CHƯƠNG 38 - SỰ TRỞ LẠI CỦA BỌT BIỂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên con đường vắng vẻ bị phủ kín bởi lớp sương mù dày đặc qua tiết trời chuyển sắc, chiếc xe màu bạc cáu cạnh xé tung mặt gió thổi ngược lao đầu về phía khu phố hoang vắng tách biệt hoàn toàn khỏi thành phố.


Ông Vương đưa mắt dõi theo bất kỳ vật thể nào vô tình lướt ngang với hình thù dị dạng bởi tốc độ vượt nhanh tạo thành, đáy lòng chợt co thắt một nỗi đau mất mát không rõ hình hài khiến ông bao đêm thao thức chẳng thể trọn vẹn một giấc ngủ.


"Phía cảnh sát đang mở rộng phạm vi tìm kiếm sang các bệnh viện, thưa ông"

Lão quản gia tập trung điều khiển chiếc xe an toàn trong tình hình thời tiết tồi tệ như lúc này, hơn nữa, đã ba ngày trôi qua, phải luôn túc trực tin tức đến từ mọi phía, lão đương nhiên thiếu ngủ trầm trọng.


"Chẳng thể mong đợi gì ở cái lũ cảnh sát ngu ngốc đó"

Tiếng radio phát thanh rè rẹt hòa lẫn cùng tiếng thở dài nghe sao não nề, đôi chân mày nhướn cong hằn sâu vẻ mệt mỏi khó xua tan, ông thực chất chỉ là không muốn lên tiếng thừa nhận, dường như cái kế hoạch điên rồ này đang dần lệch lạc khỏi đường ray được toan tính sắp đặt đáng ra đã rất hoàn hảo.


"Hiện tại bà Hoa vẫn đang khảo sát bên Úc, theo như lệnh từ ông, bà ấy không hề biết đến sự việc lần này, cả những mối liên lạc ngoài luồng đều được giữ kín"


"Tốt lắm, ta thật sự không muốn Nhân Hoa chứng kiến những việc chưa hoàn thành tốt của ta, ta ghét điều đó. Và Nguyên, thằng bé như thế nào rồi?"


Trộm nhìn về phía kính chiếu hậu ngay trước tầm mắt, đón nhận gương mặt không chút xúc cảm hiện hữu nơi ông chủ khiến lão bất giác cảm thấy rùng mình. Ông ta khi đối mặt với tình hình thảm kịch của hiện tại, làm sao vẫn có thể mặc nhiên lạnh lùng đến mức độ này?


"Cậu ấy mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhiều, đã ngừng khóc và hoảng loạn, cũng không còn cố gắng muốn được thả ra nữa"


"Phải, lúc này thằng bé nên bình tĩnh, ta thật sự không còn cách nào khác"

Gục đầu về phía sau ghế da nương tựa, cơ thể đau nhức khó khăn thả lỏng trả lại sự thoải mái không hoàn chỉnh cho người đối mặt. Dù sao, đong đầy hy vọng chờ đợi trong khoảng thời gian vô thực chẳng khác nào một loại hành quyết còn đau đớn hơn gấp bội những vết thương rỉ máu rõ rệt. Và ông cho rằng, đối với ông như vậy là quá đủ.

.

"Rốt cuộc thì Khải Khải đang ở đâu..."

Chí Hoành dõi mắt về phía khoảng không bình lặng của bầu trời xanh trong đến mức khiến người khác cảm thấy đau đớn thay vì nhanh chóng cuốn trôi những ưu phiền trong lòng, đón nhận loạt sóng ào ạt tràn ngập cả bàn chân men theo đường lối chảy dài nơi biển cả.


Chính xác là ba ngày đã trôi qua, ba ngày chìm ngập dưới đáy biển vô vọng đủ khiến thể xác rã rời tan biến cùng bọt sóng vội trào đến rồi buông lỏng thả trôi về đất trời. Ba ngày nếu dựa trên một phỏng đoán may mắn thoát khỏi mực nước trở lại với thực tại, vậy chẳng phải sẽ ngự trị đâu đó trong cái bệnh viện có mặt ở gần nơi này hay sao? Vậy cớ gì, đã ba ngày dài dẳng tàn nhẫn trôi qua, một chút tung tích về Khải cũng chẳng thể tìm thấy? Hắn rốt cuộc...còn sống? Hay đã chết...


"Cảnh sát vẫn đang tìm kiếm đúng không? Vậy chúng ta..."

Thiên Tỉ đảo mắt, cố quan sát biểu tình phía đối phương nếu bất chợt một lời lẽ không thấu đáo phát ra sẽ khiến tình cảnh mất kiểm soát hoặc càng thêm thắt cảm xúc đau nhói trong tâm. Nhưng, cảnh sát còn bất lực không thể làm gì, liệu hai người cứ tiếp tục túc trực quanh bờ biển này sẽ phát giác một vật chứng lưu lạc dẫn đến dấu vết còn tồn tại của Khải hay sao?


"Anh không thể chấp nhận chuyện gì đó mơ hồ như lúc này cả, nếu muốn chứng minh sự thật, chắc chắn phải tìm thấy bằng chứng"


Tỉ không hồi đáp, lặng lẽ ngước đầu ngắm nhìn dãy sườn núi bao bọc quanh đây, đồng tử giãn to thu gọn cảnh vật thiên nhiên hùng vĩ lạnh lẽo vào sâu tiềm thức.


"Anh chỉ không ngờ...thằng ngốc đó...tại sao có thể yếu đuối tìm đến con đường tự tử chết tiệt này chứ..."

Bất chợt cảm nhận lòng bàn tay ấm áp đặt nhẹ trên vai mình, Hoành đáy mắt ướt nước chậm rãi nhìn về phía Tỉ.


"Này, anh có nghĩ...chỉ là có thể thôi, chúng ta nên lên đó"


"Cậu đang nói gì vậy?"

Dõi theo ánh nhìn xa xăm đổ dồn về phía núi cao xanh thẳm, Hoành thật sự không hiểu nổi cái cục đá này lại suy nghĩ đến những điều viễn vông gì. Ít nhất, nó không hề phù hợp với tình huống tàn khốc ở hiện thực chút nào.


"Nếu anh ta không ở dưới biển, không phải trên đất liền, anh nói xem, một nơi cảnh sát chưa bao giờ để mắt đến, chính là đồi núi cao trước mắt"


"Sao lại như vậy? Hắn làm sao có thể bò lên đó..."


"Chỉ là trực giác thôi"


Chờ đợi một sự hồi đáp nơi đáy mắt long lanh, bất chợt cảm nhận lòng tự tin tuyệt đối vào trực giác khiến Hoành im bặt không thể phản kháng. Hơn nữa, Hoành nghĩ, nếu phán đoán lần này chỉ hoàn toàn dựa vào linh cảm, cậu có thể sẽ dễ dàng tin tưởng vào Tỉ một cách vô điều kiện.

.

"Tiểu Khải, con cùng chơi với em nào"

"Đó là của em mà, đáng ghét"

"Tiểu Khải, bánh nướng nóng hổi đây, con có muốn ăn không?"

.

.

.

"Khải, anh hứa với em rồi, nhất định không được thất hứa"

"Khải...anh còn chưa nghe em nói..."

"Vương TuấnKhải...em yêu anh..."

.

"Đừng chọc em khóc nhé...Em ghét anh...Có ngọt quá không con?...Khải...Đừng đi mà...!"


Phút bật người ngồi dậy đầy mạnh mẽ trong vô thức khiến vầng trán nóng hổi, loạt hơi nước trong suốt nương theo xúc cảm hoảng loạn hình thành chảy dài khắp khuôn mặt góc cạnh, đồng tử rát buốt đột ngột giãn to khiến người đang phải hứng chịu sự khốc liệt của tế bào sưng mủ dốc lực đòi hỏi trỗi dậy, hơi thở gấp rút buộc phải mở to miệng thu hồi sinh khí còn thiếu thốn.


Chàng trai với mái đầu băng bó lòa xòa vài nhúm tóc không định hình rõ ràng, cùng vô số các vết tích trầy xước đỏ ngầu hiện hữu trên bề mặt da, vài nơi rỉ máu thấm đượm qua lớp băng trắng mỏng manh che lấp đi vết thương nặng nề khi vô tình va đập.


"Anh tỉnh rồi sao?"


Vành tai vô thức đón nhận thanh âm lạ lẫm khiến cơ thể giật bắn khi chỉ vừa thoát chết khỏi giấc mộng kinh hoàng, cả về mặt nhận thức hay thời gian mặc nhiên thoáng qua của hiện tại, dường như không cách nào làm sáng tỏ.


"..."


"Đừng vội, uống một ly nước trước đã"

Cậu bé với mái đầu đinh đặc biệt ngoài cửa phòng chạy vội vào trong, đặt nhanh khay thức ăn bốc khói nghi ngút sang kệ bàn bên cạnh, tận tình đưa đến trước miệng một ly nước ấm trong veo.


"Anh cảm thấy như thế nào? Có đau nhức bên trong không?"


"Đây...là đâu..."

Hàng mi dày nặng trĩu khó khăn ngước nhìn cậu bé nhiệt tình, chất giọng khàn đặc đã bao ngày dài không phát ra khiến vòm họng tạo nên một vật cản đau điếng.


"Đây là nhà tôi, anh yên tâm, anh đã an toàn rồi, vết thương cũng đang lành rất nhanh"


"Tại sao...tôi lại ở đây?"

Dáo dác nhìn quanh căn phòng nhỏ, đặc sệt một chất liệu duy nhất làm từ gỗ, căn nhà này, mang lại cảm giác kỳ lạ đầy khác biệt, từ cửa sổ tại đây nhìn xuống, một khoảng đất rộng khỏa lấp hoàn toàn bởi cơ số hàng cây xanh ngang nhiên xâm lấn. Nơi này rốt cuộc là như thế nào?


"Anh không nhớ gì sao? Anh cũng đừng vội, dù sao đã bất tỉnh ba ngày nay rồi, tôi có thể kể anh nghe một chút về ngày hôm đó"


Ngày hôm đó? Hắn đã ngủ mê man ba ngày rồi sao? Hắn chẳng thể mường tưởng nên khoảnh khắc bản thân buông tay để rồi cuối cùng lại thảm hại nằm một chỗ, hắn thật sự không nhớ hay thực chất chẳng đủ can đảm tìm lại quá khứ cay nghiệt đã từng bao lần muốn kết thúc bằng chính cuộc sống của mình để đổi lấy tháng ngày bình yên cho ai đó?


Ba ngày thật rồi, ai đó, liệu có khỏe không...


"Tôi nhìn thấy anh ngất xỉu bên bờ biển, trên người lại chẳng có vật dụng nào, tôi cũng bối rối lắm, nhưng nhận ra anh chỉ nhất thời hoảng loạn tìm đến cái chết nhưng bất thành, phải vậy không?"


Không phải là bất thành, nếu thực sự hắn muốn chết đến nhường ấy, hắn chắc chắn sẽ khiến bản thân từ bỏ ngay lập tức. Có lẽ, dòng ký ức ngang tàn truyền đến những kỷ niệm ngọt ngào trong vô thức chìm ngập bởi làn nước mặn đắng từ biển cả, cảm giác cơ thể thả trôi mặc kệ dòng chảy trong suốt ồ ạt xuyên qua từng thớ thịt, tìm đến ngũ quan tê buốt thực sự còn khủng khiếp hơn gấp ngàn lần cái sự thật kinh tởm mà cha đã phơi bày.


Đau thật, mỗi khi bất chợt nghĩ đến đều khiến hắn đau đớn hệt như lần đầu nhận thức cái cảm giác đau thấu tim gan là như thế nào, còn hơn cả từng nhát dao sắc nhọn tàn nhẫn đâm tan nát trái tim hoặc là họng súng cay nồng trực tiếp bắn phá cả một bên ngực.


"Cậu không nên cứu tôi, tôi là một tên đồng tính bệnh hoạn, tôi còn yêu cả anh họ của mình, tôi không thể giết chết bản thân khi dòng suy nghĩ về anh cứ liên tục ngụy biện giúp tôi, rồi ai sẽ thay thế tôi chăm sóc cho anh, ai sẽ thay tôi bên cạnh khiến anh vui cười mỗi ngày..."


"Chính là không thể ngăn cản tình yêu mà, anh thật sự can đảm khi dám đứng lên đối chọi với việc sống còn đấy"

Cậu bé đầu đinh mỉm cười giảo hoạt, chân thành vỗ lấy vai hắn trấn tỉnh, chút ác cảm nào đó nên hiện hữu lúc này khi vô tình nhắc đến thứ tình cảm đồng tính mà xã hội luôn quan ngại, nhưng không, không hề có, cảm giác lạc quan ngập tràn bất giác khiến hắn lần nữa mặc nhiên nhớ về anh, người anh họ cùng chung dòng máu.


"Nhìn thấy anh vẫn bình tĩnh suy xét tầm quan trọng của tình yêu thật tốt, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả tôi đấy, hãy ở lại đây đến khi thật sự hồi phục, được không?"


"Cảm ơn cậu..."

Hắn có mạnh mẽ đến mức này không? Hắn sẽ còn đủ dũng khí đứng lên lần nữa ngang tàn tiến từng bước một về phía anh sao? Hắn có thể hay sao? Hắn thành ra đều tự dè bĩu bản thân rất đáng bị thế gian khinh thường, và có thể còn tệ hại hơn nữa, bất chợt nghĩ đến xúc cảm của anh khi đối mặt với sự thật kinh hoàng ấy. Anh sẽ cảm thấy như thế nào? Có buồn nôn khi bất chợt bắt gặp hắn trên phố hay không?


"Nhân tiện, tôi là Tiểu Lâm, còn anh?"

"Gọi tôi là Khải..."

"À Tiểu Khải, rất vui vì đã gặp được một người mạnh mẽ như anh vậy"

Tiểu Lâm vươn đến bắt lấy tay hắn, từ tốn dặn dò hắn nên giữ gìn sức khỏe, cả tô cháo nóng ngào ngạt bên cạnh cũng phải ăn hết không được bỏ thừa. Tiểu Lâm thật sự tốt bụng, và hắn cảm giác gần gũi với cậu nhanh chóng, hay thật ra chỉ có hắn luôn mang trong mình một nỗi hoài nghi đến hắn cũng chẳng cách nào hiểu nổi?

.

"Mẹ, Tiểu Khải tỉnh rồi"

"Cậu ấy tên là Tiểu Khải sao? Thật tốt quá"

"Phải, còn rất bình tĩnh khi nhận thức mọi chuyện nữa, anh ấy thật đáng ngưỡng mộ đúng không mẹ?"

"Tiểu Khải...thật tốt"

"Mẹ sao vậy?"

"Không...không sao cả"

.

Ánh sáng len lỏi qua khung cửa sổ bắt nắng, bóng hình cao ráo nghiêng ngã đổ gục trước mặt cửa gỗ đóng im lìm, Khải đứng tại đó, ngập ngừng đôi chút trước khi quyết định đặt tay vào nắm cửa, sẵn sàng mở ra một thế giới mới khi đã chắc rằng bản thân hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng tàn khốc của hiện thực.


Cạch, tiếng động nhẹ hẩng, nhưng chẳng thể bỏ lơ từ người đang bận rộn trong khu bếp.


"Tiểu Khải, thật vui khi thấy anh"


"Chào buổi sáng, tôi muốn đi dạo một chút"

Hắn lịch sự mỉm cười, qua một đêm dài dẳng không thể tiếp tục chợp mắt, khuôn mặt hốc hác hằn sâu bởi cơ số vết thương từng va chạm đau điếng với gạch đá dưới đáy biển.


"Ăn sáng trước đã, em sắp xong rồi, anh ngồi chơi"


Tiếng nước sôi sùng sục rành mạch nơi kẽ tai, hắn chỉ im lặng gật đầu, bước chân vô định vào đến phòng khách cũng được đúc kết từ gỗ, ánh mắt đảo quanh chẳng thể tìm lấy một nơi nương tựa.


Ngồi xuống sofa mềm mại, vô thức đặt lòng tay vuốt lấy lớp thảm lót cảm nhận sự ấm áp, nếu bất chợt bàn về thời gian, phải cần đến bao lâu để có thể quên một người đã từng là tất cả? Cần bao nhiêu khoảng trời vội buông lơi ngần ấy sự yêu thương dành trọn duy nhất cho một người? Rốt cuộc, hắn phải cần bao nhiêu khoảnh khắc để lần nữa can đảm thẳng thắn đứng trước mặt anh nói hai tiếng xin chào?


Ánh mắt đục ngầu bất chợt bắt gặp bức ảnh gia đình treo trên tường cạnh chiếc tivi cũ kỹ, hắn phát hiện bản thân sẽ trở nên ngu ngốc đến thế nào nếu cứ mặc nhiên bỏ rơi gia đình để ích kỷ chiếm hữu hạnh phúc giữ làm của riêng.


Còn gia đình của Tiểu Lâm, trông yên bình đến lạ.


Ma lực từ đâu hối thúc bước chân đến gần hơn bức ảnh úa màu được lồng kính cẩn thận, đồng tử đột ngột giãn to khi vô tình nhìn ngắm kỹ càng từng gương mặt xưa cũ đang mỉm cười tràn ngập tình cảm thân thương.


Ba, mẹ, và Tiểu Lâm. Ba? Người đàn ông này sao lại có thể quen thuộc đến mức dường như trong ký ức bỏ quên nơi góc khuất mờ mịt hắn đã từng chạm mặt? Mẹ? Càng không thể chối bỏ cái cảm giác thân thiết kỳ lạ ít nhiều từng tiếp xúc qua lại? Cả Tiểu Lâm lúc nhỏ, thuần khiết...


"Đó thật sự là một kỷ niệm đẹp của em"

Từ lúc nào chẳng thể phát giác Tiểu Lâm đã ở ngay cạnh, đủ lâu để nhìn thấy từng ấy biểu cảm kỳ quặc hiện hữu nơi khuôn mặt nhợt nhạt từ hắn.


"Em...tên gì?"


Cùng lúc cánh cửa nhà rộng mở, khuôn mặt người phụ nữ phúc hậu năm xưa nay trở về tiềm thức khắc sâu một cách rõ rệt đến đáng sợ.


"Ý anh là họ tên em sao? Em là Vương Lâm"

.

.

.

"Tiểu Khải, chơi với Tiểu Lâm nào"

"Em ghét anh! Đồ chơi là của em mà!"

"Tiểu Khải, dì đặc biệt chuẩn bị bánh nướng cho con đây"

"Tiểu Khải, cùng chụp với gia đình ta một tấm đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan