CHƯƠNG 3 - CHÀNG TRAI CỦA NẮNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Với vẻ ngoài ấm áp mang lại, chàng trai cao hơn vươn cánh tay xen vào giữa hai người, thuận tiện cầm nắm cây sắt kiên cố làm điểm tựa, khiến Nguyên hệt như lọt thỏm trong vòng tay vững chắc nơi người lạ chưa từng quen biết.


Chàng trai mỉm cười, dường như ánh nắng từ đâu đó lan tỏa khắp bốn bề chiếc xe bus ngột ngạt.


"Xin chào, tôi là Thiên Tỉ"


Cậu bất giác gật nhẹ đầu chào hỏi, vừa vặn phát hiện vẻ mặt sợ hãi khi bị phát hiện của tên biến thái dần khuất tầm phía sau chàng trai.


Cậu mở to cặp mắt tròn lẳng, cuối cùng cũng hiểu rõ bản thân đang rơi rớt trong tình cảnh kinh tởm đến mức độ nào.


Xe bus đột ngột ngừng hẳn, tên biến thái nhanh chân chạy khỏi những ánh nhìn khinh bỉ bắt đầu nghi ngờ hành động khác lạ.


Tên khốn này cũng thật may mắn, nếu không cậu chắc chắn sẽ dùng sức lực ít ỏi của bản thân đấm một phát bán sống bán chết mới hả được cơn giận bị quấy rối.


"Cảm ơn cậu, tôi còn chẳng biết mình bị làm phiền đến thế. Tôi là Vương Nguyên, vừa mới chuyển đến"


"Rất vui được gặp cậu, Nguyên"

Chàng trai mang tên Thiên Tỉ nhẹ nhàng đón lấy bàn tay nhỏ vừa vươn đến làm quen, cái bắt tay gần gũi từ hai phía hệt như thân thuộc đến mức đã từng cùng nhau trò chuyện vài lần, hay chỉ là cảm nhận mơ hồ do ấn tượng ôn nhu từ đối phương mang lại?


Nhìn thấy em trai mỉm cười vui vẻ cùng người vừa quen biết, Khải khoanh tay trước ngực, đôi chân dài vắt chéo đầy ngạo mạn, tưởng chừng có thể dùng ánh mắt giận dữ quét ngang đám người vô dụng đang chen chúc trên xe.


Cái quái gì đang diễn ra vậy chứ? Là hắn phát hiện vụ việc này trước tiên, là hắn hy sinh cuống họng cố hét lớn hòng cứu người ta, vậy cuối cùng là sao đây? Thẳng thắn phủi bỏ tất cả công sức của hắn, trong khi thằng nhóc đang tỏ vẻ kia chỉ cần một câu nói liền có thể biến thành anh hùng, công bằng ở đâu?


Nghĩ là nghĩ như vậy, dù thật sự chuyện này sẽ khiến hắn ức chế trong khoảng thời gian dài, việc quan trọng trước mắt không phải là nên đánh một giấc trước khi đến trường hay sao?


Hắn mỉm cười thỏa mãn, tự hài lòng với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Sau đó thật nhanh đã đưa ra quyết định, nhắm tịt mắt, yên tĩnh xua đi loại xúc cảm chán ghét nhất thời hiện hữu.

.

"Cậu cảm thấy thế nào? Đã thuộc lòng những vị trí trong trường chưa?"

Thiên Tỉ đưa ánh mắt dịu dàng hướng về cơ thể gầy đang vươn vai đón nhận ánh nắng chan hòa vào giờ nghỉ trưa, sau khi cả hai đã tham quan toàn bộ khuôn viên trường, đúng như lời hứa hẹn ban sáng.


"Trường đẹp lắm, cả thức ăn cũng rất ngon nữa"

Đồng tử giãn to hài lòng, khóe môi cong hệt như vừa được hưởng trọn những gì tuyệt vời nhất sau các tiết học mệt mỏi.


"Tớ có hỏi đến mùi vị thức ăn sao?"

Nụ cười trêu chọc không vướng bận chút ác cảm, thay vào đó là nhiều phần chiều chuộng đặc biệt dành cho người bạn nhỏ chỉ vừa gặp gỡ. Nhưng cớ sao, trái tim này đang đập mạnh từng nhịp đến cả chủ nhân cũng phải ngỡ ngàng?


"Hưm, đó là sở thích của tớ"


Đón nhận cái xoa đầu nhẹ nhàng nơi mái tóc mềm mỏng, trong vô thức cảm nhận loạt dư vị ngọt ngào đến điếng người.


Cậu khẽ cúi đầu, đột nhiên thân thiết đến mức độ này, thật có chút chưa thể thích nghi.


"Còn một nơi bí mật, cậu muốn đến không?"

.

Hàng cây xanh kéo dài suốt đoạn hành lang chảy dọc tràn ấp hương thơm của cỏ đầu mùa, tiếng gió đung đưa mang cảm giác khoan khoái đến người đang dang rộng cánh tay tham vọng ôm trọn từng đợt mát lạnh thổi qua.


Nguyên ngước mặt lên cao, mắt nhắm hờ, tùy tiện thả hồn cuốn bay từng ấy muộn phiền bám víu.


"Nơi này tuyệt quá, Thiên!"


Có phải bất ngờ dành cho nhau những tâm tư chỉ riêng người đáng được nhận nó, hoặc là cách xưng hô thân thiết cũng dễ dàng khiến ai đó liêu xiêu tận đáy lòng? Cảm giác này, đã từ lâu Thiên Tỉ chưa từng cảm nhận đến, cũng chưa từng một lần bình thản lắng nghe bản thân thực sự đang mong mỏi điều gì.


"Nơi này vắng vẻ ít người biết, nếu cậu cảm thấy mệt mỏi, có thể đến đây nghỉ ngơi bất cứ lúc nào"


"Tớ chắc chắn sẽ đến nữa!"

Cậu nở nụ cười ngọt ngào hệt như có thể hòa làm một cùng bầu không khí thân mật đang hiện hữu. Thiên Tỉ dù bề ngoài có vẻ lạnh nhạt đối với người khác, nhưng thực tâm bên trong lại đặc biệt trầm ấm và ôn nhu, điều đó khiến cậu vừa gặp liền mang cảm giác gần gũi đến lạ.


"Tưởng thằng nhóc nào dám to gan ở đây la hét, hóa ra lại là mày"

Từ bãi cỏ xanh ngát bên cạnh được bao bọc bởi bóng râm, ai đó bật dậy khỏi bụi cây bị che khuất.


Mà người nào đó chẳng thể là ai khác, khuôn mặt đen như than ấy không thể lẫn vào đâu được, còn ngạo mạn nhướn mắt nhìn cậu đầy khiêu khích.


"Ở trường cũng không thể yên với anh sao?"

Nhăn nhó chân mày, dường như cực kỳ khó chịu trước sự xuất hiện đột ngột từ hắn.


"Câu đó để tao nói mới đúng, mau đi theo tao"

Vừa dứt lời, hắn mạnh bạo nắm lấy cổ tay cậu kéo đi trước sự kinh ngạc của cả cậu và Thiên Tỉ. Sức lực dằn mạnh truyền đến khiến cậu nghiêng ngả thuận theo hắn mà bước đi.


"Này, anh đừng bày trò nữa!"

Tiếng vọng mỗi lúc một xa, Tỉ ngây ngốc hướng hai người tay trong tay khuất khỏi tầm mắt.


Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, Thiên Tỉ nhìn nhận bản thân chẳng đủ quyền hạn để có thể thẳng thắn giành Nguyên trở lại, huống hồ hai người họ còn tồn tại mối quan hệ nào đó mà Tỉ không cách nào làm rõ.

.

"Mau buông ra!"

Cổ tay bị hắn nắm chặt đến đỏ ửng, từng cơn đau buốt dáy lên âm ỉ khiến cậu nhăn nhó mặt mày.


Hắn gần như không có ý định buông tha, mỗi lúc càng dùng lực ép buộc cậu tiến về phía hành lang vắng vẻ không một bóng người.


Người anh trai điên rồ này, rốt cuộc muốn giở trò gì vậy?


Đột ngột hắn dừng lại, vội vã quay đầu ngắm nhìn cậu, mặt đối mặt, bàn tay nhỏ hình thành nắm đấm bất chợt bị hắn nâng ngang gò má.


"Anh hai, giỡn đủ chưa? Còn không mau buông ra?"


"Im lặng, mày có biết bản thân đã làm sai gì không?"

Ánh mắt lạnh lùng quét dọc sóng mũi cố tìm lại dưỡng khí, hắn tiến gần đến cậu hơn.


"Sai? Nực cười thật đấy, tôi làm gì thì có liên quan đến anh sao? Còn tưởng rằng anh không muốn để ai biết về mối quan hệ này kia mà?"

Tiếng cười hắt mỉa mai, cậu thỏa mãn khi chứng kiến vẻ mặt dần chuyển sang sắc đen quen thuộc nơi hắn chỉ vì vài câu chọc tức đơn giản.


"Mày!"


"Tôi thì sao? Tránh ra, tôi cần phải trở về với Thiên Tỉ"

Nóng giận dằn lại cánh tay bị nắm giữ đến mức ngứa ngáy, xoa lấy vết hằn đỏ xấu xí, cái liếc mắt khinh bỉ người mang danh anh trai còn ấu trĩ hơn cả trẻ con, lại còn đặc biệt thù dai.


Nhìn thấy cậu quay lưng toan định bỏ đi, hắn trở nên khẩn trương, tay chân thừa thãi.


Tâm não bất chợt trắng xóa, đột ngột cảm nhận thân nhiệt ấm áp ép sát vào tấm lưng gầy vừa quay khỏi.


Cánh tay vươn một vòng lớn, ôm chặt vầng cổ phía cậu, nhịp thở có chút hỗn loạn gần kề vành tai.


Cậu giật thót, dường như chết đứng ngay lập tức khi nhận thức được người này đang thể hiện hành động lỗ mãng.


"Mày nhận ra chưa? Là tên biến thái đã đứng sát đến nhường này đấy, và nó còn cố hít lấy mùi vị của mày!"


Câm lặng trong vài giây ngắn ngủi, trước khi da thịt đồng loạt tuôn trào dư âm gọi là ngột ngạt đến run rẩy. Cậu mím môi, dồn nén sức lực, rồi ngang tàn đánh mạnh vào bụng hắn bằng cùi chỏ toàn xương.


Cú ấy thật sự đau điếng, vì cậu cảm nhận được hắn ngay lập tức lùi về phía sau, ôm lấy bụng rên rỉ.


"Này! Mày lên cơn sao? Tao đã cố cứu mày!"


"Thứ nhất, làm ơn đừng tùy tiện chạm vào người tôi. Thứ hai, tôi chẳng có vị quái gì để anh dùng cái từ điên rồ ấy hình dung. Và cuối cùng, anh tốt nhất đừng bày trò nữa, nếu không muốn bị đánh oan"

Sau từng ấy lời cay nghiệt tựa hồ hàng vạn gai nhọn đang trực tiếp đâm nát trái tim hắn, cậu lạnh nhạt quay bước. Mặc kệ khuôn mặt dần thấm đượm đau đớn, mặc kệ thứ biểu cảm khó nắm bắt cả hắn cũng không hiểu nổi chính mình đang suy nghĩ đến điều gì.


Hắn nhếch môi, chẳng giống đang cười, nó méo mó và biến dạng khó lường, huống hồ tâm trạng tụt dốc không phanh khiến hắn vô thức ngồi bệch xuống mặt đất.


Nở nụ cười, xen lẫn chút gì đó mơ hồ gian xảo, rồi hắn ngước đầu cười lớn, phát ra tần âm thanh đầy hả hê. Nếu ai đó bất chợt lướt qua, chắc chắn sẽ bị hắn hù đến thoát xác, cũng như nghĩ rằng, người này hẳn là đang phát điên.


Vương Nguyên, xem như mày giỏi, dám ra tay với ân nhân không chút thương xót. Được, lần sau đừng hòng anh đây sẽ giúp mày chuyện gì nữa.


Mà...thằng nhóc này là cái thể loại con trai quái gì chứ? Con trai mà lại vương vấn cái dạng hương thơm dịu nhẹ đó hay sao?


Chết tiệt, hắn tự vỗ mạnh vào trán, tâm não bắt đầu nổi loạn điều tiết nên những suy nghĩ lệch lạc, chẳng lẽ hắn thật sự sắp điên đến nơi rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan