Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão súc sinh có thể làm trò thả tin tức như vậy trước mặt gia chủ, nhất định đã có chuẩn bị mà đến. Nghê Y vừa mắng anh âm hiểm, vừa trầm luân vào bể dục vọng của anh.

Người đàn ông này chẳng có gì tốt, nhưng ngoại hình lại không chê vào đâu được.

Hiện tại ở trong xe, anh vẫn sử dụng biện pháp. Được rồi, thật nam tính.

Trong giấc mộng, hai người bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Lệ Chiêu nhíu chặt lông mày, xuống giường trước, thuận tay giúp Nghê Y dịch góc chăn, tư thế ngủ của Nghê Y rất khó hầu hạ, cả đêm có thể xoay 180 độ, đè toàn bộ chăn dưới đùi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lệ Chiêu khá nóng tính, không bận tâm người đẹp khi ngủ xinh đẹp tới mức nào, hung hăng vỗmột cái lên mông Nghê Y, Nghê Y không hề hay biết, trở mình tiếp tục nằm bò.

Tư thế này vốn là không cho Lệ Chiêu cơ hội làm người. Sau vài lần cửa thành thất thủ, thói quen xấu khi ngủ của Nghê Y đã được sửa lại hơn phân nửa.

Bên người không còn ai, Nghê Y dần dần tỉnh lại, lắng nghe một chút, ngoài cửa có giọng nói của phụ nữ.

Tối hôm qua Lệ Khả Nhi bị Lệ Khang Thật giận dữ phê bình, cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân, cố ý chạy tới ồn ào với anh trai.

"Em bịa đặt ở chỗ nào, chuyện ba tự mình làm sai, vì sao lại muốn mắng em."

"Em hiểu rồi, là họ Nghê kia cố ý hãm hại em, hu hu hu, gọi cô ta ra đây, em muốn đánh một trận với cô ta."

Lệ Khả Nhi lay cánh tay Lệ Chiêu, khóc thương tâm muốn chết, "Anh, có phải anh không yêu em nữa không?"

"Hừ." Nghê Y mặc chiếc váy ngủ nhung tơ thắt đai, tóc dài như thác nước, lười biếng dựa lên cạnh cửa phòng ngủ, "Buông tay ra, người anh ấy yêu là tôi...... cô em gái này."

Lệ Khả Nhi xắn tay áo, tức giận muốn xông về phía trước, Lệ Chiêu nhíu mày, một tay xách cổ áo em gái, túm người trở về. Lệ Khả Nhi chịu kích thích quá lớn, trợn to đôi mắt ướt dầm dề.

Nghê Y đi tới, đầu tiên là đẩy Lệ Chiêu ra, "Đứng sang một bên." Sau đó túm lấy tay Lệ Khả Nhi, "Cô vào đây với tôi."

Mặc dù Lệ Khả Nhi tính tình đại tiểu thư, nhưng hơn phân nửa là cậy vào gia thế. Cô ta quá rõ ràng, Nghê Y không cần dựa dẫm vào ai, loại khí thế giương nanh múa vuốt trên người cô, tất cả đều do cô đánh thật mà tôi luyện được.

"Buông tôi ra!" Lệ Khả Nhi giữ ván cửa, quay đầu cầu cứu, "Anh, anh."

Lệ Chiêu ngoảnh mặt làm ngơ, yên lặng đứng một bên.

Nghê Y đóng chặt cửa lại, "Câm miệng, ồn ào."

Lệ Khả Nhi giống như nhìn mãnh thú "Cô, cô muốn làm gì?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghê Y khoanh tay trước ngực, hỏi: "Rốt cuộc ba cô đã làm gì anh cô?"

"Làm gì anh tôi?" Lệ Khả Nhi hừ một tiếng, "Sao ông ấy nỡ làm gì anh ấy."

Nghê Y nhíu mày "Không bị đuổi ra khỏi nhà?"

"Ba tôi còn ứơcgì con trai mỗi ngày đềutrở về ăn cơm."

"Không bị đuổi khỏi tập đoàn?"

"Ba tôi chỉ có mỗi một người con trai, ông ấy sao có thể tự tìm đường chết cho mình." Lệ Khả Nhi thở dài, "Không cần kế nghiệp ba, anh tôi cũng có thể hô mưa gọi gió, nhưng ba tôi thì lại không thể không có anh tôi."

"Đoạn tuyệt quan hệ ba con thì sao?"

"Vì cô à?" Lệ Khả Nhi trợn trắng mắt, "Cô không đáng."

Nghê Y khẳng định.

Lệ Chiêu lừa cô.

Giả vờ đáng thương, giả vờ nghèo túng, giả vờ thất nghiệp. Cái gì mà tài sản trên danh nghĩa đều bị đóng băng, bị khai trừ khỏi hội đồng quản trị của tập đoàn, đều là nói bừa.

Lệ Khả Nhi liên tục oán giận, "Đều tại cô, cô nói anh tôi và ba tôi ồn ào tới căng thẳng, bằng không tôi cũng sẽ không đi nói với người khác. Chuyện giữa hai người lại biến tôi thành vật hiến tế, lòng dạ hiểm độc."

Nghê Y gật đầu, "Cho nên, ngược lại là tôi tội ác tày trời?"

Lệ Khả Nhi có chút chột dạ, "Dù sao cô cũng có sai."

Nghê Y mỉm cười, "Con cưng của trời, làm cái gì nói cái gì đều đúng lý hợp tình, là tôi sai, nhưng tôi sai ở chỗ nào?Bị tên biến thái như anh trai cô quấn lấy, chẳng lẽ tôi còn phải mang ơn đội nghĩa ba quỳ chín lạy?"

Lệ Khả Nhi chớp chớp mắt, giống như có chút nghe không hiểu.

Điều duy nhất có thể hiểu chính là, phản ứng này của Nghê Y không quá sảng khoái, đợi lát nữa mình nhất định sẽ bị anh trai trách mắng.

"Cô đừng có kéo tôi, tôi không có ý đó."

Nghê Y không nói chuyện, túm tay cô ta mở cửa ra.

Lệ Chiêu nhìn lại, ánh mắt xem xét.

Nghê Y lười nhìn anh, cả anh cả em, toàn bộ đuổi hết ra ngoài.

"Rầm!"

Ván cửa dày nặng cho bọn họ hít đủ một miệng tro bụi, Lệ Chiêu gọi điện thoại, gửi tin nhắn, gõ cửa, vẫn không có ai phản ứng. Thấy anh trai tức giận rõ ràng như thế, Lệ Khả Nhi sợ tới mức run rẩy.

"Em lại chọc cô ấy à?"

"Em nào có! Em còn không hiểu chuyện gì xảy ra đây! Người phụ nữ này tính tình thật là nóng nảy, còn nóng hơn em nữa!"

"Em có thể so sánh với cô ấy sao?"

"......"

Lệ Chiêu không kiên nhẫn sửa lại: "Anh nói rồi, gọi chị dâu."

Lệ Khả Nhi liên tục bị kích thích, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng mối quan hệ anh em giữa hai người tràn ngập nguy cơ.

Lệ Chiêu im lặng bỏ đi.

"Anh." Lệ Khả Nhi sợ hãi gọi người lại, "Cô ta có nói một câu."

Lệ Chiêu xoay người.

Lệ Khả Nhi nhỏ giọng. "Cô ta nói, cô ta cũng muốn biết, được thiên vị là như thế nào."

Một câu này, mượn lời người khác, đạp lên đầu quả tim của Lệ Chiêu, vỡ nát.

-

Nghê Y bắt đầu không để ý đến ai.

Tất cả mọi phương thức liên hệ của Lệ Chiêu, cô đều ngoảnh mặt làm ngơ. Hoá ra anh là Thiên Vương lão tử, thị phi trắng đen đều do một mình anh quyết định, có phải hay không?

Nghê Y không tin vào mấy chuyện ma quỷ này.

Lúc mới bắt đầu, Lệ Chiêu còn duy trì phương thức đơn giản thô bạo. Số di động của anh, Nghê Y đã kéo vào danh sách đen, đổi thành số điện thoại khác Nghê Y cũng không nghe. Không có cách nào, Lệ Chiêu trực tiếp tìm tới vị khách hàng lớn nhất của Công nghiệp Trừng Lan, dùng di động của vị khách hàng này gọi điện thoại cho Nghê Y.

Nghê Y nhận điện rất nhanh, giọng điệu ngọt ngào hòa ái: "Trần tổng."

Lệ Chiêu lạnh giọng: "Gọi Lệ tổng."

Nghê Y chịu phục không còn lời gì để nói.

Nhất thời im lặng, yên lặng tới mức chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ len lỏi qua ống nghe điện thoại. Nghê Y đoán, nhất định là Lệ Chiêu không chịu nổi sẽ mở miệng trước, hơn nữa giọng điệu tuyệt đối không tốt. Có lẽ anh còn dùng Công nghiệp Trừng Lan để uy hiếp cô.

Những thủ đoạn điên rồ của người đàn ông này, cô quá hiểu biết.

Thậm chí Nghê Y đã nghĩ xong lời đáp trả rồi, răng nanh ngứa ngáy, nhất định không thể để cho anh thực hiện được ý đồ.

Quả thật là Lệ Chiêu mở miệng trước.

Anh nói: "Nghê nhi, anh sai rồi."

Nghê Y ngẩn ngơ.

Lệ Chiêu xin lỗi.

Chỉ khi lạc vào trong nghịch cảnh, cô mới phát hiện, người như Lệ Chiêu tựa như rong biển dưới đáy biển sâu, từng chút từng chút cuốn lấy cô, dịu dàng kéo cô xuống nước, khiến cả hai cùng trầm luân.

Nghê Y chịu đựng sự nóng bỏng trong hốc mắt, bình tĩnh hỏi: "Sai ở đâu?"

Một câu hai ý nghĩa ném trở về, sau đó ngắt điện thoại.

Nếu anh khiến lòng em bị nhiễu loạn, không cho em sống yên ổn, vậy em cũng muốn khuấy động sóng gió, khiến anh hoảng loạn lo sợ.

Kẻ từ đó, Lệ Chiêu không điện thoại tới nữa.

Lệ Khả Nhi phát hiện số lần anh trai về nhà ăn cơm càng ngày càng nhiều, hơn nữa số lần Nghê Y về nhà càng ngày càng ít.

Chuyện này quá quỷ dị.

Cô ta lấy hết can đảm, lắp bắp hỏi: "Anh, anh có phải anh và người phụ nữ kia, không, là chị...... Họ Nghê, chia, chia tay không?"

Đúng lúc Cung Vân bưng trà hoa đi tới góc tường, bước chân hơi dừng lại, khuôn mặt lo lắng nhiều ngày, bỗng nhiên như được khởi tử hồi sinh. Không đưa trà hoa nữa, Cung Vân vui vẻ đi vòng lại, đang định xuống lầu, liền nghe thấy Lệ Khả Nhi hô to: "Đứng lại."

"Có phải dì nghe lén tôi và anh tôi nói chuyện hay không?" Lệ Khả Nhi tức muốn hộc máu, "Tôi nói cho dì biết, ở cái nhà này, chỉ có ba tôi coi trọng dì mà thôi, ở trước mặt tôi đừng hòng phô trương."

Cung Vân mỉm cười làm lành.

Lệ Khả Nhi chuyển động tròng mắt, "Dì cho rằng Nghê Y chịu chia tay với anh tôi phải không?"

Nụ cười của Cung Vân có phần không được tự nhiên, nhưng trên mặt vẫn lộ ra dấu vết vui mừng.

Lệ Khả Nhi ưỡn ngực, nâng cằm: "Dì chỉ nghe được câu hỏi của tôi, không nghe thấy anh tôi đáp như thế nào đi. Anh tôi nói, chia cái rắm. Tôi vĩnh viễn chỉ có một người chị dâu này."

Sắc mặt Cung Vân lập tức thay đổi.

Lệ Khả Nhi cao ngạo nói: "Dì đoán giữa dì và anh trai tôi, ông ấy sẽ chọn ai? Tự hiểu lấy mình đi."

Tay run, trà cụ rơi vỡ đầy đất, Cung Vân tuyệt vọng bỏ chạy.

Đó là ngày thứ sáu vô cùng bình thường.

Nghê Y đang chuẩn bị mở cuộc họp, trước khi tiến vào phòng họp, cô nhận được một cuộc gọi từ số máy bàn.

Là bệnh viện.

Cung Vân tự sát.

-

Nghê Y lái xe qua đó.

Phòng bệnh tư nhân được trang hoàng chẳng khác nào khách sạn xa hoa. Nếu không phải có thiết bị giám sát và giá để chai lọ, cô suýt nữa cho rằng mình đi nhầm chỗ. Cung Vân nằm trên giường bệnh, nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt là tái nhợt.

Trên cổ tay quấn băng gạc thật dày.

Nghê Y ngồi bên mép giường, sống lưng thẳng đứng, lẳng lặng nhìn người phụ nữ này. Người duy nhất có chung dòng máu với cô, vì ích lợi của riêng mình mà luôn luôn tuyệt tình như vậy.

Cung Vân đã gần 50 tuổi, nhưng gương mặt được chăm sóc cẩn thận, nên cho dù bị bệnh cũng chỉ là họa thêm chút vẻ yếu mềm, không thấy một chút xấu xí. Bà chậm rãi mở mắt ra, mỗi một động tác, mỗi lần lông mi khẽ run, đều giống như được cài đặt từ trước, nhìn thấy mà thương.

Cung Vân nhìn Nghê Y, suy yếu nói: "Bảo bảo, đừng trách mẹ tàn nhẫn với bản thân mình như vậy."

Nghê Y: "Mẹ chỉ tàn nhẫn với duy nhất một mình con."

Hai mắt Cung Vân đẫm lệ, "Mẹ cũng không còn cách nào, con còn trẻ, mẹ không có ba con, một mình lẻ loi hiu quạnh, mẹ cũng muốn dựa vào một ai đó."

Nghê Y mỉm cười:"Ba con nghe xong những lời này của mẹ, chết không nhắm mắt. Ông ấy đã mất ba năm rồi, mẹ để ông ấy an giấc ngàn thu đi. Nơi này chỉ có hai mẹ con chúng ta, không đáng để mẹ phải giả bộ thâm tình như vậy. Không có ai cảm kích, mà con thì chỉ cảm thấy ghê tởm thôi."

Cung Vân khó nén vẻ đau xót, "Vất vả lắm mẹ mới có một cuộc sống mới, con không thể hủy diệt được."

"Mẹ lúc nào cũng chỉ suy nghĩ cho riêng mình." Nghê Y không quá ngạc nhiên, mấy năm mài giũa khiến rất nhiều thứ trở nên vẩn đục.

Cô đã buông xuống rất nhiều, cũng xem nhẹ rất nhiều. Cô không còn là cô gái nhỏ trước kia, sống như một đóa hoa xinh đẹp trong khoa thiết kế, mong gió nghe trăng, nhu tình như nước. Cô cũng không còn là cô thiếu nữ, vì một chiếc váy hoa, một đôi giày công chúa, liền muốn sống muốn chết.

Nói cách khác, những đồ vật phụ nữ coi như trân bảo, cô đều có thể không cần. Tất nhiên Cung Vân cũng bắt lấy điểm này, cho rằng loại đồ vật như tình cảm này, cô có cũng được mà không có cũng không sao.

Cung Vân mới là người bị chiều hư.

Thậm chí coi sự nhượng bộ này trở thành lẽ đương nhiên.

Vì thế, một khi Nghê Y đối chọi gay gắt, bà liền cảm thấy con gái tội đáng chết vạn lần, "Năm đó con và Lệ Chiêu đã ồn ào thành như vậy, hiện tại còn quay lại với cậu ta, con có cốt khí hay không?"

"Mẹ và Lệ Khang Thật đã kết hôn, con muốn người khác nhìn chúng ta như thế nào? Em gái và anh trai ở bên nhau, đây là loạn, loạn!" Cung Vân nói một hồi, chung quy vẫn không thể nói từ kia ra khỏi miệng.

Nghê Y liếc mắt nhìn bà, "Loạn luân."

Cung Vân bị ngữ khí bình tĩnh của cô làm tức giận, "Con có biết xấu hổ không hả!"

"Con chỉ biết, mẹ không cho con yêu anh ấy, rất đáng xấu hổ." Ánh mắt Nghê Y dừng lại trên cổ tay quấn kín băng gạc của bà, "Nếu mẹ thực sự muốn tự sát, sẽ không chỉ cắt một vết nhỏ như vậy chứ."

"Con nói bậy."

"Không khéo, một người bạn học cấp 3 với con phụ trách tầng bệnh này. Bên trong bệnh án của mẹ viết thật sự rất nghiêm trọng, nhưng thật ra chỉ là vết thương nhỏ. Lừa gạt chú Lệ, hù dọa khiến con sợ hãi một chút mà thôi."

Nghê Y đứng dậy, tới gần.

"Thật ra năm đó, mẹ đã sớm biết con và Lệ Chiêu quan tâm lẫn nhau, cũng biết anh ấy đang theo đuổi con. Nhưng mẹ vẫn lựa chọn Lệ Khang Thật, giữa đông đảo những người theo đuổi." Nghê Y nhướng mày, giọng điệu bình tĩnh, yên lặng như nước, "Mẹ chọn ông ấy không có gì đáng trách. Nhưng mẹ không thể vừa nói với con mẹ không suy xét đến Lệ gia, vừa làm mấy trò 'ngẫu nhiên gặp được' với Lệ Khang Thật. Ở thời điểm con đang khao khát một tình yêu tốt đẹp, mẹ lại bỗng nhiên cho con biết, đối tượng mẹ muốn kết hôn là ba của Lệ Chiêu."

Cung Vân chột dạ, trên lưng rỉ mồ hôi, nhưng vẫn giảo biện: "Tình cảm tới, mẹ đâu có biện pháp nào!"

"Biện pháp của mẹ chính là lừa gạt con, hy sinh con, để Lệ Chiêu hiểu lầm con, hận con." Nghê Y nói: "Vào thời điểm con có thể ngăn chặn những tổn thương, mẹ lại bảo con mạnh dạn yêu đương. Vào thời điểm con không có cách nào dứt ra, mẹ lại nói với con là không thể yêu."

Cung Vân không dám nhìn thẳng vào mắt cô, một chút hư vinh nhỏ bé đó đã hoàn toàn giẫm đạp lên sự tín nhiệm thuần khiết của một người con gái đối với mẹ mình. Sau đó thêm một mồi lửa, thiêu đốt thành tro tàn, cũng nghiền nát tình yêu của Nghê Y thành tro bụi.

Trái tim Nghê Y đau đớn.

Đau tới mức cô đã không còn rơi nước mắt được nữa.

Cung Vân nói không lựa lời, "Vậy con nên trách Lệ Chiêu chứ, là cậu ta năm đó không tín nhiệm con."

Nghê Y nói: "Con không phải con của năm đó, anh ấy cũng không phải anh ấy của năm đó. Con không biết thái độ hiện giờ của anh ấy, nhưng thái độ của con, mẹ có thể biết trước. Mẹ nghe rõ đây --

"Mặc kệ về sau, mẹ thắt cổ tự sát, uống thuốc độc tự sát, hay là đâm đầu vào tường tự sát, con đều sẽ không tới thăm mẹ. Nếu mẹ có thể cầm giữ được Lệ Khang Thật, ngồi ổn định trên vị trí nữ chủ nhân của Lệ gia, đó là bản lĩnh của mẹ. Cho dù con không thể tiến xa hơn cùng Lệ Chiêu, con cũng sẽ không từ bỏ anh ấy. Mẹ cảm thấy mất mặt, là chuyện của mẹ. Con không nợ bất luận kẻ nào, con chỉ thiếu nợ bản thân mình mà thôi ."

Yêu một người, là bản năng không thể bị lay động bởi bất cứ kẻ nào, cũng là quyền lợi mà bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp đoạt.

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.

Yên tĩnh tới độ ngay cả tiếng đồ vật rơi xuống đất cũng bị xem nhẹ. Dường như hộ sĩ đang gọi tên cô, loáng thoáng, Nghê Y quá chuyên chú, cho nên không nghe rõ.

Cung Vân kích động khóc lớn, ngồi dậy rút kim truyền trên mu bàn tay. Bác sĩ hộ sĩ vội vàng tiến vào, "Bà Cung!"

Cho dù đã biết thân phận của Cung Vân, nhưng người ngoài trước nay chỉ gọi bà là bà Cung.

Phu nhân Lệ là vị tiểu thư Trình gia nổi tiếng ở thủ đô, là người có tài phú ẩn hình, sống lặng lẽ và khiêm tốn, con gái duy nhất của một danh môn vọng tộc. Là mẹ của Lệ Chiêu, cũng là người hồng nhan bạc mệnh. Nhưng cho dù phu nhân Lệ có mất, Lệ Chiêu và Lệ Khả Nhi vẫn là thiếu gia và tiểu thư nhận được trăm ngàn yêu thương từ Trình gia.

Sau khi Nghê Y từ bệnh viện trở về, cô tắt điện thoải, rút dây cắm điện thoại bàn, tắm rửa xong liền chui vào trong chăn ngủ tới khi trời đất tối tăm.

Khi mở mắt ra, có đèn neon và ánh trăng làm bạn, khoác lên màn đêm ở Bắc Kinh một tầng sa mỏng kiều diễm.

Nghê Y ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ.

Hiện tại bụng đói xẹp lép, đầu váng mắt hoa giống như tụt huyết áp, cô rửa mặt đơn giản, thay một chiếc áo lông to rộng màu đỏ mâm xôi, định ra ngoài ăn bát mì. Cửa mở, hai sinh vật sống bên ngoài khiến cô sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Lệ Khả Nhi xoa cái gáy đau mỏi, tính khí tiểu thư lập tức tăng vọt, "Chị là heo à, ngủ say như chết vậy! Chúng tôi đã chờ chị ba tiếng rồi!"

Nghê Y lười để ý tới cô ta, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lệ Chiêu.

Lệ Chiêu vẫn trầm ổn như cũ, chiếc áo khoác màu vàng cam phác hoạ thân hình rắn rỏi, ngay cả nếp nhăn nhợt nhạt giữa mặt mày cũng chỉ khiến anh càng thêm tuấn tú.

Vì sao người đẹp hiếm có lại chỉ dùng để hình dung phụ nữ đẹp, nam sắc trước mặt như trăng thanh gió mát, giống như việc nhân đức không nhường một ai.

Tầm mắt Nghê Y lạc về phía tay trái xách một túi lớn đồ ăn của anh.

Lệ Khả Nhi không có kiên nhẫn, đẩy người ra lập tức bước vào nhà, "Chân tôi đau muốn chết, tôi muốn uống nước."

Bên ngoài cửa nhà, Nghê Y đứng sang bên cạnh nhường đường, không nói lời nào.

Lệ Chiêu không còn kiêu ngạo ương ngạnh như ngày xưa, anh quá mức trầm tĩnh, ngay cả trên bóng dáng cũng viết hai chữ nhường nhịn. Anh bước vào nhà, lấy hộp cơm ra khỏi túi, mở ra, tất cả đều đang bốc hơi nóng.

Lệ Khả Nhi lảm nhảm: "Số đồ ăn này đã thay đổi bốn lần rối, cứ nguội anh tôi lại sai tài xế đi mua một lần nữa, chỉ vì muốn chị có thể ăn được đồ ăn nóng hổi. Chị nhất định phải ăn hết, không ăn hết tôi thay anh tôi đánh chị."

Nghê Y ngẩn người.

Lệ Chiêu chỉ yên lặng đưa đũa qua: "Ăn đi."

Nhìn lại, tất cả đều là món cô thích.

Nghê Y hiểu chuyện gì xảy ra, cô ngẩng đầu, "Vì sao không gõ cửa?"

Lệ Khả Nhi nhanh miệng: "Muốn để cô ngủnhiều hơn một chút!"

Nghê Y nuốt xuống cảm giác chua xót trong lòng, giả vờ trêu chọc "Lệ tổng, làm người à?"

Lúc này Lệ Chiêu mới nhăn mày, vẫn là câu nói kia, "Ăn cơm."

Hôm nay Nghê Y không có quá nhiều tâm tư đi suy đoán lòng người, cô nghe lời làm theo, ngồi xuống đối diện Lệ Chiêu, ăn uống thất thần. Lệ Chiêu im lặng không nói, chỉ tới thời điểm đúng lúc sẽ gắp đồ ăn cho cô.

Nghê Y chỉ vào sủi cảo chiên, "Em ăn không nổi."

Lệ Chiêu nhìn cô.

"Thật sự ăn không nổi."

"Ăn một nửa."

Chưa thấy vị tổng giám đốc nào lại cò kè mặc cả, cuối cùng Nghê Y vẫn ăn hết một nửa. Đôi đũa còn chưa buông xuống, cổ tay bị siết chặt, Lệ Chiêu nắm tay cô cầm đũa gắp thức ăn đưa tới bên miệng, giải quyết nốt số thức ăn thừa của cô.

Nghê Y có chút ngốc, tổng giám đốc mà ăn cơm thừa, cô chưa từng thấy bao giờ.

Lệ Khả Nhi ớn lạnh nổi cả da gà, "Ăn nhiều béo chết, thật nhàm chán, mau tới đấu địa chủ."

Nghê Y luôn cảm thấy, đêm nay Lệ Chiêu thật sự rất khác.

Cũng may, sau vài ván bài, rốt cuộc bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn phần nào.

Lần đầu tiên Nghê Y đánh bài cùng Lệ Khả Nhi, kỹ năng chơi bài của cô gái này đúng là chẳng ra sao. Bài cầm trên tay là địa chủ hung dữ nhất, nhưng lại bị hai nông dân là Lệ Chiêu và Nghê Y đấu tới sùi bọt mép.

Thật vất vả mới lên được bài chất lượng tốt, Lệ Khả Nhi liền làm các loại mặt quỷ với Lệ Chiêu, hy vọng anh nương tay.

Sau khi xác nhận Lệ Chiêu đã nhận được ám chỉ của mình.

Lệ Khả Nhi yên tâm.

Kết quả vừa ra bài, Lệ Chiêu là tiên lễ hậu binh, khiến những quân bài tốt của Lệ Khả Nhi bị xáo trộn, rối loạn trận pháp, lung tung rối loạn, cuối cùng bị đánh cho thảm bại.

Lệ Khả Nhi tức muốn điên rồi: "A a a!! Anh cố ý nhằm vào em!"

"Là kỹ năng của em không bằng người ta."

"Hu hu, vậy khi hai chúng ta là nông dân, anh còn xả nước cho địa chủ."

Nghê Y cúi đầu mỉm cười, ừm, lời này không có cách nào phản bác. Bởi vì Lệ Chiêu xả nước cho cô, quá rõ ràng. Rất nhiều lần anh có thể ăn bài, nhưng anh đều bỏ qua, chỉ muốn cô thắng.

Lệ Khả Nhi: "Hừ, anh bất công."

Lệ Chiêu nhẹ giọng nói: "Anh không thiên vị cô ấy, chẳng lẽ phải thiên vị em?"

Bàn tay đang nắm bài của Nghê Y run lên, theo bản năng quay mặt sang nhìn anh. Cảnh tượng như vậy, tựa như ảo mộng, người đàn ông này, thiên vị cô một cách trắng trợn táo bạo.

Lệ Khả Nhi thua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net