CHƯƠNG 5 - HỘI TỤ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này! Cứu người không thể cứu cho trót sao?"

Giọng điệu trách móc chẳng thể nghe lọt tai, khi thu hồi hành động thân mật vừa nãy, Khải sớm đã bị nhịp tim chi phối đến chóng mặt.


Ánh nhìn chẳng dám đả động khoảng không ám muội xung quanh, lặng lẽ giấu nhẹm tiếng nuốt ực khô khan trong cuống họng.


Hắn làm sao thế này? Đột nhiên cảm thấy rất hồi hộp, trái tim không ngừng đập mạnh từng tiếng lớn hệt như ngang ngược chống đối dòng suy nghĩ muốn trấn tỉnh bản thân.


Ngược lại phía Nguyên, tự giác ngồi thẳng dậy, bàn tay nhỏ tìm về nơi vết u đang lan tỏa đau đớn.


Cái tên mặt than đáng ghét, làm người cũng không cần phải máu lạnh vậy mà? Nếu đã ra tay giúp đỡ, tại sao không thể cố gắng thêm chút kéo cậu ngồi dậy đàng hoàng?


Mà thôi, cậu tự nhủ, đối với loại người ngu ngốc như hắn có lên tiếng tranh cãi cũng chẳng thu được lợi ích gì, thậm chí càng khiến mọi chuyện trở nên rắc rối, tệ hơn nữa, cuộc đôi co này sẽ kéo dài không hồi kết thì chính cậu đây mới là người phải đầu hàng trước.


Đột nhiên cảm nhận phía sau gáy được bao bọc bởi làn hơi ấm lạ lẫm, vội quay sang, nhìn thấy vẻ mặt thường ngày lạnh lùng đang tỏ ra hối lỗi, cùng cánh tay vươn đến xoa nhẹ vết thương vừa ma sát với mặt sàn.


"Sao? Lại muốn bày trò trêu tôi?"


Đón nhận ánh mắt chân thành từ hắn trong phút chốc biến chuyển thành ngạc nhiên sau câu từ khó chịu, chẳng khác nào cậu vừa tàn nhẫn ném đi lòng tự trọng cao ngạo ấy.


Vì vậy mà cậu nhắm tịt mắt, sợ hãi khi nghĩ đến sự độc đoán thường thức sắp bùng nổ.


"Thằng ngốc, mày luôn nghĩ tao xấu xa như vậy à?"


Tiềm thức nhún nhường cho từng ấy ấm áp xâm lấn khắp các giác quan, cậu chậm rãi hé mở mi mắt, mớ tóc mái lòa xòa trước trán bị bàn tay lớn xoa đến rối tung, nhưng cớ sao, chẳng khiến cậu cảm thấy bực tức.


Cái chớp mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào hắn, bất chợt hiểu ra rằng, những hành động bộc phát hoàn toàn dựa vào trái tim mách bảo đã khiến bản thân trở nên khác lạ đến khó coi, huống hồ đầu mũi mặc nhiên ám ảnh dư vị thơm lừng của trà đào trên cơ thể gầy, hình thành sự loạn trí khó kiểm soát, cũng giống như hắn ở hiện tại, hắn nghĩ hắn sắp phát điên mất rồi.


"Nhìn cái gì? Tao chỉ muốn thử cảm giác của ba thôi, được chứ?"


"Anh nghe không lọt tai? Đã bảo đừng tùy tiện chạm vào tôi mà"


"Tao cứ thích chạm, mày khó chịu ở đâu à?"


"Làm ơn tránh ra"


Hai bóng hình một cao một thấp liên tục giở giọng mỉa mai, hành động trêu tức cũng vì thế mà đồng nhất đến kỳ lạ.


Cứ vô thức nắm lấy tay tranh giành qua lại, chỉ đến khi tiếng xe đỗ bên vệ nhà vang vọng, hắn đột ngột ngừng hẳn, nhướn người quan sát về phía mặt cửa im lìm.


Cánh cửa bật mở, sự xuất hiện của lão quản gia, cùng hai bên tay bận rộn xách nặng vài bao đồ.


Cậu trông thấy liền nhanh nhẹn tiến đến gần, giúp đỡ mang vào bếp dù lão đã cố lên tiếng ngăn cản. Vì dù sao, cậu đã chính thức là một phần của căn nhà này, đồng nghĩa với quyền hạn phải nhận được sự chăm sóc bảo vệ từ người quản gia như lão.


"Cảm ơn cậu, thật ngại quá, hai cậu vẫn chưa ngủ sao?"


"A việc nên làm mà, chúng cháu cũng chuẩn bị ngủ đây, ông cũng nghỉ sớm đi ạ"

Mỉm cười giảo hoạt, bất chợt nhớ đến người anh trai nãy giờ vẫn đứng ngây ngốc trước cửa trông ngóng điều gì đó.


"Ba tôi không về?"

Chất giọng trầm lắng ẩn chứa vài phần khó khăn, vẻ ngoài lạnh nhạt dễ dàng che lấp đi mong mỏi được gặp mặt cha ngay lúc này.


"Ông bà chủ bận việc ở công ty nên chưa thể về hôm nay, cậu đừng lo lắng"


"Lý do nghe quen thật"

Cái nhếch môi nhạt nhẽo hiện hữu vài giây trước khi hắn quay mặt bỏ về phòng, đủ đọng lại nơi khóe mắt cậu từng ấy cảm xúc lạc lõng khi đối diện với màn đêm lộng gió, càng dáy lên nỗi cô độc đậm nét xuất phát từ bóng lưng vững chãi ấy.

.

"Buồn ngủ quá"

Nguyên nhanh nhẹn nằm lên giường và đắp chăn, ngay bên cạnh người anh trai đang tỏ ra vô cùng ổn.


"Y như con heo, ăn no rồi lăn ra ngủ"

Giọng điệu mỉa mai quen thuộc chẳng khiến cậu cảm thấy tức giận, thay vào đó là sự hài lòng ráo rát ở trong tim, còn mặc nhiên nở nụ cười đầy dễ chịu.


"Cười cái gì? Mày cũng công nhận phải không?"


"Sao cũng được, anh thì giỏi rồi, tôi đang nhớ mẹ, vậy nên đừng làm phiền"

Dùng lưng nói chuyện với hắn, chủ ý lên tiếng không muốn bị làm phiền vì hiện tại cậu thực sự đang rất buồn ngủ. Hơn nữa, có vẻ như hắn vẫn ổn, nhìn cái cách hắn trêu chọc cậu xem, chứng minh là hắn ổn đấy thôi.


Khoan đã, từ lúc nào cậu lại tỏ ra am hiểu tính cách hắn đến thế?


"Mày đúng là trẻ con. Có cần núp vào lòng tao và khóc thảm thiết không?"

Nét mặt tự mãn nhếch môi khinh thường, hắn một bước di chuyển lớn đã nằm sát vào cậu. Tư thế trêu ngươi tỏ vẻ sẵn sàng cho ai đó ôm lấy cơ thể để xoa dịu nỗi nhớ.


Anh mới là đồ trẻ con, cậu thầm nghĩ, quyết định không thèm đoái hoài đến hắn nữa. Vì cứ tiếp tục lời qua tiếng lại thế này chắc hẳn chẳng đủ giấc để cậu có thể tỉnh táo đến lớp vào sáng mai, và hắn biết điều thì nên im lặng, trước khi cậu đổi ý và đạp vào mông hắn một phát.


"Này con heo...ngủ ngon"

Lắng đọng gần gũi bên vành tai, bọng mắt sưng mọng ngăn cản việc muốn hé mở mi mắt,cậu mệt mỏi đắm chìm vào giấc ngủ sâu, chẳng còn sức lực phản kháng hành động kỳ lạ từ đối phương, dường như hắn đang ngang nhiên ôm lấy eo cậu kéo sát về lồng ngực.


Cảm nhận từng thớ thịt căng tràn do hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé lọt thỏm trong vòng tay, hắn bất giác mỉm cười, vì có lẽ, đây sẽ là lần đầu tiên hắn trọn vẹn một giấc mơ bình yên đến thế.

.

Thiên Tỉ tựa lưng vào thành lan can đối diện lớp học của Nguyên, chỉ vọn vẹn một ngày không chạm mặt cũng dễ dàng khiến Tỉ cảm thấy trống rỗng.


Đột nhiên lúc này xuất hiện một thân ảnh kỳ lạ nhảy chân sáo đến trước cửa lớp, còn mạnh miệng gọi lớn tiếng cái tên mà Tỉ vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi mong muốn được cùng ăn trưa.


Cánh tay người này vô tư khoác ngang vai Nguyên, khiến Tỉ khó chịu hơn là vui vẻ đón nhận đôi mắt tròn lẳng ngạc nhiên khi vừa vặn trông thấy mình.


"Thiên Thiên, cậu chờ tớ sao?"


"Người này..."


"Nói tôi hả? Tôi là Lưu Chí Hoành, bạn thân của Vương..."

Bàn tay bụm môi nhanh nhẹn chặn đứng lời nói đang hào hứng phát ra từ Chí Hoành, Nguyên mỉm cười hệt như hành động này chẳng có gì gọi là kỳ quặc, cậu chỉ là muốn ngăn cản rắc rối trước khi nó kịp bùng phát mà thôi.


"Anh ấy hơi ồn ào, nhưng có thể cùng đi ăn với chúng ta chứ?"


"Này! Là anh mời em trước cơ mà, sao phải xin phép hả?"

Hoành cảm thấy có gì đó không đúng, hơn nữa, chạm trán cái bản mặt lạnh như băng phía đối diện chỉ khiến Hoành ngay lập tức nhớ đến một người, chính là tên bạn thân Khải mà ai cũng biết. Đúng là quá phiền phức rồi.


"Đi thôi Thiên Thiên"

Nguyên vụt khỏi cái khoác vai nặng trĩu, nhanh chóng níu lấy cánh tay Tỉ kéo đi.


Mỗi hành động ma sát nhỏ nhặt, đều vô tình thức tỉnh cơn mộng mị nơi trái tim lỗi nhịp.


"Chờ anh với!"

.

"Hai người đang hẹn hò à?"

Hoành chống cằm quan sát rồi đưa ra phán quyết khi trực tiếp chứng kiến khung cảnh thân mật diễn ra trước mắt. Thiên Tỉ ôn nhu gắp phần thịt sang chiếc dĩa của Nguyên, ngược lại, Nguyên không ăn được rau củ thì Tỉ sẵn sàng đón nhận giúp. Chẳng phải như vậy trông rất giống một cặp tình nhân sao? Còn đặc biệt khiến người khác cảm thấy chướng mắt.


"Anh làm ơn im lặng và ăn đi"

Cậu chẳng màng đoái hoài, tập trung xử lý phần ăn. Tỉ đương nhiên cũng thế, chỉ lặng lẽ một bên ngắm nhìn.


Rõ ràng hai người đang cố chứng minh Hoành đây là cái mụn nhọt chen giữa đầy đáng ghét, nhưng đột ngột ngẫm lại, có lẽ nên bình tĩnh tiếp tục dò xét họ hơn là sự tức giận đang trực nổ tung.


"Nguyên, ra sau trường nghỉ ngơi nhé?"

Chất giọng trầm ấm đánh tan bầu không khí đông đúc trong nhà ăn, nhịp sống hối hả cũng vì thế giảm bớt vài phần.


Nhưng điều đó chẳng thể khiến tâm can Nguyên lặng yên, vì khu vực sau trường là nơi đã chạm mặt trớ trêu với tên mặt than lần trước. Cũng như ở hiện tại, lỡ như đến đó lại gặp mặt thì cậu phải làm sao đây? Không thể để Thiên Tỉ biết về mối quan hệ chung một nhà giữa hai người, càng không muốn một lúc cùng nhau hiện diện tại một chỗ.


Mà khoan đã, Thiên Tỉ đã từng chứng kiến tình huống hắn kéo cậu đi kia mà, vậy không phải là biết hết rồi hay sao?


"Cậu cũng biết nơi đó? Có phải là cái nơi mát mẻ mà Vương..."

Thêm một cú bịt chặt đau điếng, Hoành nhạy bén rốt cuộc cũng hiểu ra bản thân đang bị cấm đoán phát ngôn cái gì.


"Tớ đột nhiên nhớ ra có bài tập cần phải ôn gấp, cho nên..."


"Không cần phải vậy, chúng ta cùng đến đó nào"

Hoành bật cười khoái chí, nắm lấy cánh tay Nguyên buộc phải bước đi nương theo nhịp chân náo nhiệt, chính là muốn được tận mắt chứng kiến tình cảnh buồn cười gì có thể xảy ra.

.

Vừa đến nơi, Hoành nhanh chóng chạy thẳng đến bóng râm to lớn được phủ lấp bởi cây cổ thụ lâu năm, làn gió không ngừng thổi bùng lên những xúc cảm khoan khoái của tiết trời mát mẻ.


Riêng một người, vô thức đứng sau lưng Thiên Tỉ, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo, dường như đang vô cùng lo lắng trước những gì sắp sửa đón nhận.


"Có chuyện gì sao?"

Tỉ mỉm cười ngắm nhìn biểu tình đáng yêu, cả hành động vô thức cầu cứu đều khiến Tỉ cảm thấy ấm áp lạ thường.


"Vương Tuấn Khải! Mày cũng ở đây à?"

Cuối cùng tên họ đầy đủ của ai đó cũng thoát ra hoàn chỉnh khỏi cửa miệng, Hoành sung sướng không tả nổi.


"Nguyên Nguyên, mau lại đây!"


"Thằng ngốc, sao lại đến làm phiền tao?"

Dáng vẻ uể oải không thiết ngồi dậy, Khải đảo mắt liền trông thấy hai bóng hình quen thuộc phía xa.


Cái nhếch môi giễu cợt hiện hữu, cùng mi mắt khẽ khàng cụp xuống trái ngược.


"Người lùn dẫn bạn đến à? Nơi này không phải muốn đến là đến đâu đấy"


"Gì chứ? Nơi này có đề tên của anh sao?"

Chất giọng mỉa mai khó nghe, Nguyên tức giận bước đến trước mặt hắn đối đáp. Tên mặt than, đúng là vẫn rất khó ưa, chẳng có chút thay đổi mang chiều hướng tốt.


Tưởng chừng một luồng điện mạnh mẽ vừa xẹt ngang giữa hai người. Nụ cười nửa miệng quen thuộc lần nữa đánh tan khoảng lặng của một giây ngắn ngủi.


Hắn thở dài, ngủ còn chưa đủ giấc, tinh thần mệt mỏi làm sao so đo hơn thua với cậu. Hơn nữa, sự hiện diện đông đúc ở hiện tại hoàn toàn không có hứng thú, hắn quay lưng, ý nghĩa xin đừng làm phiền.


Hoành ngược lại cười đùa vui vẻ, lôi kéo hai người còn lại yên vị nơi nền cỏ xanh mượt, bắt đầu giở giọng trêu chọc Nguyên, hòng dập tắt ngọn lửa còn đang sôi sục. Thiên Tỉ ở một bên trầm lắng, chỉ im lặng lắng nghe.


Đợt gió lướt vội mang theo mùi hương cỏ non, khung cảnh bình yên cùng bốn vị bạn học chìm đắm trong những mẩu chuyện bất chợt ùa đến. Họ cười nói, dáy lên lòng người một cảm giác hòa hợp đến hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan