CHƯƠNG 4 - BẠN THÂN NÁO LOẠN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên vươn vai mệt mỏi khi hồi chuông tan trường vang vọng, nhét vội những cuốn sách vào chiếc cặp đen vuông vất, mỉm cười hài lòng, một ngày học tập vất vả đã trôi qua.


"Vương Nguyên, xin chào!"

Bất chợt đón đầu ngay trước cổng trường, chàng trai xa lạ nở nụ cười tỏa sáng vẫy tay chào cậu, hệt như hai bên đã từng gặp gỡ trước đây. Huống hồ giọng điệu xưng hô lại đặc biệt tỏ ra thân thiết đến thế.


Cậu có chút đắn đo không biết nên hồi đáp thế nào cho phải phép, vì vốn dĩ người này cậu chưa từng chạm mặt. Hơn nữa, cậu nghĩ, ngày hôm nay chắc chắn bản thân chưa làm nên việc gì đáng xấu hổ đến mức gây sự chú ý. Nhưng chàng trai này làm sao lại biết đến tên cậu?


Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc đứng yên như tượng, chàng trai bật cười vui vẻ. Bàn tay nhanh nhẹn lục lọi nơi túi quần đen ôm chân, lấy ra chiếc điện thoại cảm ứng hiện đại, tìm kiếm thứ gì đó rồi đưa đến trước mặt cậu.


"Xem này, đây là em đúng không? Nguyên Nguyên"


Giây phút đón nhận bức ảnh kỳ lạ hiện hữu nơi màn hình mỏng, cậu cảm tưởng cả cơ thể dường như đông cứng lại.


Cái quái gì thế này? Đó chẳng phải là khuôn mặt đang bình yên chìm sâu vào giấc ngủ của cậu hay sao? Đó chính xác là cái đêm đầu tiên cậu cùng người anh trai ngủ chung một giường.


"Ôi, em bình tĩnh nhé. Đây là Khải Khải gửi cho anh đấy, anh không có tội gì đâu"

Chàng trai xua tay vờ như bản thân vô tội, điều đó càng khiến cậu muốn nổi điên thật sự.


"Nhưng em cũng đừng trách Khải Khải nha, vì nó đột nhiên bảo có em trai từ trên trời rơi xuống, anh đương nhiên là không tin rồi. Sau đó thì xuất hiện bức hình minh chứng này nè. Em trông bên ngoài còn dễ thương hơn gấp bội nữa đấy"


"Anh..."


"À quên mất việc quan trọng. Anh xin tự giới thiệu, anh là Lưu Chí Hoành, bạn thân nhất của Khải Khải"


Cậu nuốt ực thành tiếng, cố điều tiết cổ họng dần mất tự chủ trở nên khô đắng. Anh trai này thật sự có chút điên cuồng, cậu chính là bị hù cho mất hồn, muốn lên tiếng hỏi han cũng là một điều gì đó có vẻ quá khó khăn.


"Tôi tưởng anh ta không muốn để ai biết về mối quan hệ này? Rốt cuộc thế nào lại chia sẻ với anh?"


"Vì chúa, đương nhiên là do anh là bạn thân nhất của Khải Khải rồi. Với lại em có thể yên tâm, anh là người cực kỳ biết giữ bí mật đấy!"


Làm ơn nhìn mặt cậu có đang tin không? Nguyên thầm nghĩ, cảm giác câu chuyện dần trở nên khó nắm bắt. Huống hồ người này câu một câu hai đều nhấn mạnh là bạn thân của tên mặt than, bộ có cái gì đáng tự hào ở đây à? Cậu còn chưa kể đến, cái cách chứng minh người quen này thật có chút điên rồ theo đúng tính cách của anh ta.


"Này nhé, anh chỉ muốn đưa em về tận nhà thôi, không thành vấn đề chứ?"


"Không hẳn, nhưng như thế là làm phiền anh, tôi nghĩ mình còn nhớ đường về mà"


Chí Hoành lần nữa bật cười lớn tiếng khoái chí, cảm giác em trai này đặc biệt đáng yêu, tính tình lại dễ mến, thật sự so sánh với đám em ở nhà khiến Hoành ganh tị muốn chết đi được. Vậy mà cái người được Nguyên gọi là anh trai kia, còn muốn bất bình cái gì nhỉ?

.

"Em vào nhà đi, anh về đây"

Sau màn đòi hỏi buộc phải được đích thân đưa Nguyên về tận nhà, Chí Hoành thỏa mãn nở nụ cười rạng ngời.


"Anh có muốn vào trong đợi anh ta về không?"

Cậu có chút tò mò cần được giải đáp, cũng như cậu nghĩ, trên đời làm gì còn tồn tại loại người tốt bụng đến mức chẳng liên quan đến mình lại đòi dẫn người ta về tận nơi như thế.


"À không, anh kiếm Khải Khải làm gì chứ?"


"Vậy tại sao anh lại dẫn tôi về?"


"Ôi trời, đương nhiên là Khải Khải nhờ nên..."

Thanh âm vang đều đột ngột tắt lịm, Chí Hoành hệt như vừa bị nắm thóp lộ ra mọi chuyện. Sau đó chợt nghĩ đến, nếu lỡ tên bạn thân phát hiện mình bất tài huỵt toẹt nhiệm vụ được nhờ vả thì sẽ bị xử lý ra làm sao nhỉ?


Vừa nhắc đã cảm thấy rùng mình, Chí Hoành vội vẫy tay chạy đi trước khi cậu còn có ý định níu giữ để tra hỏi cho ra lẽ.


Cậu đương nhiên đủ thông minh để thừa hiểu cái kế hoạch ngớ ngẩn cố đùn đẩy trách nhiệm phải bảo vệ an toàn mà cha hắn đã căn dặn. Nhưng phải sử dụng đến cả bạn thân của mình không phải là ấu trĩ lắm hay sao? Hơn nữa, cậu đây cũng chẳng cần ai đó phải luôn theo sát bảo bọc, ít nhất là đối với người có tính cách cao ngạo đến khó ưa kia.

.

Nguyên vươn tay thức tỉnh cơ thể rã rời, ngủ hơn ba tiếng đồng hồ thật sự khiến người ta cảm thấy ê ẩm hơn là sự thoải mái dễ chịu nên có. Rời khỏi giường một cách tiếc nuối, tâm não đòi hỏi nhận biết chuyện khủng khiếp gì đang xảy ra phía dưới nhà gây ra hàng loạt tiếng động chua chát đã khiến cậu giật mình tỉnh giấc.


"Anh đang đánh nhau sao?"

Nhìn thấy tấm lưng Khải loay hoay quanh khu vực bếp núc, bàn tay bận rộn cho gì đó vào trong chiếc nồi to sôi sục.


"Đánh nhau? Tao đang nấu bữa tối, lão quản gia hôm nay không về"

Hắn liếc mắt nhìn cậu, cho rằng người này chẳng khác nào con heo, đánh hơi được mùi thức ăn liền bò dậy.


"Ừm...cháo ăn liền?"


"Thằng ngốc, đây là tác phẩm nghệ thuật được thêm thắt nhiều nguyên liệu, mày không cảm nhận được à?"

Cái nhau mày khinh bỉ từ người đầu bếp tự cho là tài giỏi, hắn tức giận đẩy cậu tránh xa khi cậu cứ liên tục dùng ánh mắt xem xét khó chịu vào tác phẩm của hắn.


"Rốt cuộc cũng là cháo ăn liền đó thôi"


"Vậy thì đừng ăn, đừng đứng đây vướng tay"


"Nhưng tôi đói"

Cậu tỏ ra nghiêm chỉnh dù chỉ là tuyên bố mình đang sắp chết đói đến nơi. Dáng vẻ đáng thương dường như có thể khiến hắn lay động mà bỏ qua cho sự thiếu hiểu biết nhất thời từ cậu.

.

Sau khi hoàn thành nồi cháo hấp dẫn, hai người yên vị tại phòng khách, cùng bình lặng ngồi trên tấm thảm lông lót sàn xem chương trình tivi.


"Không ngờ anh cũng biết nấu ăn"

Nuốt vội muỗng cháo nóng hổi khi cơn đói biểu tình, Nguyên nhanh chóng thè lưỡi vì cảm giác bỏng rát lan tỏa.


"Tao biết là rất ngon, nhưng mày không cần phải gấp gáp như vậy"

Hắn nở nụ cười tự mãn, có vẻ như hoàn toàn tin tưởng vào biệt tài cảm nhận vị giác bẩm sinh khi muốn ra tay xử lý món ăn bất kỳ. Nhưng thành ra, bí mật của tất cả bí mật mùi vị, đó chẳng phải là gói hương liệu đơn thuần được bày bán tràn lan ở siêu thị hay sao?


"Dù sao tôi cũng không biết nấu, nên cứ cho là anh giỏi đi"


"Mày không thể khen lấy một câu hoàn chỉnh à?"


"Ừ anh rất giỏi, cả về chuyện đùn đẩy việc của bản thân cho người khác"

Hướng ánh nhìn dễ chịu sang hắn, nhưng thế nào đều cảm thấy tràn đầy sát khí cay ghét hơn là vẻ ngoài đáng yêu thường thức mang lại.


"Mày nói cái quái gì vậy?"

Giọng điệu mỉa mai thật sự khiến hắn tức điên, huống hồ câu chuyện càng kéo dài càng trở nên kỳ lạ so với ban đầu. Rốt cuộc hắn vẫn không thể hiểu, thằng nhóc cứng đầu này đang muốn nói đến vấn đề gì?


"Anh không hiểu? Vậy mang hình ảnh riêng tư chia sẻ cho người khác có được gọi là bình thường không?"


"..."

Hắn nhanh chóng nắm bắt được cách nói chuyện mơ hồ từ em trai. Hơn nữa, nghe qua không phải là rất quen thuộc sao? Chính là...tên bạn Chí Hoành ngu ngốc, chắc chắn lại làm rối tung mọi chuyện rồi.


"Có cái gì gọi là riêng tư chứ? Nếu mày thích cứ việc chụp tao, chẳng sao cả"

Chỉ vừa dứt lời, chưa đến nửa giây kim đồng hồ chuyển động, hắn cảm thấy ánh đèn flash chói lòa liên tục chớp tắt hướng thẳng về khuôn mặt.


"Này thằng nhóc! Có cần phải làm ngay như vậy không?"


"Là anh bảo mà, chẳng sao cả"


Vội vàng dằn lấy cổ tay cầm nắm chiếc điện thoại toan định giành giật xóa đi bức ảnh đáng xấu hổ, nào ngờ hành động đột ngột từ hắn khiến cậu nghiêng ngả không thể giữ vững tư thế, cả thân người vì muốn né tránh mà té ập ra phía sau.


Khoảnh khắc tấm lưng gầy sắp sửa chạm phải mặt sàn gỗ lạnh lẽo, cậu nhắm tịt mắt sợ hãi chờ đợi cảm giác đau điếng trên đà ngã mạnh. Nhưng khoảng thời gian lúc này hệt như ngưng đọng hồi lâu, theo phản xạ thường thức hé mở khóe mi, cậu ngạc nhiên khi đối diện với khuôn mặt thất thần phía trên chỉ cách vài cm đang trực tuôn mồ hôi nơi vùng trán.


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?


"Thằng ngốc! Có biết nguy hiểm không!"


Đôi mắt tròn lẳng chớp vội vài cái nhận thức tình hình hiện tại, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng khiến cậu mường tưởng bản thân vừa rơi rớt vào loại tình huống cực kỳ nguy hiểm.


Cậu ngước nhìn phía đỉnh đầu, phát hiện cạnh bàn kính chỉ cách tóc mái một khoảng cách nhỏ, vậy nên nếu không phải nhờ hắn kịp thời níu giữ, có lẽ cậu đã va đập đầu và mất máu nghiệm trọng.


"L-là tại anh mà..."

Chút ngập ngừng nơi đáy mắt trong veo, cảm nhận hơi thở dồn dập từ đối phương phả đều gần kề. Lòng bàn tay đủ lớn bảo bọc phía sau gáy cậu ngăn cản va chạm, hắn cương định nằm đè bên trên, chỉ để an toàn che chở cậu.


Không gian tưởng chừng như đóng băng bởi lớp không khí khô hàn phát ra từ máy lạnh, gần như đánh mất ý thức, giữ nguyên tư thế nhìn lướt qua rất dễ hiểu lầm. Chỉ đến khi dòng suy nghĩ miên man đột ngột thức tỉnh, hắn vô thức rút vội tay, khiến cậu đập đầu xuống sàn đau điếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan