CHƯƠNG 34 - CHIẾM LẤY EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên ngồi bệch xuống mặt sàn lót thảm, lưng thoải mái tựa vào thành ghế, dường như cái ý định muốn lập tức rời khỏi nơi chốn từng ám ảnh khiến cậu bao lần lung lay đã trôi tuột đi. Hoặc là, không gì cả, cậu chỉ muốn xác định hắn có ngoan ngoãn uống thuốc nghỉ ngơi hay không thôi.


"Nguyên Tử, nóng, mau mang nước đến"

Khải ho khan vài tiếng khàn đặc, cơn thèm ăn bất chợt ùa đến khiến hắn bỏ lơ nhiệt độ hối hả nuốt vội từng muỗng cháo nóng. Bây giờ thì hay rồi, phỏng lưỡi, suýt nữa thì sặc sụa đến nơi.


"Lúc nào cũng sai khiến"

Nhau mày khó chịu đón nhận gương mặt tỏ ra khổ sở, cậu chẳng buồn để tâm suy nghĩ, vội bật dậy ngoan ngoãn vào bếp theo yêu cầu.


Trở ra sau vài phút, đặt xuống mặt bàn kính ly nước khoáng mát lạnh cùng chai thủy tinh kiểu cách. 


Nếu hắn nhớ không lầm, đây dường như là loại bia đen đắt giá mà giới thượng lưu thường sẵn sàng bỏ tiền để thưởng thức, mùi vị phải nói là rất đặc biệt, hơi chát, gây cay nồng nơi đầu mũi, và còn nặng đô, đương nhiên không dành cho những loại người chỉ muốn so sánh tửu lượng cao thấp của bản thân, điển hình là Nguyên.


"Em sẽ uống thứ này?"

"Có vấn đề gì sao?"

"Tốt nhất đừng đụng, thằng nhóc kia sẽ không vui"

"Tôi chỉ uống một chai, Thiên Thiên chắc chắn không hẹp hòi như anh"


Vì Chúa, rõ ràng là cậu còn nhớ, cái vẻ mặt tự kiêu khi phán quyết thứ gì đó mà mình hiểu rõ thật sự khiến cậu trông đáng yêu đến khó cưỡng lại. Nhưng, nếu chỉ vì đột nhiên nổi hứng muốn nếm thử dư vị của loại bia mạnh mẽ này, không phải là có phần khoa trương sao? Hay thật ra sự thật đôi khi lại rất đơn giản? Chút ảo giác phó mặc cho hiện thực đang đối mặt, vì cậu nhận thấy, bản thân chẳng thể đủ bình tĩnh nếu cứ tiếp tục yên ổn bên cạnh hắn như thế.


"Không tốt cho sức khỏe, em thì càng không, nhóc con"

Người bị gọi thành nhóc con ngay lập tức bĩu môi xem thường, nhưng cái cách ngăn cản này dường như vướng bận khá nhiều vấn đề. Hắn thật ra đang thách thức? Hay thật sự mong mỏi cậu nên dừng lại cái hành động nổi loạn nhất thời này?


"Anh thì giỏi rồi, uống rượu thay thuốc, người lớn muốn làm gì cũng được, nhỉ?"

Chất giọng mỉa mai ngược lại khiến Khải khó khăn kiềm nén tiếng cười, tính cách ngang ngạnh thường nhật thật dễ suy đoán khi chạm phải lòng tự trọng của một thằng con trai cao ngót tồn tại trong cậu.


Nào bé con, hãy làm theo những gì trái tim em mách bảo đi.


Nguyên cầm lấy chất dịch sóng sánh đưa ngang tầm miệng, dễ dàng một hơi nuốt trọn sắc đen mãnh liệt vào sâu cơ thể, cảm giác nóng bỏng thật nhanh đã lan tỏa khắp các giác quan tê buốt, vô thức kéo lấy cổ áo sơ mi nới lỏng.


"Anh không thể tiễn em, về sớm đi"


"Anh chỉ cần lo cho cái thân tàn tạ của mình thôi"

Nuốt ực dòng chảy đắng nghét, thêm một ly nữa, cậu sắp sửa đắm chìm trong thứ dịch kích thích này mất rồi.


"Ngất ngoài đường khó coi vô cùng, mọi người làm sao tìm thấy em"

Ôi cái tên mặt than bẩn tính, hôm nay sao lại nói lắm đến nhường này cơ chứ?


"Em không sợ say rồi sẽ nói hết sự thật sao?"

Hắn chống cằm, bình yên đón nhận hình ảnh cậu bé ngốc dường như vì ám ảnh chuyện gì đó phải mượn đến rượu giải sầu. Nhưng, đâu đó tồn tại nét tương đồng chẳng khác nào đêm hôm trước, cũng chính hắn ngự trị tại vị trí này, nốc sạch từng ngụm lớn đến mất dần ý thức.


"Em không sợ say rồi sẽ hành động khác bản thân em hiện tại à?"

"Gối ôm, em say rồi không sợ anh sẽ làm gì em sao?"

Hắn vươn tay đỡ lấy mái đầu đang có chiều hướng nghiêng ngả về phía trước, Nguyên của hắn, thật biết cách khiến người khác muốn nhào đến bảo bọc cho bằng được, cả những cử chỉ vụng về vô thức khi ngà ngà hơi men, đều khiến tham vọng to lớn bao lần trỗi dậy phải được ôm chặt lấy cậu trong vòng tay.


Nguyên đột ngột bật cười thành tiếng, che khuất mi mắt mỏi nhừ dường như sắp trở nên yếu đuối đến khó coi. Bàn tay lớn phía hắn cũng vì thế mà trôi tuột khỏi tóc mái mềm mịn lòa xòa trước trán.


Thanh âm vang dội bất chợt khiến ngực trái hắn đập nhanh từng hồi, cớ sao nhìn thấy khóe môi cong ngày nào luôn ước nguyện cậu giữ vững chẳng thể khiến hắn cảm thấy hài lòng? Người yêu bé nhỏ, có phải đã say đến mức chẳng còn nhận thức rõ ràng mọi chuyện đang xảy ra không?


"Anh sẽ làm gì tôi...sao anh không làm đi..."

Cậu cố ý giễu cợt hắn sao? Cả nụ cười ngọt ngào bao lần khiến hắn ngây ngốc đắm chìm, tâm can vốn kiên định sắp sửa vỡ òa nương theo xúc cảm mềm yếu.


Khoảng cách lúc này là thứ gì đó quá đỗi xa hoa, hơi thở gấp rút từ hai phía lay chuyển cả khoảng không ám muội tưởng chừng có thể yên bình trải qua cho đến hết ngày, nhưng quả nhiên vẫn là không thể nào.


Trái tim bắt đầu biểu tình, cơ thể đổ bệnh ngày càng nóng rát đến mức khiến hắn choáng váng mặt mày.


Trong một phút giây ngắn ngủi, không gian hệt như lắng đọng nhường chỗ cho từng ấy va chạm gần gũi cảm nhận một cách trọn vẹn. Cái chạm môi bất chợt làm sao lại có thể xuất phát từ phía người đã từng dang tay ngang tàn đập nát đi hồi ức hạnh phúc khi trước?


Hờ hững và ngông cuồng, nhưng hoàn toàn đủ lực sát thương mãnh liệt kích thích đối phương phải lập tức gột rửa toàn bộ lý trí đang lấn át, chỉ để níu kéo khoảnh khắc tưởng chừng sẽ không bao giờ quay trở lại. Nguyên...tại sao lại chủ động hôn lấy hắn?


Tiếng khúc khích hòa lẫn khi buông vội đôi môi hồng mịn, Nguyên cúi đầu cười hả hê hệt như đã dễ dàng thỏa mãn bản tính ham vui đang bị chi phối bởi hơi say của bia nồng. Cậu cười vì đã thành công khiến hắn muốn tiến tới đáp trả nụ hôn nửa vời, cậu thành công khi lả lơi cắn lấy môi dưới nơi hắn chỉ để khiêu khích đáy lòng vờ như vô tình ấy.


"Đồ xấu xa...cả anh cũng có ham muốn tồi tệ với tôi phải không?"

Vươn ngón tay gầy, trêu chọc vẽ thành một vòng tròn trên gò má dần nóng bừng, những đụng chạm nhẹ nhàng lơ đãng đều vô tình khiến mọi vết hằn sâu thương tổn tan hoang khó lường.


Nắm lấy lòng bàn tay nhỏ không ngừng quấy nhiễu, cảm giác chua xót chợt bủa vây nơi cổ họng khô đắng, hắn gắng gượng nở một nụ cười mà bản thân cho là hoàn chỉnh.


"Đương nhiên là anh muốn"

Hắn...điên rồi sao? Hắn dám thẳng thắn thừa nhận rằng hắn có ham muốn kinh tởm với cậu?


"Vì đó là em, Nguyên Tử"

Đôi chút ngập ngừng trong giọng nói, dòng suy nghĩ lan man tựa hồ thật khó nắm bắt để có thể hoàn thiện một câu đúng nghĩa.


"Tất cả thuộc về em, anh đều muốn chiếm hữu"

Đây dường như là nụ cười méo mó nhất mà cậu từng diện kiến trong suốt khoảng thời gian dài dẳng bên nhau, nó trông kỳ lạ và khó khăn vô cùng. Huống hồ, đón nhận từng ấy chân thành nơi khóe mắt cận kề thực sự khiến cậu muốn tháo chạy khỏi trò vui do chính mình tạo nên. Vì, vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu đã chẳng vui chút nào.


"L-làm ơn...hãy chiếm lấy em..."

Thanh âm nhỏ gãy đôi lay động bởi làn gió vô tình sượt ngang, chút hư không bám víu nơi niềm tin bao lần tan nhanh theo bọt sóng. Có thể không...cậu, có thể lần nữa dùng cái quyền hạn yếu đuối để chống chế cho bản thân rằng mình nên buông xuôi lúc này? Bỏ mặc tâm não hỗn độn cùng cực đối chọi, tại sao một điều luôn rực rỡ tựa ánh sáng chói lòa khiến cậu mãi khắc ghi. Cậu yêu hắn...yêu nhiều đến mức chẳng còn cách nào phủ nhận...


"Em nói gì..."

Đột ngột vòng tay yếu ớt siết chặt sau gáy buộc khoảng cách trở về con số không, làn môi ấm nóng ngang ngạnh như chính chủ nhân của nó vô tình mút chặt lớp da khô đắng nơi đối phương. Cậu bé nhỏ nhắn cuối cùng đã tìm thấy viên kẹo ngọt mà bản thân yêu thích nhất.


Lời nói vô thức lu mờ bởi hơi thở dồn dập hòa lẫn, liệu người này còn đủ bình tĩnh tiếp tục lên tiếng cảnh tỉnh cái loại tình huống quái quỷ gì đang ngang tàn xảy ra không?


"Nguyên Tử..."

Níu kéo loạn lạc đang trỗi dậy trong cơ thể nóng bừng, hắn bất giác hé mở tiếp nhận đầu lưỡi vụng về tìm kiếm dư vị ấm nóng từng say mê, những hành động áp sát khiêu khích khiến hắn trở nên căng thẳng khi chứng kiến người yêu bé nhỏ đang thay đổi đến chóng mặt.


Loạt cảm nhận chìm đắm vây bám tiềm thức sắp sửa buông lơi, hắn mong muốn bỏ mặc tất cả chỉ để toàn tâm hưởng trọn cảm giác kích thích từ lâu đã rơi vào quên lãng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan