Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều khiến Lệ Chiêu không hài lòng nhất ở Nghê Y chính là nói lời không giữ lấy lời. Loại chuyện này diễn ra quá nhiều, ví dụ như, cô đã nói sẽ tới đón anh tan làm, nhưng nửa đường lại nói có người bạn bất ngờ tới Bắc Kinh, cô phải đi chiêu đãi, bảo anh tự mình về nhà.

10 rưỡi tối, Lệ tổng phòng không gối chiếc, nhìn di động vô số lần. Dường như đêm nay Nghê Y rất vui vẻ, cô đã đăng hai bài viết lên vòng bạn bè của mình. Khi thì chạm cốc uống rượu trong bữa tiệc liên hoan, sau đó lại di chuyển tới KTV ca hát. Các bạn học cả nam lẫn nữ, từng người từng người ôm vai Nghê Y, đá đổ bình dấm chua của Lệ tổng.

Một giờ sáng, ngoài cửa rốt cuộc cũng truyền đến tiếng đậu xe.

Lệ Chiêu nhanh chóng vò loạn đầu tóc mình, ngả người trên sô pha, giả vờ ngủ.

Nghê Y lặng lẽ bước vào cửa, sợ đánh thức anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lệ Chiêu trộm mở mắt, thấy cô chuẩn bị quay người, lại nhanh chóng nhắm mắt lại.

Vài phút sau, Nghê Y thay quần áo đi ra, mùi hương quen thuộc kết hợp với mùi rượu thoang thoảng dần dần tới gần. Nghê Y nhéo nhéo mi tâm Lệ Chiêu, "Còn giả vờ nữa."

Lệ Chiêu không mở mắt, anh vươn tay nắm chặt cổ tay cô, dùng chút lực kéo người xuống.

Nghê Y nằm bò trên người anh, áp mặt lên ngực, nghe tiếng tim đập của anh.

Cô cười: "Anh thấy mình có trẻ con hay không? Bao nhiêu tuổi rồi còn giả vờ ngủ."

Lệ Chiêu ôm eo Nghê, kéo cô dán sát lên người mình, "Em còn nói lý, chụp ảnh với ai mà còn cho phép người ta ôm cánh tay?"

"Bạn thân hồi cấp 3 của em, anh quản được sao?" Nghê Y kiêu ngạo nâng ánh mắt.

Lệ Chiêu im lặng, sau đó vỗmột cái lên mông cô "Anh không thể quản?"

Tín hiệu nguy hiểm được phát ra, Nghê Y ỷ vào hơi rượu, to gan nói, "Anh cũng không phải ba em."

"Đừng trù anh." Lệ Chiêu lạnh giọng, "Ai muốn làm ba em."

Nhắc tới chuyện này lại thấy nhàm chán.

Hai năm trước, màn cầu hôn bất ngờ của Nghê Y thật sự rất ấn tượng. Chỉ cần cô nói một câu, Lệ Chiêu đều nguyện ý đi tìm chết. Đã làm tới mức này, nhưng lại không có thêm bất cứ một động thái nào nữa.

Sau khi Nghê Y cầu hôn xong, cô cũng không đề cập tới chuyện kế tiếp.

Lệ Chiêu không chịu nổi, hỏi: "Chừng nào chúng ta mới đi lãnh chứng?"

Thái độ của Nghê Y rất lạnh nhạt: "Nói sau đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chữ "sau" của cô kéo dài một mạch liền hai năm.

Lệ Chiêu không ít lần giận, anh không nên trông cậy vào sự uy tín của người này, nếu không phải cô có một vẻ ngoài tốt, quả thực chẳng khác nào thổ phỉ. Nghê Y cũng mạnh mẽ phát huy tính tình kiêu ngạo, không chịu khuất phục của mình.

Lệ Chiêu ngồi dậy, nhíu mày không kiên nhẫn, "Nghê Y, em chính là một kẻ lừa đảo."

Có người thiên vị, không cần phải sợ hãi. Nghê Y nhướng mày, "Vậy anh đi đi."

Lệ Chiêu: "Đàn ông Lệ gia, không ai được phép bị người khác bỏ rơi." --phải ở bên nhau cả đời.

Nghê Y nhỏ giọng, "Không có cốt khí."

"Ừ, có oán khí."

Nghê Y nhịn cười, nghiêng đầu, ánh mắt lưu luyến diễm lệ, giống như một người phụ nữ tùy tiện lại đa tình, cô hỏi: "Có yêu em không?"

Lệ Chiêu quay đầu đi "Không yêu."

Nghê Y dùng tay ôm mặt anh, "Có yêu Nghê Nghê không?"

Lệ Chiêu hờ hững "Không yêu."

Nghê Y véo nhẹ mũi anh, làm nũng, "Có yêu Y Y không?"

Vẫn là câu kia, không yêu.

Nghê Y không hề tức giận, giọng điệu vô tội đến cực điểm, "Có yêu vợ không? Được rồi, xem ra là không yêu, không yêu thì thôi."

Cô từ trên đùi anh đứng lên, làn váy rơi xuống như cánh hoa hồng, lướt qua đầu ngón tay người đàn ông. Lệ Chiêu túm cổ tay cô, dùng sức kéo người trở về lồng ngực, thít chặt, khóa chết cô trong vòng tay.

Khóe mắt Lệ Chiêu mang ý cười, mặt mày anh tuấn như lộc lá mùa xuân, dịu dàng cùng gió xuân.

"Ừm, yêu."

Nghê Y hiển nhiên không quá vừa lòng, đôi mắt đen lúng liếng nhìn anh.

Lệ Chiêu nhíu mày không kiên nhẫn, sau đó cúi đầu, hôn thật mạnh lên môi cô, giọng điệu lạnh lùng không giấu được vẻ chân thành, trịnh trọng nói: "Cả đời này, anh đều yêu em."

Nghê Y cảm thấy mỹ mãn.

Lệ tổng thở dài, thầm nghĩ, lần này, chắc hẳn mình đã có thể "gả" ra ngoài rồi chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net