CHƯƠNG 37 - KHI LÝ TRÍ ĐÁNH BẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giật phăng chiếc chìa khóa trên tay của tên lính giữ xe, Khải hệt như cơn gió cuồng loạn lao đầu về phía đường lớn vắng vẻ.


Đạp mạnh nơi tăng tốc, cần số hiển thị tốc độ vượt quá giới hạn cho phép, biển báo giao thông ngang tàn đập nhanh nơi khóe mắt cay rát như một lời cảnh báo mà hắn chẳng màng đoái hoài.


Cái gì cần quan tâm ở đây? Tai nạn? Sinh mạng? Hay là thiệt hại không đáng có do tính thiển cận từ hắn gây ra?


Không, tất cả đều chẳng đáng bận tâm.


Tình cảm chân thành sâu đậm từng bao lần cố gắng vun đắp, cũng giống như trò chơi trốn tìm trông đơn giản, mặt khác lại vô cùng hóc búa khiến người chơi hết lần này đến lần khác đều dễ dàng buông tay bỏ cuộc. Vậy tình yêu được khỏa lấp từ hai phía, có phải cũng y như vậy hay không?


Vương Nguyên, em trai hắn, hay nói đúng hơn, phải gọi là anh họ. Anh họ, hắn yêu anh họ của mình, hắn hy sinh cả bản thân chỉ để bảo vệ anh, hắn yêu anh đến mất cả lý trí, yêu anh đến mù mịt không thể quay đầu, yêu anh điên cuồng, yêu đến mức có thể vì anh mà từ bỏ cả tính mạng. Vậy tại sao? Ông trời lại tàn nhẫn trêu ngươi hắn như thế?


Nếu là trước đây, khi tình cảm này chưa từng trải qua nhiều sóng gió đổ ập như hiện tại, chưa từng ngông cuồng thử thách tính kiên nhẫn mà theo hắn là bản thân chẳng bao giờ theo đuổi một thứ gì đó mơ hồ đến một khoảng thời gian dài dẳng như thế, có thể hắn sẽ từ bỏ.


Hắn sẽ từ bỏ anh, như cái cách mà anh đã từng ngang tàn rạch nát trái tim hắn không thương tiếc ném vào góc tối nào đó, hắn sẽ từ bỏ anh, bỏ lại sau lưng tất thảy những thương tổn hằn vết rõ rệt, đã từng cùng nhau bền bỉ dựng nên một bức tường thành chống đỡ những nhát dao chí mạng liên tục tiến đến từ mọi phía trong cái xã hội đầy nghiệt ngã này.


Nhưng rốt cuộc, đơn giản gọi một tiếng anh, cũng có thể dễ dàng giết chết xúc cảm nặng nề của hắn trong vài giây tích tắc trước khi đối mặt, muốn hắn từ bỏ, chính là trực tiếp đưa ra thỏa thuận, hắn nên chết đi cho khuất mắt người khác, và anh sẽ được sống yên bình trong cuộc đời hứa hẹn một tương lai tươi sáng. Vì khi ấy, hắn đã hoàn toàn biến mất.


Tâm não truyền đến những dòng suy nghĩ miên man còn cay đắng hơn gấp vạn lần hiện thực phải đón nhận, hắn điên cuồng phóng thẳng tắp về phía khoảng không của bầu trời trong xanh, chẳng khác nào muốn nở nụ cười mỉa mai để trêu tức cơn hoạn loạn đang thôi thúc trực tuôn.


Hắn thấy rồi, phía trước, biển cả lạnh lẽo ôm trọn bên bìa khu đất trống hoang vắng ở một nơi xa xăm thoát tục khỏi thành phố huyên náo, một con đường được xây đắp từ gạch đá kiên cố dựng nên giữa mặt nước sâu hun hút để người viếng thăm có thể an toàn ngắm nhìn cảnh vật.


Mỉm cười cay đắng, cả mặt đất bao la hòa cùng bầu không khí đầy gió dường như đều đồng lòng mong mỏi hắn có thể buông tay trả lại cho Nguyên sự tự do suốt thời gian qua.


Phải, hắn nên từ bỏ thôi, hắn còn mặt mũi nào ngay thẳng đứng trước mặt Nguyên nói hai tiếng xin lỗi, hắn chẳng đủ can đảm hỏi han Nguyên vài câu thường lệ rằng em có ổn không. Không thể mà, làm sao có thể tiếp tục sống bên nhau trong một căn nhà nếu chỉ đơn thuần là chia tay rồi cứ mặc nhiên tỏ ra giả dối như chính mình chưa từng trải nghiệm cái cảm giác nhớ thương đối phương đến nhường nào. Hơn nữa, không đời nào có chuyện đó xảy ra, hắn không đủ can đảm mường tưởng, vì hắn và Nguyên, đã từng trao cho nhau những chiếc hôn ngọt ngào.


"Nguyên...anh xin lỗi..anh đã ngu ngốc tạo ra mối quan hệ trái luân thường này...xin lỗi..."

Ngỡ rằng rồi tất thảy nên chìm ngỉm nơi đáy sâu vô vọng không còn đường thoái lui, hắn đau đớn úp mặt vào bánh lái khi vô tình nghĩ đến những xúc cảm tội lỗi mặc nhiên xâm lấn thể xác mỗi khi nhớ về Nguyên trong đêm tối của cái ngày định mệnh ấy.


Chất lỏng trong veo nơi khóe mắt hắn luôn mang căm hận bất giác ồ ạt ướt đẫm cả khuôn mặt góc cạnh. Yếu đuối và thảm hại, chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng manh, vậy khi cả hai đều tàn nhẫn tụ hợp nơi cơ thể khô cằn thiếu sức sống, có phải là đồng nghĩa nên nhanh chóng kết thúc mọi chuyện mà bản thân đã gây ra lỗi lầm tày trời này hay không?


Khoảng lặng nhỏ nhoi rơi rớt giữa những tiếng nấc nghẹn đau thương tự trách móc thậm tệ chính mình, hắn đột ngột cầm chặt vô lăng, đáy mắt sưng mọng ngước nhìn con đường trải dài đang mời gọi về phía biển khơi xa xăm đầy quyến luyến.


Phải, đơn giản thôi. Mọi thứ, nên kết thúc như chính lúc nó được bắt đầu như thế nào.


Bàn chân đạp mạnh, ánh mắt vô hồn lạc lối giữa thiên thanh đầy nắng, người này phóng thẳng trên mặt đường hướng về biển sâu không hề có dấu hiệu ngừng lại.

.

"Ông làm sao lại biết con thích nhất là đi tàu lửa ra biển vậy?"

Nét mặt hí hửng cùng gò má ửng hồng vì mải miết dõi theo đồi núi chảy dọc nơi khung cửa sổ đầy gió, Nguyên mỉm cười giảo hoạt chờ đợi một phản ứng từ người cha mà theo cậu là rất khó gần và tiếp xúc thân mật, hệt như khoảng thời gian lần đầu tiên gặp mặt Khải.


Ông Vương duy trì dáng vẻ nghiêm chỉnh, nở nụ cười thoải mái cùng cuốn sách về triết lý trên tay, nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc mịn màng bị gió đùa nghịch. Theo danh nghĩa của một đứa con trai cùng cha đi du ngoạn, họ trông thật hạnh phúc hoàn hảo với lớp vỏ bọc bên ngoài.


"Xem con này, đừng cứ đưa mặt ra hứng gió, sẽ cảm đấy"


"Con rất thích, cảm ơn ông"

Chút ngập ngừng vô thức cúi thấp đầu, thanh âm trầm lắng quyền lực thật sự khiến người khác nghe qua đều cảm thấy áp lực, có lẽ cũng vì thế, cách cậu dùng để xưng hô với ông đã vô tình tạo nên một khoảng cách xa lạ to lớn.


"Đó là lý do ta muốn cùng con dạo chơi, gọi một tiếng cha, khó lắm phải không?"

Cái nghiêng đầu trìu mến khác hẳn những ấn tượng khắc sâu trong tiềm thức từng nhớ đến, ông đang cố dang tay cắt đứt cái khoảng cách vô thực dài ngoằng giữa hai người, thời gian bận bịu thật sự có thể khiến mọi thứ vuột khỏi tầm với.


"Không đâu ạ, chỉ là...con chưa thể thích nghi..."

Chỉ là, chỉ là, cái cách trò chuyện cũng giống hệt như đứa con trai độc nhất mà ông đã nuôi nấng từ nhỏ, và đương nhiên ông không thích như thế chút nào, nó đồng nghĩa với việc hai đứa đã tiến quá xa trong mối quan hệ đồng tính khó chấp thuận ở hiện tại.


"Hãy để mọi thứ tự nhiên, như vậy sẽ tốt hơn, phải không?"


Đón nhận nụ cười lạ lẫm chứa đầy ẩn ý, cùng những lời nói thường thức được phát ra, mặc nhiên luôn khiến cậu nghĩ đến những điều kỳ lạ khó nắm bắt, cả kế hoạch đi chơi riêng tư được đề xuất từ ông, vẫn không cách nào hiểu theo đúng nghĩa đơn thuần.

.

"Chà, thật tuyệt, ta vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, ta đã gặp mẹ con trên con đường trải dọc biển này"


"Phải, vì con và mẹ muốn tìm một nơi bình yên để chuyển đến sinh sống mà, và con đặc biệt cảm mến nơi này"

Một cao một thấp ngắm nhìn về khoảng không trong xanh của nắng trời, đôi bàn tay vô thức đặt trên thành tường ngăn cách trên cao với bờ biển, lả lướt theo nhịp bước chân dạo quanh những hồi ức thân thuộc không bao giờ phai nhạt.


"Con nói xem, đây hoàn toàn là do duyên phận phải không? Ông trời sắp đặt cho ta gặp gỡ với hai người, cùng tạo nên một gia đình nhỏ đáng trân trọng"


Ánh nắng vắt vưởng trên vai, cùng cái nhướn mày chịu đựng chói lòa, nụ cười từ ông sao có thể chân thành đến nhường này? Điều đó khiến nỗi lòng ám ảnh vơi bớt đi một phần gánh nặng từng tồn tại, như chính áp lực kinh khủng về mối quan hệ tình cảm che giấu không biết đến bao giờ có thể lên tiếng công khai rõ ràng với ông, một người cha nắm trọn quyền lực.


"Ông nói đúng, nếu không...con đã không thể quen biết anh Khải, hoặc là tệ hơn, con sẽ không thể sống yên ổn mỗi ngày như thế"

Chút ngập ngừng len lỏi dõi theo biểu hiện của vị đứng đầu gần ngay bên cạnh, chủ ý muốn nhắc đến tên người cậu vô cùng yêu thương dáy lên trong tâm não những thắc mắc đòi hỏi phải nhận biết, cậu muốn nói ra, muốn phơi bày tất cả sự thật trong tình thế thuận tiện chỉ riêng ông và cậu lúc này, vì cơ hội chỉ dành cho những người biết nắm bắt.


Nhìn thấy ông mỉm cười hờ hững, bất giác trực trào thứ dịch vị chua xót, cậu lặng người, chính là không muốn khiến bản thân lại bắt đầu trở nên mềm yếu, rồi mặc nhiên tâm can náo loạn buộc phải thê thảm trách móc dày vò chính mình, như thể cậu là cái gai đáng kinh tởm trong ánh nhìn xuất phát từ phía mọi người.


"Vương Nguyên, con có từng nghĩ, một người vốn đã trải qua quá nhiều nghiệt ngã như ta, lẽ nào không hiểu rõ những biến chuyển thay đổi từ cách cư xử của hai đứa con ta yêu quý? Và, ta muốn con hạnh phúc, cũng như Tuấn Khải vậy"

Đáy mắt ráo hoảnh chẳng thể mường tưởng nên thái độ thực tại của ông là vui hay buồn, thậm chí hướng mọi chuyện theo chiều hướng xấu đi. Bất chợt, ông chậm rãi lấy ra từ trong túi quần, một xấp giấy ngay ngắn được chuẩn bị từ trước.


"Con nhìn xem, ta chính là không đành lòng chứng kiến con phải đau khổ, ta nhất định phải hoàn thành tốt trách nhiệm của một người cha nên làm"


Cậu nhận lấy giấy tờ được trao từ ông, thoạt lướt nhìn, chẳng chút xúc cảm nào vương vấn, chỉ đến khi câu chữ in đậm nổi bật trên đầu dòng đập thẳng vào tròng mắt, cùng những lời nói đầy ẩn ý khi nãy rót vào tai hiện hữu như một đoạn kịch trớ trêu rành mạch. Cậu chết điếng, thay thế cho hàng loạt hỗn tạp ngoan ngoãn lặng mình yên giấc, là những trào dâng kinh hoàng đau đớn khi đón nhận tờ giấy biên nhận của một chiếc vé máy bay đến Úc đang nằm gọn lọn trong lòng bàn tay.


"Đây là cái gì? Ông đưa cho con làm gì?!"

Giọng điệu gấp rút mong mỏi hiểu biết tình huống điên rồ gì đang ngang nhiên xảy ra, cùng với nỗi bất an to lớn ngược ngạo ở trong tim, điều đó khiến cậu muốn bùng phát, hơn là quyền hạn phải được giải thích rõ ràng ngay lập tức.


"Nguyên, hãy hiểu cho ta, ta không muốn hai đứa phải tiếp tục duy trì cái mối quan hệ đồng tính khó dứt ra ấy, ta đang giúp con mà thôi"


Thời gian ghi rõ còn hơn nửa tiếng trước khi đến giờ khởi hành.


"Con không cần! Con muốn gặp Khải! Ngay bây giờ!!"

Ôm lấy mái đầu tê buốt cùng chiếc vé kẹp chặt vô thức trong tay, cậu bắt đầu hoảng loạn đảo quanh con đường vắng vẻ tìm kiếm biện pháp nhanh chóng trở về thành phố, nơi sân bay tiễn biệt mà có thể Khải đang cố chấp chờ đợi một bóng hình thân thương nhào đến ôm chầm lấy mình níu kéo.


Bước chân loạng choạng bất giác đổ ào ra giữa đường lớn, cố ngăn cản bất kỳ chiếc xe bốn bánh nào đó vô tình ngang qua.


"Bình tĩnh đi Nguyên! Tất cả nên dừng lại khi còn cứu vãn được! Con biết mối quan hệ này không cách nào chấp nhận! Đừng ngu ngốc nữa!"

Loạt hành động ngang tàn vồ vập trước mắt, ông bị làm cho bất ngờ, dùng sức cố nắm lấy bắp tay cậu kéo ngược trở lại khu vực an toàn, nhưng đương nhiên không hoàn toàn điều chỉnh được tâm trạng trên đà vỡ òa một cách điên cuồng khó kiểm soát, hệt như con thiêu thân bất chấp lao mình vào đầu xe thẳng tắp với hy vọng mong manh phải hoàn thành ước nguyện nhỏ nhoi trước lúc từ giã cuộc đời.


"Buông con ra! Ông làm sao hiểu được con khó khăn thế nào mới xác nhận được tình cảm của mình! Dù ông ngăn cản con! Con cũng sẽ tìm mọi cách bay sang đó cùng Khải!"


Hai người liên tục vật lấy nhau qua lại trên làn đường gần kề nguy hiểm, một khi đã tận mắt chứng kiến sự kích động khủng khiếp không cách nào xoa dịu phát ra từ cậu, ông mới hiểu ra rằng, mình đã không nên thực hiện cái kế hoạch nhất thời này ngay tại đây, nơi từng vun đắp ngọt ngào của chuyện tình ông và Nhân Hoa.


"Nguyên, nhìn nhận thực tế đi. Bây giờ con có về thì sao? Nơi này cách xa thành phố, tàu lửa cũng có giờ giấc, con hiểu chứ? Hết rồi, đừng cố gắng nữa"

Khóa chặt bờ vai mỏi nhừ mải miết đuổi theo khát vọng tìm kiếm hạnh phúc chưa bao giờ ngừng buông lơi, ngắm nhìn đứa con trai của vợ ánh mắt nhòe nước đáng thương đến nao lòng, nương theo cảm xúc lạc lối của hiện thực tàn khốc, vô thức ôm lấy cậu bé run rẩy trấn an, trong lòng mặc niệm bản thân đã hoàn toàn đúng. Vì đến cuối cùng, cậu chẳng phải sẽ mãi sống trong đau khổ thế này hay sao? Vậy kết thúc mọi chuyện sớm hơn dự định, chắc chắn giúp cậu nguôi ngoai phần nào khoảng thời gian từng dấn sâu vô vọng.


"Con không thể...con yêu Khải...chúng con đã trao cho nhau..."

Thanh âm nấc nghẹn trôi dần theo làn gió mang theo mùi vị mặn đắng của biển cả, chẳng khác nào lần nữa tàn nhẫn trêu ngươi cậu. Vì dù sao, dư tàn của những hồi ức dang dở hạnh phúc, Khải cũng mang cho mình hương vị của biển lớn.


"Con vừa nói cái gì?"

Đột ngột chiếc điện thoại trong túi áo vest thẳng thóm vang động, ông vẫn dùng sức giữ chặt Nguyên trong vòng tay trước khi bắt máy.


"Quản gia, có chuyện gì?"

[.....]

"Sao? Ông nói cái gì? Không thể nào!"

Cảm nhận sự buông lỏng qua đôi tay rắn rỏi, đôi đồng tử giãn to đón nhận giọng nói từ đầu dây bên kia, bất chợt chiếc điện thoại mỏng manh theo đà lịm đi rơi vụt xuống mặt đất, cùng lúc lắng nghe trái tim Nguyên đột ngột hẩng đi vài nhịp mất mác.

.

"Chúng tôi tìm thấy chiếc xe mang biển số đăng ký thuộc về ông dưới mực nước sâu, cùng với những vật dụng này trong xe, ông có nhận ra không?"

"..."

"Theo một người dân gần đó đã nhìn thấy, chiếc xe gú một tiếng lớn trước khi phóng thẳng về phía trước, nên người này đã gọi điện báo"

"Những gì tôi muốn nghe! Mau nói rõ ra đi!"

"Xin ông hãy bình tĩnh, chúng tôi tìm thấy chiếc xe trong tình trạng sứt mẻ đầu vì tốc độ lao nhanh xuống biển. Và, cánh cửa bên buồng lái mở tung, tôi chỉ có thể nói như vậy"

"Còn thằng Khải? Thằng Khải đang ở đâu!!"

"Đội cứu hộ vẫn đang tìm kiếm, xin ông hãy giữ bình tĩnh và sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan