CHƯƠNG 27 - KHỞI ĐẦU MỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Bác sĩ nói sao? Mất trí nhớ tạm thời?"

"Quên đi một phần kí ức, trường hợp này rất hiếm, cậu hiểu ý tôi chứ?"

"Vậy...cách hồi phục?"

"Đương nhiên đều dựa vào thành ý của cậu đối với bệnh nhân rồi"

.

"Ổn thôi, ít nhất em ấy trông rất khỏe mạnh"

Khải tựa lưng nơi thành ghế ngoài phòng chờ, ánh mắt lạc lõng phía khoảng không mờ mịt.


"Ổn? Rõ ràng không ổn chút nào, Nguyên Nguyên không hề nhớ gì về mày cả!"

Hoành tức giận hét lên, mong mỏi một chấn động mạnh vào lúc này sẽ giúp hắn thức tỉnh cách nhìn nhận sai lầm, vì hắn một mực tin rằng tất thảy thương tổn đều do bản thân gây nên, và phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.


"Cậu ấy không nhớ về vụ cưỡng bức, như vậy sẽ tốt hơn"

Tỉ điềm tĩnh ngồi cạnh vỗ vai Hoành kiềm chế, tình thế của hiện tại thật sự đã xoay chuyển đến chóng mặt, nhưng Tỉ hiểu rõ hơn ai hết, mọi dằn vặt đau đớn đều mặc nhiên nghiêng ngả về hắn.


"Thiên Tỉ nói đúng, tao sẽ cố gắng giúp em ấy nhớ lại, cũng như đường hoàng chiếm lấy trái tim em ấy lần nữa"


"Một người có thể rung động trước một người đến hai lần sao? Mày cũng tự tin quá rồi"


"Tao nhất định làm được, ít nhất...vì người đó là Vương Nguyên, tao chắc chắn không bỏ cuộc"

Nếu không tự trấn an chính mình, hắn còn cách nào khác để củng cố niềm tin đang dần vỡ vụn trong tiềm thức u tối?

.

Nguyên mở to mắt đón nhận thân ảnh xa lạ, bầu không khí ảm đạm vây kín căn phòng trắng càng hiện rõ thái độ hờ hững không muốn màng đến hắn, vì dù sao, trong loạt hồi ức bị khói mù che phũ lớp vỏ ngoài, người này hoàn toàn không nằm trong khả năng nhận biết.


Khải mỉm cười, trong một khoảnh khắc nhỏ dường như vừa khẽ cụp hàng mi đầy phiền não, trái tim không ngừng thôi thúc nhịp đập trở nên sáo rỗng, cảm giác đau đớn từ ngực trái từng khắc ghi ngần ấy kỉ niệm vui vẻ bên nhau, nên hiện thực người mà bản thân yêu quý nhất quên mất sự tồn tại nơi mình càng khiến hắn muốn ngã quỵ ngay lập tức.


Hắn nuốt ực thành tiếng, ngang ngạnh đưa bàn tay lớn đặt trước đối phương, như thể đã sẵn sàng đón nhận một sự khởi đầu mới sau khoảng thời gian dài nhớ nhung đến ám ảnh.


"Chào em, anh là Vương Tuấn Khải, có thể cùng em bắt đầu mối quan hệ này lần nữa không?"


Không vướng bận chút cảm xúc đoái hoài, cái liếc mắt nhỏ cũng không thể miễn cưỡng dành tặng hắn, cớ gì người này phải gắng gượng mặt dày muốn cùng cậu trò chuyện thêm chút nữa?


[Ấn tượng của tôi về anh không tốt, tôi không muốn]


"Ấn tượng không quan trọng, sống chung một nhà thì em muốn phản đối thế nào?"

Đồng tử cay rát lướt ngang dòng chữ viết vội phía sổ tay, thẳng thắn nói một câu không muốn, tựa hồ ngàn nhát dao sắc nhọn trực tiếp đâm xuyên qua thớ thịt dày. Nguyên của hắn, thực sự đã thay đổi.


[Tôi biết, dù chung nhà nhưng tôi sẽ ở khác phòng, tôi không muốn chạm mặt anh]

Lần nữa tàn nhẫn khiến người chứng kiến nứt toạt một khe hở lớn nơi ngực trái, ngang nhiên viết ra từng ấy ý nghĩ chống đối khi biết rằng điều này sẽ khiến một người đang mang vác hy vọng to lớn liền biến chuyển thành nỗi tuyệt vọng, như vậy không phải rất độc ác sao?


"Đừng nói nữa, anh sẽ chăm sóc em, căn nhà đó không một ai có thể ở bên cạnh em đâu"

Hắn mím chặt môi vì nhẫn nhịn đã trở nên đỏ tấy, lời nói tự bản thân hình thành lại có thể trớ trêu đả kích ngược tâm não không thể xác định, rốt cuộc, hắn còn có thể chịu đựng nỗi đau dày vò này đến bao giờ?


[Tôi đã bảo không cần, cũng không muốn, thật ra thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi?]


Biểu hiện nhăn mày khó chịu từ người yêu bé nhỏ, hắn trở nên bình lặng, ý chí mạnh mẽ về niềm tin dần suy yếu, chỉ sợ một lúc nào đó đột ngột vỡ vụn, hắn sẽ không còn muốn níu giữ người đang cố sức đẩy hắn ra xa.


"Có phải em chóng mặt không? Anh cùng em đi dạo, nằm trong phòng mãi không tốt"

Đồng tử giãn to, kiềm nén thứ xúc cảm yếu đuối mà bản thân vô cùng căm ghét, hắn tiến gần đến cạnh giường, đôi tay dứt khoát trong một chốc đã nâng lấy thân thể nhẹ hẩng ôm chặt trong vòng vây rắn rỏi.


[Không! Tôi khỏe! Anh làm ơn đừng chạm vào tôi!]

Dòng chữ gấp rút đến mức lấm bẩn cả lòng bàn tay, hành động bộc phát điên rồ này thực sự khiến cậu tức giận.


"Khỏe sao? Đứng lên và bước về giường em đi, anh sẽ không làm phiền nữa"

Hắn từ tốn đặt cậu ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn gần đó, bỏ mặc sự kháng cự có phần mạnh bạo, hắn vẫn bình tĩnh dùng chất giọng trầm khàn dịu dàng xoa lấy trái tim trở nên cố chấp.


[Đồ khốn! Tôi không muốn đi dạo! Anh có nghe không!] 

Bận rộn nguệch ngoạc hàng đống chữ trên trang giấy, trong khi hắn ngang nhiên đẩy cậu rời khỏi căn phòng đặc mùi thuốc đắng, còn nữa, hắn dường như cố tình làm ngơ cuốn sổ luôn thường trực trong tầm mắt.


[Tôi tưởng anh biết rồi, tôi ghét nhất bị bắt ép làm điều mình không thích!]


"Em vốn không nhớ anh, vậy xem như anh cũng chẳng biết gì về em đi"

Vẻ mặt vô tư càng khiến cậu bùng nổ cơn điên tiết, hắn thật ra chỉ là mong mỏi chút hồi ức vẹn nguyên phút ban đầu gặp gỡ lần nữa ùa đến, một phần có thể giúp cậu lấy lại những kí ức bị lãng quên, cũng như thái độ hằn học nơi cậu đều thể hiện ý căm ghét, hắn còn cách nào khác ngoài giả vờ không để tâm?


Tiếng nói không thể thốt nên lời, muốn hét lên cầu cứu hoàn toàn vượt khỏi mong đợi, đôi tay nhỏ ấm ức níu thành hai quả đấm đặt ngang bắp đùi, nhưng may mắn thay, cậu vừa trông thấy Chí Hoành đang bước đến trước mặt.


[Chí Hoành mau cứu! Tên khốn này muốn bắt cóc tôi!]

Đón nhận dòng chữ nhức mắt nhảy loạn xạ vừa được đưa ngang tầm nhìn, chủ nhân của nó vì quá gấp gáp mà tâm tình trở nên hỗn loạn, Hoành ngẫm nghĩ, ngước lên phía người đang được ám chỉ là kẻ xấu, hắn đơn giản chỉ đang mỉm cười.


"À được thôi, đi dạo vui vẻ nhé"

Hệt như gáo nước lạnh tạt thẳng vào khuôn mặt thảm hại đòi hỏi giúp đỡ, cậu câm nín nhìn tấm lưng Hoành khi chiếc xe tiếp tục lăn bánh.

.

[Đồ khốn!]


"Hôm nay bầu trời thật trong xanh, tuyệt"

Hắn thở phào nhẹ nhõm, đón lấy khoảng không vô tận lả lướt trên bờ má trĩu nặng, chẳng phải người ta thường nói, làn gió từ thiên nhiên có thể cuốn sạch bao nỗi buồn dù xa vời, tâm trạng của hắn hiện tại cũng vậy, có lẽ đã đến lúc buông thả muộn phiền về với vũ trụ bao la.


[Biến thái!]

Hình ảnh tưởng chừng thân quen đến nhói lòng nay thật rõ ràng nơi khóe mắt nâu sẫm, hắn mang tham vọng muốn nhốt biệt người yêu bé nhỏ vào sâu tiềm thức.


Vương Nguyên trên chiếc xe lăn nhanh nhảu đưa ra từng mặt giấy chi chít chữ đến hắn, dù là đang chửi rủa, tại sao không cảm thấy muốn giận dỗi chút nào?


[Còn cười? Đồ tệ hại!]


Nét mặt bực tức từ cậu càng khiến hắn muốn bất chấp mà cưng chiều, khẽ mỉm cười, thoải mái chống tay phía sau ngắm nhìn thiên thần đóng chặt trong tâm tưởng thuộc về mình.


"Đừng viết nữa, anh vốn không đọc"


[Tôi ghét anh!]

[Tôi hận anh!]

"...Em thôi đi"


[Tôi đã từng yêu anh sao? Có nực cười quá không vậy?]

Nực cười? Không mà, tình cảm ấy từng chân thành biết bao.


[Loại người trơ trẽn như anh thực sự đáng ghét! Tốt nhất là tránh xa tôi ra! Bạn gái tôi sẽ không để anh yên!]


Lầm tưởng bản thân hoa mắt rồi đọc nhầm chữ, hắn bực tức giật phăng cuốn sổ in hằn đường nét từ chiếc bút gỗ màu hồng.


"Em đủ rồi, nói ra những lời này nên tự cảm thấy xấu hổ đi, im lặng mà thưởng thức phong cảnh"


Ánh mắt xem thường hướng về hắn, cậu cúi đầu, tưởng chừng đã chịu nhượng bộ sau khoảng thời gian chống đối dai dẳng, nhưng không, cậu ngang ngạnh tiếp tục viết vào lòng bàn tay.


[Em ấy là Tiểu Ân, chúng tôi yêu nhau khi còn ở Bắc Kinh, không tin anh cứ việc hỏi mẹ tôi]


"Thằng nhóc chết tiệt! Câm miệng lại!"

Hắn phát điên mạnh bạo nắm lấy cổ tay vừa đưa đến, lực siết chặt chẽ khiến cậu nhăn nhó. Muốn nói gì cũng được, nhưng nếu vô tình chạm phải tình cảm tha thiết hắn dành cho cậu, hắn chắc chắn sẽ trở nên bẩn tính và mất kiểm soát. Vì ít nhất, tình cảm to lớn ấy đáng trân trọng hơn tất thảy vạn vật trên thế giới này, hắn tuyệt đối không để bất cứ ai khinh rẻ hoặc lên tiếng chê bai, kể cả người đó là cậu đi chăng nữa.


[Tôi không thích con trai! Anh nên biết điều đó, hãy quên tất cả đi!]


"À không...nên bình tĩnh mới phải..."

Buông lỏng các giác quan co thắt liên hồi, lắc đầu trấn tỉnh, mục đích thực sự từ những câu từ gai góc chẳng phải đều muốn chà đạp tinh thần hoảng loạn phía hắn hay sao? Hắn đương nhiên không ngu ngốc đến mức không nhận thức được cậu cố gắng làm ra loại chuyện tàn nhẫn gì, Vương Nguyên của hắn, dùng sự lạnh lùng tàn ác nhất mực đẩy hắn ra xa.


"Anh chỉ cần em hiểu, anh sẽ không bỏ cuộc"


[Tiểu Ân sẽ về đây chăm sóc tôi, không đến lượt anh quản tôi!]


Đón nhận đôi mắt to tròn ánh lên mạnh mẽ, hắn giận dữ bóp chặt đường xương cằm thu hút, hung bạo kéo gần, mặt đối mặt như thế.


"Nghe rõ. Muốn anh từ bỏ thì đợi anh CHẾT ĐI!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan