Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghê Y giật mình xoay người lại.

Đầu ngón tay Lệ Chiêu kẹp điếu thuốc, hút hai hơi rồi dập tắt. Thời điểm anh nghiêng đầu, lộ ra da thịt trên cổ, những dấu vết ái muội chẳng khác gì Nghê Y.

Lệ Khả Nhi bị một cú sốc kép về tinh thần và thị giác, khóc lóc bỏ chạy.

Nghê Y đi qua, đá mạnh vào cẳng chân anh: "Anh cố ý, em nói mà, quần áo của em đều không thấy đâu, trên đầu giường chỉ có một chiếc áo sơmi của anh."

Lệ Chiêu lạnh giọng, "Anh không đòi em tiền quần áo, em còn cáu kỉnh với anh gì nữa."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghê Y thật sự rất muốn đánh anh.

Người đàn ông chết tiệt, cãi chày cãi cối.

"Hiện tại em không muốn nói chuyện với anh." Cô xoay người, tim đập loạn xạ, vô cùng lo lắng.

Cô còn chưa đi được mấy bước đã bị Lệ Chiêu từ phía sau ôm chặt, "Em thật sự muốn cả đời không rõ ràng với anh sao? Trốn trốn tránh tránh, em không dám gặp người như vậy sao?"

Nghê Y bị câu "cả đời" kia thiêu đốt lỗ tai, vừa xa lạ, lại sợ hãi. Vì thế nói một câu tức chết Lệ tổng:

"Không phải em đi theo anh, mà là anh lì lợm la liếm dính lấy em."

"Được" Lệ Chiêu dứt khoát đáp ứng, thay đổi cách nói: "Anh không thể đưa ra gặp người sao?"

Đầu óc Nghê Y có chút loạn, gỡ tay anh ra bỏ chạy.

Lệ Chiêu cũng không đuổi theo cô, đứng tại chỗ, "Dám trốn tránh hoặc trở mặt không nhận người, em cứ thử xem."

Lời uy hiếp trần trụi.

Nghê Y lập tức nhe răng trợn mắt: "Chuyện công ty của ba em, anh giúp rồi cũng đừng mơ đổi ý!"

Lệ Chiêu: "Cọp mẹ."

Nghê Y lập tức thay đổi bằng gương mặt tươi cười, bắt chước con thỏ nhỏ nhảy trở lại, ôm cổ Lệ Chiêu làm nũng: "Rõ ràng em chính là thỏ trắng nhỏ."

Lệ Chiêu vừa lòng, ánh mắt di chuyển xuống dưới, "Ừm, là thỏ trắng lớn."

Nghê Y phản ứng lại, vươn một bàn tay che mắt anh "Lưu manh."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lệ Chiêu cao giọng cười lớn, tâm tình càng thêm vui vẻ, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi chuyện bắt gian tại trận. Nghê Y không có cách nào suy nghĩ quá nhiều, không lâu sau liền im lặng thất thần.

Lúc này, di động của hai người đồng thời đổ chuông.

Bên phía Lệ Chiêu, là Lệ Khang Thật.

Bên phía Nghê Y, là Cung Vân.

Tốc độ mật báo của Lệ Khả Nhi còn nhanh hơn Nghê Y tưởng tượng. Nghê Y thật sự lo lắng, vội vàng trốn xa Lệ Chiêu 5 mét, đi qua đi lại bên cạnh cửa sổ, ấn nhận cuộc gọi.

Thanh âm bén nhọn của Cung Vân vang lên, giọng điệu suy sụp, "Nghê Y! Con muốn hại chết mẹ sao!"

Nghê Y giơ điện thoại ra xa một chút, nhắm mắt lại.

Phản ứng của Cung Vân vô cùng cuồng loạn, "Con không muốn mẹ có cuộc sống tốt đẹp, cứ như vậy định hại chết mẹ có đúng không?! Con vui đùa kiểu gì vậy, mau chóng về nhà giải thích, nói chuyện này là hiểu lầm!"

Nghê Y thật sự muốn trợn trắng mắt, trên người cô còn đang mặc quần áo của Lệ Chiêu đấy, anh trai người ta còn tự mình bắt em gái gọi cô là chị dâu, điều này sao có thể nói là hiểu lầm? Rõ ràng là danh chính ngôn thuận.

Tưởng tượng đến thủ đoạn âm hiểm của Lệ Chiêu, Nghê Y lại muốn đấm anh.

Cung Vân gần như hỏng mất rồi, hoàn toàn không còn tư thái của phu nhân nhà giàu. Thanh âm cực lớn, xuyên thấu qua di động, mơ hồ quanh quẩn trong phòng khách. Nghê Y cũng chết lặng, héo rũ lắng nghe, không một lời giải thích.

Bất chợt, lòng bàn tay trống rỗng, di động bị Lệ Chiêu rút ra.

Anh đáp trả lờiNghê Y: "Không phải hiểu lầm, con gái dì ở cạnh tôi."

Cúp điện thoại, tắt máy, ném trả lại cho Nghê Y, một loạt động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.

Lệ Chiêu nói: "Về nhà gặp ba anh."

Thời điểm lật thuyền, anh không cho phép cô chỉ lo thân mình.

Bầu không khí ở Lệ gia âm trầm đến kỳ quái, Lệ Khang Thật đơn độc gọi Lệ Chiêu vào phòng sách, cánh cửa đóng chặt, không ai được tới gần. Cung Vân ngồi yên trên sô pha, mỗi một ánh mắt nhìn Nghê Y đều giống như muốn ăn thịt người.

Nghê Y bị ánh mắt xuyên thấu, lặp lại vài lần như vậy, cô mở miệng nói: "Mẹ có muốn con đưa cho mẹ một con dao không?"

Cung Vân khóc nấc lên, "Con cái đồ vong ân bội nghĩa, con cố ý trả thù mẹ, không muốn nhìn mẹ có một ngày tốt lành, con yêu người đàn ông nào cũng được, vì sao cố tình lại là Lệ Chiêu."

Huyệt Thái Dương của Nghê Y giật giật đau đớn, giọng điệu cũng mang theo gai nhọn, cô nói: "Mẹ, trước khi mẹ và chú Lệ kết hôn, con đã quen anh ấy từ rất lâu rất lâu rồi. Nếu muốn rạch ròi thứ tự trước sau, người chiếm lý không bao giờ là mẹ."

Cung Vân tức giận, giơ cho cô một cái tát.

Một cái tát này quá tàn nhẫn, Nghê Y ngay cả đứng cũng không vững, loạng choạng ngã về phía sau, quét rơi một bức tượng Phật bằng vàng ở trên bàn. Cô ngã trên mặt đất, ở góc độ này, cô nhìn thẳng vào đôi mắt tượng Phật, Đức Phật thương xót chúng sinh, cô cũng là một trong số chúng sinh, nhưng lại không nhận được một chút từ bi nào.

Trái tim Nghê Y lập tức trống rỗng.

Trận xáo trộn này bắt đầu từ hai năm trước, mấy năm nay, cô vẫn luôn tự mình chống đỡ, đến hôm nay, mới coi như hoàn toàn sụp đổ.

Một cái tát này của Cung Vân, ngay cả Lệ Khả Nhi đứng bên cạnh cũng bị kinh hãi. Cô ta khó nén được sự ghét bỏ, rồi lại nặn ra vài giọt quỷ dị đáng thương đối với Nghê Y. Thậm chí cô ta còn muốn nhìn cô khóc. Người phụ nữ này, vĩnh viễn cao cao tại thượng.

Kéo thêm một lần nữa, chắc chắn sẽ sụp đổ.

Lệ Khả Nhi oán hận nghĩ.

Nhưng Nghê Y vẫn thong dong kiên định, từ trên mặt đất đứng dậy, sống lưng thẳng tắp như thước. Cô nhìn Cung Vân, ánh mắt đao thương bất nhập, nói: "Hai lựa chọn."

Trong mắt Cung Vân thoáng hiện một tia mong đợi.

Nghê Y: "Một là, đánh thêm hai bạt tai nữa, hả giận, sau đó chấp nhận."

Cung Vân phẫn nộ: "Con!"

"Hai là, tự mẹ rời khỏi đây." Nghê Y nói: "Người đàn ông bên trong kia, con không muốn từ bỏ."

Nếu không phải có tầng quan hệ lúng túng này, Lệ Khả Nhi thật sự muốn vỗ tay khen ngợi sát khí trong mắt cô. Cung Vân ngây người ra như phỗng, sau khi phản ứng lại, lập tức ô ô khóc thút thít: "Con không thể ích kỷ như vậy."

Nghê Y dừng bước chân, nửa nghiêng đầu, "Những lời này, đến trễ hai năm, rốt cuộc mẹ cũng tự nói với chính mình."

Cung Vân hiểu ý, vô thức rút lui, đứng tại chỗ trông như người mất hồn.

Lệ Khả Nhi giống như lọt vào trong sương mù, tính tình đại tiểu thư, cực kỳ không thoải mái chạy đuổi theo, "Này, cô có ý gì, có phải mẹ con các người có việc gạt nhà tôi hay không, cô đứng lại nói rõ ràng cho tôi!"

Cô ta đuổi theo, dang rộng hai tay, ngăn cản Nghê Y.

Nghê Y liếc mắt nhìn cô ta một cái, trái tim tuy loạn, nhưng tư thái vĩnh viễn kiêu ngạo.

Lệ Khả Nhi học theo, trừng mắt trở về, tự nhận khí thế không kém.

Nghê Y lại cười rộ lên, tới gần một bước, cười nói: "Chị cắt mắt hai mí á... cắt không đẹp, mất tự nhiên, bác sĩ nào vậy? Kéo vào danh sách đen đi."

Lệ Khả Nhi lập túc bùng nổ: "Cô cô cô!"

Nghê Y đưa lưng về phía cô ta, bước đi tiêu sái, thậm chí còn nâng cao đầu, làm động tác cúi chào.

Bên này, ba người phụ nữ một sân diễn, trong phòng sách, ngược lại ba con Lệ thị lại giống như một bộ phim truyền hình cao cấp.

Phương thức xử lý của những người đàn ông trưởng thành đó chính là sắp xếp có trật tự, trình bày sự việc, giảng đạo lý, sau đó tìm kiếm biện pháp giải quyết. Đương nhiên, khiếp sợ, tức giận, thất vọng là bản năng cảm xúc của một người làm cha.

Lệ Khang Thật nửa đời chìm nổi, loại chuyện như tư tình nhi nữ này, ở trong lòng ông chỉ là một vấn đề rất nhỏ. Điều đó cũng có nghĩa là ông không quan tâm và nghĩ rất thoáng. Chẳng qua việc Lệ Chiêu giấu giếm ông kín kẽ không một khe hở đã khiêu chiến đến quyền uy của gia chủ.

Lệ Khang Thật không thể nói là tức giận, nhưng cũng tuyệt đối không thống khoái. Ông lạnh giọng: "Loại phụ nữ nào cũng được, vì sao nhất định phải là Nghê Y."

Lệ Chiêu nói: "Người phụ nữ như Nghê Y, chỉ có duy nhất một người."

Lệ Khang Thật: "Trên danh nghĩa nó là em gái con."

Lệ Chiêu lạnh nhạt trả lời: "Con chỉ có một em gái là Khả Nhi."

"Cung Vân gả cho ba, con chính là anh cả của Nghê Y." Lệ Khang Thật nhắc nhở.

Lệ Chiêu việc nhân đức không nhường một ai, "Nghê Y gả cho con, cô ấy chính là con dâu danh chính ngôn thuận của ba, là Lệ phu nhân danh xứng với thực của con."

Không cho ông cơ hội tiếp tục mở miệng, Lệ Chiêu dùng một câu, đơn phương kết thúc cuộc nói chuyện không hề có ý nghĩa này "Ở chỗ này của con, không có sự lựa chọn, người nên lựa chọn, là ba."

Hoặc là, để người phụ nữ của ba rời đi.

Hoặc là, để người phụ nữ của con tiến vào.

Đêm khuya, rốt cuộc Lệ Chiêu cũng bước chân ra khỏi phòng sách, gió lớn, tuyết rơi, đèn đường tối tăm. Khi tới đây Lệ Chiêu ăn mặc mỏng manh, anh ngại đồ mùa đông dày nặng, một hai phải mặc áo gió tối màu.

Thật ra cũng không phải anh làm trò, mà bởi vì anh còn nhớ rõ, lần trước anh mặc chiếc áo này, ánh mắt Nghê Y nhìn về phía anh có nhiều thêm vài phần khen ngợi và thưởng thức.

Tựa như lúc này.

Ngựa quý (BMW) màu trắng yên lặng canh giữ ngoài cửa, cửa sổ xe trượt xuống, ánh mắt Nghê Y trước sau vẫn luôn đuổi theo anh.

Lệ Chiêu cảm thấy ngoài ý muốn, "Không đi sao?"

Nghê Y "Ừ" một tiếng, bảo: "Sợ anh bị đánh gãy chân, không đạp được chân ga."

Lệ Chiêu lạnh giọng không vui, "Cái miệng này của em, sớm muộn gì cũng bị dạy dỗ."

Nghê Y khiêu khích, từng câu chữ đều mang vẻ dụ hoặc, "Anh dạy dỗ em còn ít sao?"

Hai người nhìn nhau mười mấy giây.

Nghê Y nhượng bộ trước, ánh mắt trở nên mềm mại, duỗi tay ra khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng xoa mặt Lệ Chiêu mặt, "Chú Lệ đánh có đau không?"

Thần sắc Lệ Chiêu khẽ nhúc nhích, anh hiểu, cô cho rằng anh bị ba đánh.

Anh rất vừa lòng với ánh mắt hiện tại của Nghê Y, dịu dàng kiều diễm, coi anh như bảo bối. Lệ Chiêu như có như không mà đặt tay lên bụng, hơi khom người, "Ừm, đau."

Nghê Y nhíu mày, "Đá bụng anh à? Tàn nhẫn như vậy sao?"

Lệ Chiêu yếu ớt nói, "Chuyện này không đáng gì."

Nghê Y nhanh chóng xuống xe, đỡ anh ngồi vào ghế phụ, nôn nóng hỏi: "Ông ấy còn làm gì anh?" -- Cô quá hiểu Lệ Chiêu, anh có thể nói ra câu "Không đáng gì", tương đương với việc có chuyện càng nghiêm trọng hơn.

Lệ Chiêu ngửi mùi thơm trên người cô, che giấu không nói lời nào.

Nghê Y không phải người kiên nhẫn, cô nóng nảy, hốc mắt ửng đỏ.

Lệ Chiêu cẩn thận quan sát, trong lòng như được rót mật, chỗ nào cũng cảm thấy vừa lòng. Anh bỗng nhiên có thể hiểu được điều Tống Phi làm, thủ đoạn phi phàm như vậy, hiệu quả thật sự rất tuyệt.

Nghê Y không ngừng gặng hỏi, Lệ Chiêu lấy lui làm tiến, liên tục ậm ừ.

Khi cô gấp đến muốn khóc, anh mới "miễn cưỡng" mở miệng.

Nghê Y sửng sốt, "Ba anh thật sự bảo anh cút đi à?"

Lệ Chiêu cúi đầu, nhéo nhéo vị trí giữa mày, thần sắc mệt mỏi được biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn. Anh vốn là quý công tử, cao ngạo tuấn tú, khí phách cao tám thước, bất thình lình yếu thế như vậy, trận tuyến của Nghê Y lập tức đại loạn.

Mặc dù cô có muôn vàn bất mãn với Lệ Chiêu, nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này, ở trong lòng cô, vĩnh viễn là một vương tử cao cao tại thượng.

Đuổi ra khỏi nhà, thu hồi quyền lực, từ chưởng môn nhân lưu lạc thành người thường, sự chênh lệch này đã đánh sâu vào ý thức của Nghê Y, sâu tới mức khiến cô... hơi áy náy.

Một đường không nói gì.

Thoạt nhìn cô có vẻ bình tĩnh, nhưng qua vài cái đèn đỏ, đều do Lệ Chiêu nhắc nhở.

Đến chung cư, dừng xe, rốt cuộc Nghê Y cũng có điều muốn nói.

Trực giác của Lệ Chiêu nhắc nhở, có lẽ cô bị anh làm cảm động, muốn biến thân thành cô gái nhỏ mềm giọng nói chuyện ôn tồn. Có khi còn có thể nằm khóc cả đêm, chỉ nghĩ thôi trái tim anh đã như muốn rỉ máu.

Nghê Y lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, mở to mắt nhìn anh, "Chỉ cần em có cơm ăn, sẽ không để anh chết đói."

Nghê Y đã tính toán xong rồi: "Anh ở nơi này của em, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Chờ qua Tết Âm Lịch hãy đi tìm việc, tuy nhiên em có thể cho anh một lời khuyên, tém tém cái tính tình đại thiếu gia của anh lại đi, tên anh mà mất đi một chữ 'tổng' thì có lẽ chẳng ai quen anh đâu."

Lệ Chiêu ừ một tiếng, "Có em quen."

Nghê Y cười lạnh, "Tự thân em khó bảo toàn, hiện tại còn muốn nuôi anh, anh nghĩ cũng hay thật."

Hoa hồng có dịu dàng đến đâu, trời sinh trên người đã có gai.

Lệ Chiêu trầm mê với sự dịu dàng của cô, càng yêu tha thiết khí chất nổi loạn trên người cô. Điều mang tới cho anh, là dục vọng chiếm hữu, cũng là xúc động muốn che chở. Nhưng tối nay anh cảm động, không phải vì gai của hoa hồng, mà là từ đầu đến cuối Nghê Y không hề mở miệng nói một câu muốn từ bỏ.

【Chỉ cần em có cơm ăn, sẽ không để anh chết đói!】

Lệ Chiêu cười như trăng sáng, chưa bao giờ anh nghĩ tới, cũng có ngày mình được bảo vệ.

Sau đêm nay, Lệ tổng yên tâm thoải mái "ăn cơm mềm" (*), mỗi ngày ăn chùa uống chùa ở chỗ Nghê Y, hơn nữa không hề có ý định nhìn thẳng vào hoàn cảnh của chính mình, tính tình đại thiếu gia chỉ có tăng không giảm.

(*): Kiểu nói châm biếm, thường hay chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống, ăn bám.

Anh nói anh không quen dùng chén đũa màu hồng nhạt, vẫn còn nhớ thương bộ đồ ăn bằng vàng chế tạo riêng của mình.

Nghê Y nói, em mua không nổi.

Mắt thấy đại thiếu gia còn muốn mở miệng, cô im lặng mở cửa, chỉ ra hướng ngoài cửa, hoặc là câm miệng, hoặc là cút.

Lệ Chiêu lựa chọn câm miệng.

Anh ngại việc quản lý bất động sản ở tiểu khu của cô còn chưa hoàn thiện, ngoài cửa sổ thường xuyên truyền đến tiếng ầm ĩ.

Nghê Y xoa nhẹ hai cuộn giấy, đi tới nhét vào lỗ tai anh, sau đó vỗ tay, tiếp tục xử lý bưu kiện của công ty. Công nghiệp Trừng Lan được bảo vệ, hiện tại cô rất bận, không rảnh phản ứng với người đàn ông thất nghiệp này.

Buổi tối, Lệ Chiêu tắm rửa xong, từ phía sau ôm chặt cô, trầm giọng kêu: "Nghê tổng."

Cách xưng hô này rất lạ, còn mang theo chút sảng khoái không giải thích được. Nghê Y nhướng mày, đầu ngón tay xẹt qua cơ bụng anh, "Cẩu nô tài, mau quỳ xuống cho lão nương!"

Lệ Chiêu vươn tay ra phía trước, dùng sức bóp chặt ngực cô.

Nghê Y đau tới mức thét chói tai.

Lệ Chiêu: "Nói chuyện cho đàng hoàng."

Trên chuyện tình cảm, khí chất của người đàn ông này vĩnh viễn không thay đổi. Anh tới nhà cô một tuần, trong phòng không có chỗ nào là không có dấu vết nổi điên của anh.

Mà tối nay, chiếc bàn này là nơi chịu khổ.

Lệ Chiêu nói những lời mặt dày vô sỉ bằng giọng điệu vô cùng đứng đắn, "Anh trai tụt huyết áp, muốn ăn thỏ trắng lớn."

Ban ngày Nghê Y vừa đi làm, thư ký của anh liền mang công việc tới đây, những văn kiện cần chữ ký, phê duyệt quyết sách, không thiếu thứ nào. Buổi tối, Lệ Chiêu liền biến thành mỹ nam bị bệnh, thường xuyên "tụt huyết áp" ......

Đương nhiên, Lệ Khả Nhi cũng không buông tha cho Nghê Y.

Nghê Y kéo số điện thoại và WeChat của cô ta vào danh sách đen, cô ta liền đổi số khác gửi tin nhắn:

- Cô thổi gió gì bên tai anh trai tôi!

- Cô và mẹ cô chắc chắn có chuyện gạt chúng tôi!

- Cô giao anh tôi ra đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!

Mà Nghê Y chỉ cảm thấy cô ta ngây thơ tới mức buồn cười, cô lập tức gọi điện lại, bá đạo phát tiết cơn tức giận: "Có phải chị bị bệnh hay không, ba chị đuổi anh ấy ra khỏi nhà, hiện tại anh ấy không có nhà để về, còn tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con. Là các người ép anh ấy thành như vậy, tôi không bắt chị thanh toán phí sinh hoạt, chị còn có mặt mũi lải nhải dài dòng với tôi!"

Lệ Khả Nhi nghe đến sững sờ, trời ạ, thì ra ba làm chuyện tuyệt tình như vậy.

Lệ Khả Nhi có một trái tim điên cuồng muốn kể lể, cô ta kéo mười mấy người bạn thân của mình ra tố khổ, bênh vực kẻ yếu giúp anh trai. Sau đó nhóm người đó sôi nổi lòng đầy căm phẫn, cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, ba ngày sau, tất cả mọi người đều biết, Lệ Khang Thật không màng tới thân tình như thế.

Tới khi Lệ Khang Thật nghe được những lời nhận xét này, ông vô cùng khiếp sợ, suýt chút nữa là suy sụp.

Ông tuyên bố sẽ mời luật sư giải quyết, muốn kiện người bịa đặt tới phá sản. Tuy nhiên sau khi điều tra pháp lý, người nọ lau mồ hôi báo cáo: "Người bịa đặt, là Lệ tiểu thư. Lệ tiểu thư nói, là Lệ tổng nói."

Huyết áp của Lệ Khang Thật tăng vọt, ông tức giận vỗ bàn, gọi Lệ Chiêu lập tức về nhà.

Lệ Chiêu dẫn theo Nghê Y cùng trở về Lệ gia.

Anh từng nói, cho dù là địa ngục trần gian thì cô cũng đừng nghĩ muốn trốn.

Nghê Y không sợ, xét thấy Lệ Khang Thật ý chí sắt đá, cô càng không có quá nhiều nhiệt tình. Lệ Khang Thật tức giận đỏ bừng mặt, "Sao con có thể dạy em gái con nói những lời như vậy! Hiện tại người bên ngoài sẽ nhìn ba thế nào!"

"Không phải con dạy."

"Vậy là ai dạy?!"

Lệ Chiêu nhẹ nhàng nhìn về phía Nghê Y.

Nghê Y: ?

Liên quan gì tới em, nhìn em làm gì.

Lệ Khang Thật thu lại sự bén nhọn, sắc mặt buồn khổ "Nghê Nghê, con có hiểu lầm gì với chú Lệ sao?"

Nghê Y nhíu mày, "Là Lệ Chiêu nói vớicon."

Lệ Khang Thật không biết ba người này đang giở trò gì, ông bị người kéo vòng vòng muốn hôn mê, cơn giận thực sự tới rồi. Trận tranh chấp này, trên dưới Lệ gia ngay cả thở mạnh cũng không dám, Cung Vân sợ hãi, vụng trộm nghe lén ngoài cửa phòng.

Lệ Chiêuđứng mệt mỏi, anhngồi xuống sô pha, vắt chân, cầm điếu xì gà trên bàn lên thưởng thức. Thái độ kiêu ngạo dầu muối không ăn này khiến Lệ Khang Thật vô cùng đau đầu. Quyền uy của người làm ba không chấp nhận việc có người dám khiêu chiến, ông nửa uy hiếp, nửa nhắc nhở, ngữ khí lạnh băng: "Con đã giữ thái độ này, ba cũng không quản được con, người bên ngoài đã nói ba tàn bạo vô tình, ba cũng không ngại biến lời đồn đãi thành sự thật."

Nghê Y nghiêng đầu, sắc mặt thay đổi.

Đây không phải dấu hiệu tốt.

Bàn tính trong đầu cô lập tức kêu vang -- với bản tính ngợp trong vàng son của đại thiếu gia Lệ Chiêu, đoán chừng cô chỉ có thể nuôi anh ba năm. Trong lòng Nghê Y sụp đổ, không biết phải làm sao, theo bản năng nhìn về phía Lệ Chiêu.

Thần sắc Lệ Chiêu bình tĩnh, tựa như có kim thân hộ thể.

Anh chỉ dùng một câu, ngăn chặn toàn bộ lời uy hiếp của Lệ Khang Thật.

"Nếu ba không cần cháu nội, xin cứ tự nhiên."

Một câu như sấm sét xẹt qua trời, oanh tạc ra sóng to gió lớn.

Lệ Khang Thật ngay cả nói cũng không rõ, "Con, nói cái gì?"

Lệ Chiêu chỉ chỉ Nghê Y, hờ hững bảo: "Mang thai rồi."

Nghê Y: "..."

Lão súc sinh, đã đập nồi dìm thuyền rồi còn không biết xấu hổ mà nói dối.

Im lặng.

Sự im lặng chết chóc.

Nếu không ai nói chuyện, Lệ Chiêu không cần phải lãng phí thời gian nữa, anh nắm tay Nghê Y lập tức rời đi. Ra khỏi nhà, bước vào vườn hoa, tắm mình trong gió lạnh.

Lệ Chiêu mặt không đổi sắc, nhét người vào ghế sau, sau đó bản thân cũng chui vào. Không gian vốn rộng rãi bị chen chúc tới chật hẹ, Lệ Chiêu bóp eo Nghê Y, xách người lên thay đổi tư thế.

Nghê Y tỉnh táo lại, phẫn uất nói: "Anh nói dối phải có điểm mấu chốt chứ! Em lấy cái thai ở đâu ra cho ba anh xem?!"

Nghê Y tách hai chân ngồi trên đùi anh, chiếc váy nhung màu hồng nhạt bị cuốn lên cao, đầu quả tim như bị đâm vào thành xe kêu bang bang. Có lẽ Lệ Chiêu cảm thấy chưa đủ lớn, eo hông giật giật hướng lên trên, ngây thơ hồn nhiên, nói:

"Ở đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net