1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rikimaru sensei, sensei có muốn đi ăn cùng chúng em không?" Tôi cất tiếng mời người thầy của mình khi vừa kết thúc lớp học nhảy. 

"Không đâu, xin lỗi mấy đứa, thầy phải trở về nhà nấu ăn rồi" Lại thế rồi, mời Rikimaru sensei đi ăn thật khó. 

"Sensei lại về nhà với người yêu của mình sao?" Hitomi ở bên cạnh trêu ghẹo khiến thầy ấy nở một nụ cười ngượng ngùng. 

"... Uhm, thế nên là... xin lỗi mấy đứa nha" Thầy ấy cười ngốc nghếch nói với chúng tôi. 

Rikimaru sensei là giáo viên dạy nhảy của studio này cũng khá lâu rồi. Tôi thì chỉ là một thằng nhóc du học sinh có dịp được biết đến nơi này qua một lần tình cờ thấy quảng cáo trên đường. Chẳng hiểu lúc ấy nghĩ gì, tôi mạnh dạn đăng kí một lớp học nhảy. Cũng được hơn một năm tôi học ở đây nhưng tôi luôn luôn cố gắng đăng kí lớp học nhảy của Rikimaru sensei. 

Thực ra để đăng kí học được lớp học của thầy ấy thì khá khó khăn. Mỗi lần có thông báo mở lớp trên website là tôi lại phải lao vào đăng kí ngay lập tức và thậm chí còn phải cầu nguyện sao cho mình có cơ hội được học vì lớp học của Rikimaru sensei cực kì thu hút các học viên. Đến cuộc chiến đăng kí môn học trên trường Đại học cũng không có độ khó như vậy nữa. 

Tôi thích học lớp học của thầy ấy. Rikimaru sensei là một thầy giáo vô cùng tận tâm. Một lớp học dù có ít hay có nhiều học viên thì thầy ấy vẫn có thể quan sát hết từng đứa chúng tôi, chỉ ra những lỗi sai trong động tác, như là chỗ này dùng lực chưa đúng, phân bổ lực chưa hợp lí hay là động tác chưa chuẩn. 

Thế cho nên, cũng coi như là tôi đã quen biết thầy ấy được hơn một năm tồi đi. Thật thần kì là nơi ở của thầy ấy cách chỗ trọ của tôi cũng không quá xa. Từ studio trở về phòng trọ, tôi sẽ đi ngang qua con phố mà thầy ấy ở. Vậy nên thỉnh thoảng tôi cũng bắt gặp thầy ấy đang bế chú cún nhỏ của mình đi dạo vào lúc sáng sớm - khi tôi phải dậy sớm đến trường học. 

Rikimaru sensei có người yêu rồi, mặc dù chẳng ai trong số các học viên biết được người yêu của thầy ấy là ai nhưng chúng tôi đều thấy được những lúc thầy ấy ngượng ngùng nói phải về nhà sớm. Đám chúng tôi đã trêu chọc thầy ấy quá nhiều lần rồi, cái dáng vẻ ngại ngùng ấp úng và điệu cười hạnh phúc ấy của thầy làm chúng tôi biết, thầy ấy về nhà với người yêu của mình. Chắc hẳn hai người rất hạnh phúc. 

Mặc dù biết là rất khó để gọi thầy ấy đi ra ngoài ăn uống cùng chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn thỉnh thoảng hỏi lại thầy ấy để xem hôm ấy thầy có bỗng dưng đổi ý không. Vậy mà thầy ấy chưa một lần đồng ý. Có lẽ việc về nhà cùng người yêu làm thầy thấy hứng thú hơn. Không sao, những người có tình yêu là như vậy mà. 

Trời hôm nay mưa rất to, đám học viên chúng tôi tính đi karaoke, thêm một tăng nữa, nhưng vì trời mưa, tất cả đành ai về nhà nấy sau bữa ăn. Tôi cũng không muốn lát nữa lại phải mất công đưa mấy cô nhóc về nhà rồi mới lại được về nghỉ ngơi đâu. 

Chào tạm biệt mọi người xong, tôi nhanh chóng cầm lấy chiếc ô mà mình vẫn luôn mang theo người, đi dọc theo con đường tấp nập trở về khu phòng trọ. Lúc đi ngang qua khu phố nơi Rikimaru sensei ở, tôi bất giác quay đầu nhìn sang. 

Nơi góc đường, Rikimaru sensei đang đứng. Thầy ấy ôm Pochimaru trong tay ngơ ngẩn đứng đó. Pochimaru là chú cún mà thầy ấy nuôi. Tôi đã thấy ảnh em ấy vài lần trên Instagram của thầy. Chính Rikimaru sensei cũng thỉnh thoảng mang Pochi đi làm. Chú cún ấy bé tí tẹo, lông xù trông đáng yêu lắm. 

Thầy ấy cứ đứng như vậy cùng Pochi, ánh mắt hướng ra phía đường lớn. Thầy ấy đang đợi ai sao? Chiếc ô trong suốt của thầy cứ chống đỡ những hạt mưa to đang dội thẳng xuống dưới. Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy hình ảnh này cứ buồn buồn. 

Ngớ ngẩn thật. Thầy ấy lúc nào cũng rạng rỡ, sao có thể gắn chữ buồn lên thầy ấy chứ. Nhưng sự tò mò vẫn làm tôi trở thành một kẻ lắm chuyện. Tôi bước sang đường, đến gần thầy ấy, cất tiếng

"Rikimaru sensei đang đợi ai ạ?" Thầy ấy giật mình rồi, chiếc ô trong tay rung lắc một chút, kèm theo những hạt mưa từ chiếc ô của thầy bắn về phía tôi.

"A... thầy xin lỗi, Lam Lam đi chơi với các bạn về rồi sao?" Thầy ấy áy náy nhìn vào phía vạt áo tôi đang thấm một chút nước mưa 

"Mưa to quá nên ăn xong bọn em về rồi ạ. Thầy đứng đây làm gì thế ạ?" Tôi hỏi lại 

"À... thầy đợi người thôi" Thầy ấy nói 

"Vậy... có lẽ em nên về trước. Thầy đứng đây một mình có ổn không ạ?" 

"Không sao đâu, mưa to lắm, em về đi nhé" Rikimaru sensei lại cười cười. Pochi trong tay thầy ấy thậm chí còn ngủ mất rồi. Mưa to thế này mà thầy ấy còn đứng ở đây. Tôi nhìn thấy ống quần thấy ấy đã ướt hết cả rồi. Tự dưng lại nghĩ đến người yêu thầy thật không tinh ý gì cả, đêm rồi còn bắt thầy ấy đợi mình. Hoặc là... thầy ấy tự muốn đợi. Mà thôi bỏ đi, chuyện tình yêu của người ta 

Ấy thế mà dạo gần đây trời mưa to như vậy nhưng tôi lại hay đi ra ngoài. Lắm lúc chỉ là đêm rồi đói quá, muốn chạy đi mua một gói mì để ăn hoặc là đi chơi với bạn bè rồi về muộn. Mấy đứa bạn của tôi dạo này chăm tụ họp lắm. 

Kì lạ là lần nào đi ngang qua đây, tôi cũng nhìn thấy hình ảnh Rikimaru sensei một tay cầm chiếc ô trong suốt, một tay bế Pochi đang ngủ đứng nơi góc đường quen thuộc. Có những hôm đã 12h đêm, thầy ấy vẫn đứng đây. Một mình đứng nơi góc đường ấy, cả khu phố đều đã tắt đèn, chỉ còn một vài chiếc đèn đường và ánh sáng hắt xuống từ những chiếc biển hiệu. Chẳng lẽ người yêu thầy đi làm đêm? 

Hôm nay cũng thế. Trời vẫn mưa. Khi kết thúc cuộc vui chơi với đám bạn thân cũng là du học sinh của mình, tôi trở về nhà. Bây giờ đã là 1 giờ sáng rồi. Không biết lúc về, tôi có còn nhìn thấy thầy ấy hay không? 

Thầy ấy thực sự vẫn đứng đợi kìa. Cả con đường chỉ còn một mình thầy ấy. Tôi bỗng nổi lên một cảm giác tò mò mãnh liệt. Người yêu thầy ấy trông như thế nào nhỉ? Một người như thế nào mới xứng đáng để người như Rikimaru sensei chờ đợi cả đêm nhỉ? 

Tôi cũng cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn và tọc mạch. Nhưng cái cảm giác tò mò cứ khiến tôi bứt rứt. Chỉ kịp nghĩ đến thế, tôi nhanh chóng tấp vào một cửa tiệm đã đóng cửa, phía trước còn có một chiếc ghế dài, ngồi đó và chờ đợi

Hình như đã rất lâu rồi, cơn mưa vẫn chưa ngừng lại và người yêu của Rikimaru sensei thì cũng chưa trở về. Tôi buồn chán ngồi mở một bộ phim lên xem, đeo tai nghe vào, cũng chẳng sợ thầy ấy phát hiện phía xa xa đang có một người ngồi theo dõi thầy ấy bởi vì thầy ấy đang đứng quay lưng về phía tôi 

Bộ phim hành động này hấp dẫn thật, tôi đã xem sắp hết rồi. Thôi chết, quên mất Rikimaru sensei. Tôi nhìn giờ đang hiển thị trên điện thoại. 3 giờ 11 phút sáng rồi. Ngẩng vội đầu lên nhìn về hướng mà thầy ấy vừa đứng, tôi ngỡ ngàng nhận ra thầy ấy vẫn đứng ở đó. Mưa đã ngớt rồi, chỉ còn là những hạt mưa nhỏ li ti mà thôi. Nhưng thầy ấy vẫn lặng yên đứng đó. 

Tôi không thể không nghi ngờ bản thân mình có hoa mắt hay không vì thầy ấy đã đứng đây vài giờ đồng hồ rồi. Chẳng lẽ người yêu thầy cứ mặc kệ thầy đứng trong mưa mãi như vậy hay sao? 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net