chào một sinh linh mới vừa trở lại.


Gió cũng vì thế bắt đầu đùa nghịch, tưởng chừng có sự xuất hiện của đôi bàn tay to lớn vuốt ve gò má, cùng chút bất cần thổi ngược tóc mái mỏng mịn, cậu đảo tròng mắt ươn ướt sau khoảng thời gian đóng chặt, phát hiện khoảng không nhòe đi trước mặt dần rõ rệt, sắc trắng cay ghét lấp đầy tâm não còn đang mơ hồ sắp xếp hàng loạt kí ức từng bỏ quên.


Cửa phòng mở ra, hình dáng đầu tiên đón nhận sau ngần ấy thời gian bất tỉnh chính là người mà cậu trân trọng nhất, bà Hoa, hệt như bong bóng tròn lẳng căng tràn đến một lúc nào đó sẽ vỡ tung không báo trước, bà điên loạn chạy ào đến bên cậu, ôm siết bờ vai đã từng mong mỏi bao đêm dài mất ngủ.


"...Ưm..."


"Đừng vội...mọi chuyện đã qua rồi..."

Đáy mắt tuôn trào dịch lỏng trong veo, bà vỗ về tấm lưng nhung nhớ, bao nhiêu yêu thương dạt dào lúc này làm sao thể hiện được thấu, cả việc đã đặt quá nhiều hy vọng khi trước chỉ để lần nữa có thể an toàn ngắm nhìn đứa con từng đứt ruột sinh ra.


Từ trong chiếc túi xách sang trọng, bà mang đến một sổ tay nhỏ cùng chiếc bút màu hồng bằng gỗ, xoa vội mái đầu ấm áp.


"Kiên trì đều sẽ thành công, trước mắt có điều gì muốn nói cứ viết ra quyển sổ này, có được không con?"


Cậu không thể hồi đáp, khẽ cúi nhẹ thuận ý, cậu thương bà nhiều hơn vạn vật trên đời, tất cả mọi hành động về sau sẽ mãi vì bà mà làm tốt, vì bà mà cố gắng, cả tình trạng tồi tệ hiện giờ của bản thân, cậu dù không thể nói, vẫn mong mỏi bà hiểu được tấm lòng yêu thương dành trọn cho người mẹ.


Sau đó thật nhanh, Thiên Tỉ và Chí Hoành đã có mặt, ai nấy đều mừng rỡ đón nhận thân ảnh nhỏ quen thuộc còn đang yếu ớt nhưng trên vẻ mặt đã thể hiện chút gì đó sức sống mà mọi người biết ơn. Căn phòng vô hình đầy ắp sự vui vẻ hài lòng, nhưng còn một người, tại sao đến hiện thời vẫn chưa đến?


"Sao Khải Khải còn chưa đến?"

Lòng có chút gấp rút, Hoành đảo mắt về phía cửa.


"Anh ta là người biết tin đầu tiên, anh lo làm gì?"

Thiên Tỉ nghiêm nghị nhìn lấy người ngồi bên giường đang lo lắng những chuyện không đâu.


"Anh chỉ gấp dùm Nguyên Nguyên thôi, sao nào? Có phải là cực kỳ muốn nhìn thấy tên mặt than đó không?"

Khuôn mặt thể hiện ý cười, Hoành vỗ vai cậu hệt như bản thân hoàn toàn nắm bắt được dòng suy nghĩ của người vừa lạc lối trong cõi mộng trở về.


Ánh mắt phát sáng mở to, không chút cảm xúc len lỏi, cậu dường như biến chuyển thành một người xa lạ.


Cầm lấy chiếc bút mẹ tặng, cậu viết gì đó trên trang giấy đầu tiên.


"Nguyên Tử!"

Cùng lúc bên tai truyền đến thanh âm trầm khàn gọi với, Khải xuất hiện trước cửa với hơi thở hỗn loạn, Nguyên cũng vừa vặn đưa quyển sổ ngang tầm mắt Hoành, trên trang giấy chứa đựng những vạch ngang ngay thẳng, có vài con chữ nhảy loạn phía giữa, nhưng rất dễ đọc, tròn ba chữ.


[Khải là ai?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan