CHƯƠNG 35 - BẮT ĐẦU MỘT KẾT THÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tóc mái mỏng mịn bất chợt trượt nhẹ xuống khóe mi Khải dựa dẫm, vấn vương chút dư vị qua lớp da nơi đôi môi hòa quyện vừa tách rời, hơi thở gấp rút từ hai phía hệt như từng ấy cảm nhận hối thúc họ buộc phải sáng suốt nếu cứ tiếp tục đổ lỗi tất cả tác động do men say của bia nồng.


Nhìn thấy bờ môi sưng đỏ phía Nguyên đang khẽ nhướn cong mỉm cười hờ hững, hắn vươn tay, ôm lấy vòng eo gầy lạc lõng giữa làn không khí lạnh lẽo phát ra trên tường, nhẹ nhàng nương theo đà yếu đuối đang hiện hữu nâng cậu ngồi lên chiếc sofa to dày phía sau, hắn vẫn yên vị nơi thảm lông lót sàn, duy trì tư thế sẵn sàng tiếp nhận nếu đối phương có bất chợt nghiêng ngả.


Đáy mắt tràn ngập chân thành ngước nhìn cậu, bàn tay lớn giữ chặt tựa hồ cảm giác sợ sệt len lỏi khiến hắn mường tưởng trong một phút buông lỏng có thể khiến cậu tan nhanh theo làn sóng xô vào bờ.


"Em có chắc chắn những gì đã nói không?"

Âm trầm thẳng thắn muốn khẳng định một quyết định vào lúc này có thể khiến mọi chuyện quay về điểm xuất phát, hoặc là tệ hơn, nút thắt rối mù nếu không được hóa giải kịp thời sẽ càng phức tạp đến mức chẳng còn đường lui.


Vành tai ửng đỏ đậm nét tô điểm sắc hồng trên gò má thêm nổi trội, điểm quyến rũ mê hoặc này luôn khiến hắn bao lần đều bất lực kiềm chế ham muốn đang đòi hỏi trỗi dậy.


"Em nóng..."

"Nguyên Tử, anh có thể chiếm lấy em sao?"

"Em rất nóng..."

"..."

Chất giọng thì thầm chỉ kịp đọng lại qua kẽ tai càng thêm thắt nồng độ nóng bừng trên đà rụng rời của tình cảnh, cậu với tay nắm lấy áo sơ mi mỏng, tựa hồ cực kỳ khó chịu với cảm giác không rõ ràng đang ngang tàn vồ vập trong tâm não, và cậu thật sự rất nóng, cả cơ thể ác liệt dường như chỉ trực chờ nổ tung tan tành.


"Cứ trực tiếp cởi bỏ"

Tưởng chừng sau câu nói khiêu khích chướng tai này rồi tất thảy nên dừng lại tại nơi khởi đầu của dòng chảy xúc cảm mãnh liệt do chính cậu ngu ngốc bày ra, nhưng có lẽ mọi chuyện không bao giờ đơn giản, cái chớp mắt vội vã bừng tỉnh các giác quan mờ nhạt, bàn tay nhỏ từ người này vụng về tháo rời từng chiếc cúc áo trên bờ ngực.


Hắn không hề có ý định ngăn cản hành động bộc phát mạnh mẽ, chỉ từ tốn khắc ghi từng chút một gương mặt vốn dĩ đã đặt trọn quá nhiều tình cảm.


Cậu làm sao thế này? Cậu thật sự muốn hướng mọi chuyện càng thêm rối rắm hay sao?


Chiếc áo mỏng nương theo đà trơn mượt trên bờ vai gầy thật nhanh đã trôi tuột xuống, làn da trắng chưa một lần bắt nắng thật dễ dàng khiến trái tim lạc nhịp trong vài giây dao động chợt se thắt, đau điếng đón nhận ngần ấy kích thích trần trụi phía trước mặt.


"Đây...đồng nghĩa với việc, em chấp nhận anh, phải không?"

Hắn đứng bật dậy, ánh mắt vô hình mong mỏi một tia sáng xanh quét ngang có thể giúp cậu xác định rõ rệt rốt cuộc loại tình huống mờ mịt sẽ còn tiến xa đến mức độ nào, vì nếu cậu cứ mặc nhiên lả lơi muốn khiêu khích hắn mãnh liệt như hiện tại, hắn hiểu, bản thân chẳng thể cầm cự lâu hơn cơn dục vọng đang đấu chọi kinh khủng.


Cái cụp mắt khẽ khàng từ người này dường như không thể trực tiếp biện minh cho sự yếu đuối vô vọng đang tranh giành hiện hữu, có lẽ chọn cách im lặng đón nhận theo tâm nguyện tự giác tìm đến vào lúc này sẽ tốt hơn bao giờ hết. Hơn nữa, đó chẳng phải là cái gật đầu nhẹ chớp nhoáng hoàn toàn dựa trên xúc cảm chân thật của bản thân muốn thay thế một câu trả lời hoàn chỉnh hay sao?


Bàn tay nhỏ bất chợt chạm nhẹ vào tay hắn, níu giữ, hơi ấm thật nhanh tan chảy tất thảy tế bào xúc giác đang gắng gượng cương mình phó mặc cho từng ấy cảm nhận dần thâu tóm tâm can.


Khoảng lặng ngắn ngủi tựa hồ có thể khiến thời gian ngưng động hồi lâu, hắn hồi đáp bằng lực siết chặt hơn, cúi người, đặt phía tay còn lại trên thành ghế. Cái uớc nguyện từng cho rằng rất nhỏ nhoi cớ sao hiện tại lại khó khăn thực hiện đến thế? Khóa chặt cậu trong vòng tay rắn rỏi hệt như khoảnh khắc ngượng ngùng của những ngày đầu tiên gặp mặt, cùng lúc gợi nhớ lên từng thước phim quay ngược chậm rãi chạy đều nơi đại não.


Vậy ra, hai người đã từng đặt nhiều tình cảm thuần khiết dành cho nhau, nó đơn thuần và dễ dàng tiếp cận hơn là đắng cay nghiệt ngã của hiện thực cần phải đối mặt khỏa lấp.


"Nguyên Tử, nói yêu anh"

Hắn từ tốn áp sát làn môi về phía vành tai ửng đỏ, chút trầm lắng nhỏ nhẹ yêu thương hệt như chính ngần ấy trân trọng to lớn hắn đang cố sức dang tay bảo bọc từng chút một.


Cắn nhẹ, cảm nhận đột ngột tiếng thở lạc nhịp lọt thỏm giữa không gian mê luyến khó cưỡng lại.


"Không thích..."

"Em vẫn cứng đầu như thế"

Hôn lấy nơi vầng cổ trắng mịn dần biến chuyển hồng hào do điều tiết bởi hơi nồng từ bia đen, hắn chậm rãi thưởng thức dư vị ngọt lịm lan tỏa khắp cơ thể mềm yếu, mùi thơm dịu như hương trà buổi sớm thân thuộc luôn mặc nhiên kích thích tận cùng của những hoài niệm ngày ấy đã nhớ nhung đến mê mệt, đồng loạt xúc cảm mãnh liệt vỡ òa qua từng hành động ma sát, dễ dàng lấp đầy bao phần ham muốn mong mỏi chiếm hữu lấy cậu.


"Nguyên Tử, anh yêu em..."

Hòa lẫn những nhịp thở đứt quãng ám muội phát ra từ hai phía, nhiệt huyết của tuổi trẻ nóng nảy thổi bừng lớp da tái nhợt do tiết trời chuyển mùa, nương theo bản năng của một thằng con trai vốn tràn đầy sức sống, bóng hình hai người nghiêng ngả cùng chiều nhường bước để màn đêm xâm lấn.

.

"Dù sau này em thật sự rời xa anh, em luôn nghĩ, ít nhất...lần đầu tiên của mình chắc chắn phải thuộc về anh"


Chẳng còn những hiểu lầm ngông cuồng tàn độc xé nát tâm can người trong cuộc.

Chẳng còn những cảm xúc lạc lõng hỗn loạn không cách nào xác định.

Chẳng còn những ngập ngừng đối diện với tình cảm luôn có thể bất chợt lung lay bởi tác động từ bên ngoài.

Tự trọng có là gì khi tâm trí đã lấn át hoàn toàn bởi dòng suy nghĩ hiện hữu rành mạch?

Yêu thương điên cuồng, yêu đến chết đi sống lại, nhưng tình cảm chính là luôn vờn vã người khác như thế. Đau đớn tự dối lừa, rồi đau đớn để nhận ra, đối phương thật sự quan trọng với mình đến nhường nào.

Đây có thể gọi là may mắn không? Có lẽ mọi hồi ức chưa đến lúc phải đập vỡ tan tành rồi đơn độc khó khăn dựng lại.

Có lẽ...

.

Nguyên nhăn nhó đón nhận cảm giác đau buốt phía đỉnh đầu, nhau mày khó chịu muốn thoát khỏi vòng tay ôm siết từ ai đó chặt chẽ đến mức khiến cả đêm đều nằm mơ thấy ác mộng.


Nhưng, nó ấm áp và an toàn vô cùng, đó hẳn là dòng chảy thường thức của những cặp đôi đã từng quấn quít với nhau.


Cậu cũng vậy, nếu thật sự ngượng ngùng khi đột ngột mường tưởng lại khoảnh khắc mãnh liệt từ đêm hôm qua, có lẽ đã không ngu ngốc chọn cách yếu đuối buông xuôi bản thân chỉ để chạy theo ham muốn to lớn nhất thời không thể kiềm chế.


Chỉ là cậu chưa từng nghĩ đến, những khoái cảm mê đắm ám muội làm sao lại luôn khiến người ta cảm thấy bứt rứt trong người như thế? Huống hồ, vẻ mặt nghiêm chỉnh thấm đượm mồ hôi nơi hắn khi ân cần hỏi han rằng cậu có ổn không chỉ khiến cậu xấu hổ muốn tìm đường chạy trốn. Đó là cậu còn chưa nói đến, hai lần liên tiếp trong một đêm, thực sự khủng khiếp như thế nào đối với lần đầu tiên của một người chưa từng trải.


"A..."

Cậu vô thức rên rỉ khi chỉ vừa đặt chân bước xuống giường, nhận thức lúc này chính là đau kinh khủng, vùng dưới hạ bộ bắt đầu biểu tình truyền lên tâm não những cơn đau thấu trời khiến cậu bất giác cắn chặt môi kìm hãm tiếng kêu thảm thiết.


Vội lướt sang khuôn mặt bình yên đang đắm chìm vào giấc ngủ chẳng màng đến tình cảnh xung quanh có biến động, đột nhiên cảm giác rất tủi thân, cậu liếc mắt tựa hồ cực kỳ căm ghét bản mặt than này.


Khẽ thở dài một hơi, không thèm so đo với hắn, cậu gắng gượng đến bên tủ đồ tìm kiếm một bộ quần áo sạch sẽ.


Bất chợt nghĩ về Thiên Tỉ đêm qua không về nhà, không lẽ...cả chuyện này mà Tỉ cũng nhạy bén đến thế chứ?


Quả thật quá mất mặt, cậu cúi đầu than trách số phận, tay dùng lực chống vào thành tủ, hiện tại mới hiểu rõ thế nào gọi là cơn đau xuyên thấu tận tâm can, chính là cử động nhỏ đều đau đến điếng người, chậm rãi nhích từng bước cũng không hề đơn giản chút nào.


"Bảo bối, em lại muốn bỏ rơi anh sao?"

Giọng điệu lười biếng từ ai đó phát ra phía sau, cậu chưa kịp quay đầu tức giận đã cảm nhận được cái áp sát bất chợt ôm lấy thắt lưng, vô tình khiến cơn đau càng thêm tê tái.


"Đồ tồi, anh làm sao hiểu được cảm giác của tôi!"

Hắn nghiêng đầu ngắm nhìn hình ảnh cậu bé tuổi đôi mươi đang cực khổ chống lấy hông mình nhăn nhó, sức lực muốn phản kháng cũng bốc hơi, chỉ khiến hắn muốn bật cười lớn tiếng.


"Anh giúp em xoa thuốc, rất dễ chịu đấy"

"Tránh ra! Anh phá hỏng kế hoạch của tôi rồi!"

"Không hỏng khi không có sự chập nhận, đúng chưa?"

Hắn nhếch môi đầy thỏa mãn, cắn lấy vành tai cậu trêu chọc, nhưng ngược lại càng kích thích sự giận dữ đang sôi sục vì cơn đau chết tiệt ngang nhiên hoành hành.


Giận dữ nhìn hắn, rốt cuộc vẫn không thể hơn thua với loại người da mặt còn dày hơn tường thành này.


"Anh làm ơn mặc đồ vào đi, cửa sổ đang mở"

"Hôm qua không nghe em nhắc đấy bảo bối, dù sao đây cũng là tầng 32"

"Anh chết đi!"

.

"Anh đưa em về"

"Không cần"

"Em chắc chứ?"

"Đã bảo không cần"

"Được, nghe em"


Tướng đi kỳ lạ trông khó coi vô cùng, hắn chậm rãi bước theo sau cậu, khó khăn giấu nhẹm đi nụ cười chiều chuộng muốn bày trò đùa giỡn thường thức.


Người yêu bé nhỏ, rốt cuộc vẫn giữ vững thói cứng đầu bất cần như thế.


Hắn mỉm cười, dù sao, mọi chuyện dường như đã trở về đúng nhịp sống ổn thỏa, it nhất cậu dần nguội lạnh cơn giận dữ muốn đẩy hắn ra xa cả ngàn mét như mong muốn khi trước, vốn đã là chiều hướng tích cực. Có lẽ cần thêm chút thời gian, nếu muốn cậu thật sự tìm về chính bản thể đáng yêu của mình khi vô tình lỡ nhịp đánh mất trong quá khứ oan nghiệt đầy ám ảnh ấy.


"Nguyên Tử, anh cõng em đến đường lớn đón xe"

Nắm lấy bắp tay gầy cản bước, hắn không thể tiếp tục thờ ơ khi nhìn thấy cậu khổ sở loay hoay một mình.


"Không cần, tôi có thể tự bắt xe"

Toan giật lại cánh tay, nhưng người này chính là buộc người khác phải tuân theo mệnh lệnh, bất chấp tất cả.


"Hoạt động nhiều sẽ khiến vết thương khó lành, em thực sự muốn suốt ngày nằm yên trên giường sao?"

"Cái gì gọi là vết thương? Chỉ là tôi chưa thể thích nghi được thôi!"

"Được, em lúc nào cũng đúng"

Nhìn thấy cái nhau mày khó chịu, hắn gật đầu hệt như chẳng màng đến chuyện đúng sai, nhưng tấm lưng vững trải đã xoay đến, sẵn sàng đón nhận cả thế giới.


"Nguyên Tử ngoan, lên đây đi"

Trong vài giây ngập ngừng trước khi phó mặc cho người này muốn làm gì thì làm, cậu thở dài, lúc này chẳng còn hơi sức cự cãi qua lại. Và có lẽ hắn nói đúng, cậu không muốn phải đình trệ những dự tính phía trước chỉ vì cái vết tích ngu ngốc do sự mãnh liệt tai hại từ hắn gây ra.


Phải, tất cả là do hắn, hắn nên chịu trách nhiệm.


Chậm rãi nương theo đau đớn hình thành leo lên lưng hắn, cánh tay yếu ớt vòng qua hõm cổ ôm chặt., gò má ửng hồng khẽ khàng chạm sát nơi vành tai mát lạnh, hơi thở cũng vì thế mà chệch hẳn vài nhịp.


Vác cả thế giới trên vai, thật sự có cảm giác gì?


Hắn cúi đầu mỉm cười hài lòng, đáy mắt bất chợt ngập tràn dư vị mang tên ngọt ngào, cố níu giữ chút hương thơm bao bọc quanh đầu mũi.


Khao khát nắm giữ trọn vẹn xúc cảm trên đà hạnh phúc. Liệu...có khó khăn lắm không?

.

"Cậu chủ, mời lên xe"

"Có chuyện gì?"

"Xin thứ lỗi vì đã cắt ngang, nhưng ông chủ cần gặp mặt cậu ngay ạ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan