Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa phòng bếp này, ngăn cách ra hai khoảng không gian.

Bên trong hai người ôm nhau tâm sự, bên ngoài Lệ Khả Nhi chán muốn chết, cô ta quan sát một lượt phòng khách của Nghê Y, ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng nội tâm thì đã tán thành, phẩm vị không tầm thường. Còn có, hôm nay Nghê Y mặc chiếc áo len kia thật đẹp mắt, không biết mua ở nơi nào.

Mười phút sau, Lệ Chiêu và Nghê Y rời khỏi phòng bếp.

Lệ Khả Nhi ngồi trên sô pha thưởng thức bộ móng xinh đẹp của mình, lời nói ảo não, "Anh, anh cũng quá nhanh rồi."

Nghê Y thở dài phụ họa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lệ Chiêu liếc cô một cái cảnh cáo, sau đó đi đến phía sau sô pha, không nhẹ không nặng ấn lên gáy em gái. Lệ Khả Nhi nhe răng kháng nghị: "Rối hết tóc em rồi."

Lệ Chiêu: "Học tật xấu ở đâu vậy?"

Khả Nhi: "Là ai trước khi ra cửa thay năm chiếc áo khoác, bốn đôi giày da, ba chiếc đồng hồ, còn không biết xấu hổ nói em."

Lệ Chiêu hiếm khi im lặng.

Nghê Y buồn cười, thật đúng là nỗi phiền muộn.

"Không mang đồng hồ à?" Lệ Chiêu bỗng nhiên lên tiếng.

Lệ Khả Nhi phản ứng chậm nửa nhịp, "Làm gì?"

"Còn không mau rời đi?"

Lệ Khả Nhi tức giận, "Em cùng anh đợi chị ta suốt mấy tiếng, người em gái như em không xứng đáng được một căn phòng cho khách sao?!"

Nghê Y không mặn không nhạt tiếp lời: "Thật ngại quá, nhà tôi nhỏ, không có phòng cho khách."

Đêm đó Lệ Khả Nhi tức giận rời đi, hơn nữa còn lên chùa thắp hương cho mẹ một nén nhang, quỳ gối trên đệm hương bồ tố khổ suốt một đêm. Ngày hôm sau, cô ta nhận được chuyển phát nhanh cùng thành phố, từ một studio gửi tới, là chiếc áo len cùng kiểu dáng với chiếc áo mà Nghê Y mặc ngày hôm qua.

Lệ Khả Nhi gọi điện thoại cho Nghê Y: "Tôi biết ngay là chị xun xoe."

Nghê Y cười, "Cô nói vậy thì là vậy." -- Cô gái này tối hôm qua nhìn chiếc áo của cô bốn lần, rõ ràng rất thích nhưng lại không dám hỏi.

Lệ Khả Nhi lúng túng nói: "Vì sao không phải màu hồng?"

Nghê Y nói: "Bởi vì châu ngọc phía trước, cô mặc, nhất định không đẹp bằng tôi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tính tình tiểu thư lập tức phát tác: "Tôi muốn đánh chị một trận."

Nghê Y nhỏ giọng, "Em gái anh muốn đánh em."

Ba giây sau, giọng nói hơi khàn khàn của Lệ Chiêu truyền tới: "Đừng gây chuyện."

Cũng chính từ giờ khắc này, Lệ Khả Nhi chấp nhận số mệnh.

Cô ta đấu không lại họ Nghê.

Tối hôm qua thiếu chút nữa chết dưới eo Nghê Y, Lệ Chiêu rất hiếm khi tham ngủ, buổi sáng hôm nay thư ký gọi điện ba bốn lần, đều bị anh ấn tắt. Dư vị còn lại, tưởng tượng một chút cảm giác câu hồn thôi cũng đủ khiến eo và đầu gối anh bắt đầu tê dại.

Nghê Y dậy sớm hơn anh, đưa lưng về phía nắng sớm, thân thể trần trụi giống như một quả trứng gà đã được lột vỏ, sáng chói lóa mắt.

Lệ Chiêu nhìn chằm chằm vào da thịt cô, không hài lòng.

Vì sao chỉ sau một đêm, những dấu hôn anh lưu lại trên người cô đều tiêu tán gần hết rồi?

Hôn là cơ hội, là kim chỉ nam, và cũng là tia lửa thoáng hiện lên trong đầu anh.

Lệ Chiêu bỗng nhiên mở miệng: "Em gả cho anh đi."

Bàn tay Nghê Y khựng lại, sau đó lại mặc quần áo đâu vào đấy, tiếp theo ôm lấy gối đầu ném thẳng vào mặt anh, "Có ai cầu hôn như anh không?"

Tư thái của cô xinh đẹp và kiều diễm, không phải phảng phất, giống như, mà là trời sinh đáng được ngàn vạn sủng ái. Con cưng của trời như Lệ Chiêu cũng tình nguyện quỳ gối dưới đất cúi đầu, làm cận thần nâng váy cho cô.

Đây là lần đầu tiên Lệ Chiêu cầu hôn không đứng đắn.

Chuyện Cung Vân tự sát, Lệ gia phong tỏa tin tức với bên ngoài, ngay cả số lần Lệ Khang Thật tới thăm bà cũng ít ỏi không đáng mấy. Loại gia tộc này, vốn không nên vọng tưởng người si tình. Cung Vân lại bắt đầu gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho Nghê Y.

- Tay mẹ đau, bác sĩ nói sẽ để lại di chứng.

- Buổi tối con tới đây một chuyến, mẹ muốn uống canh cá.

- Con cho rằng con trốn tránh được? Mẹ vĩnh viễn là mẹ của con.

Dưới lớp mặt nạ kiêu ngạo ương ngạnh, là một nội tâm hèn mọn nhút nhát, theo bản năng muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Những việc này, Nghê Y không nói cho Lệ Chiêu, đây là sự ràng buộc giữa hai mẹ con cô.

Nửa tháng sau, Cung Vân xuất viện.

Trong buổi tụ hội gia đình của Lệ gia, Lệ Chiêu vẫn tham dự như cũ, chỉ là không còn nhìn thấy bóng dáng Nghê Y đâu nữa. Những tin đồn bí ẩn cũng tới hồi kết thúc.

Dạo gần đây Nghê Y đang bận rộn chỉnh đốn lại hệ thống quản lý cấp cao của Công nghiệp Trừng Lan, cô lấy sự quyết đoán tự tin cực kỳ mạnh mẽ, rửa sạch những định kiến của người xung quanh về bản thân mình. Hơn nữa cô còn tiến cử một đội ngũ quản lý chuyên nghiệp, đưa ra những ý tưởng tốt và chất lượng hơn, hỗ trợ cho sự phát triển của Công nghiệp Trừng Lan.

Sở dĩ cô đi một bước này, công lao thuộc về Lệ Chiêu.

Thời điểm cô còn đang sứt đầu mẻ trán, Lệ Chiêu đã thẳng thắn chỉ ra khuyết điểm trong cách quản lý của cô. Anh nói cô thiếu một khuôn khổ rõ ràng, làm nhiều nhưng công chẳng được bao nhiêu. Nghê Y không tự giác bị hấp dẫn bởi những lời này.

"Vậy em nên làm thế nào?"

Lệ Chiêu im lặng, anh nằm xuống sô pha, bộ dáng cợt nhả không đứng đắn, nhưng cố tình ánh mắt lại mạnh mẽ đầy ám chỉ.

Nghê Y rất biết điều, cởi áo khoác, đi từng bước về phía anh, "Lệ tổng, xin hãy chỉ điểm."

Bàn tay với ra sau lưng, thuận lợi kéo khóa váy xuống, chiếc váy mỏng manh, lỏng lẻo mắc ở hông tựa như muốn từ chối mà còn nghêng đón, càng làm nổi bật thêm vòng eo tinh tế. Nghê Y lần lượt cởi bỏ từng món đồ, cuối cùngngón trỏ móc lấy dây áo lót màu đen, nhẹ nhàng tháo ra, chuẩn xác ném lên mặt người đàn ông.

Lệ Chiêu nghiêng mặt sang một bên, hỏi: "Chỉ điểm ở đâu?"

Nghê Y ngồi trên đùi anh, cầm ngón tay anh chạm tới eo mình, "Nơi này."

Lệ Chiêu ngồi nghiêm chỉnh, giống như một vị cao tăng có định định lực tốt, không mảy may bị dụ hoặc.

Nghê Y rất thích bộ dáng tây trang giày da của anh, thật cấm dục nhưng cũng khơi gợi dã tâm muốn chiếm anh cho riêng mình của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Nghê Y bỗng nhiên cúi đầu, thành kính hôn lên trán anh.

Lệ Chiêu hỏi: "Có chuyện muốn nói với anh sao?"

Lông mi Nghê Y khẽ động, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lệ Chiêu không phát biểu ý kiến, lúc này, anh có mục đích để khiến cô nửa sống nửa chết. Khi hai mắt Nghê Y sắp trợn tròn, Lệ Chiêu để lại một hơi thở cho cô:

"Nói dối."

Nghê Y cắn răng, nhất quyết không hé răng.

Lệ Chiêu mặt không đổi sắc, lấy di động, trực tiếp gọi cho Lệ Khang Thật, sau khi điện thoại được kết nối, anh ném di động sang một bên, xách Nghê Y ấn lên ván cửa, cố ý muốn tạo ra động tĩnh lớn hơn nữa.

Nghê Y biết anh muốn làm gì, cô gấp đến độ chửi ầm lên: "Anh điên rồi! Ba anh sẽ nghe thấy đấy!"

Lệ Chiêu ngoảnh mặt làm ngơ.

Đầu Nghê Y đụng phải ván cửa, "ầm" một tiếng, cô thật sự muốn cắn lưỡi tự sát. Nước mắt không chịu khống chế, giống như cơn mưa to ngày mùa hè. Lệ Chiêu không một chút thương hương tiếc ngọc, lại lặp:

"Nói."

Không biết Nghê Y lấy sức lực từ đâu, trở tay cho má phải anh một cái tát.

Sau đó khóc lớn nói: "Em yêu anh."

Lệ Chiêu cười rộ lên, anh ôm lấy Nghê Y, dùng sự chân thành cả đời mình, đưa ra lời đề nghị: "Nghê Y, chúng ta kết hôn đi."

Đây là lần thứ hai Lệ tổng cầu hôn.

Kết quả má trái ăn một cái tát, hỗ trợ má phải, lấy sự đối xứng để kết thúc hoàn mỹ.

Tính tình ngoan cố này của Nghê Y, mấy lần chọc anh nổi giận, chuyện anh cầu hôn cô mấy lần không thành đã trở thành trò chê cười trong nhóm bạn bè của anh. Lệ Chiêu cũng nghĩ tới chuyện chiến tranh lạnh, nhưng chỉ vừa mới nảy ra suy nghĩ, Nghê Y đã gửi tin nhắn tới đây:

- Anh xác định muốn chiến tranh lạnh?

- Vậy lần này đừng quá ngắn, một tháng đi, đúng lúc em muốn ra nước ngoài chơi một chuyến, cuối cùng có thể nghỉ dưỡng một cách thanh tịnh rồi.

- Cứ quyết định như vậy đi, không chiến tranh lạnh đủ một tháng không phải đàn ông.

Lệ Chiêu: "......"

Hai người duy trì trạng thái này trong suốt nửa năm.

Trong lòng biết rõ sẽ ở bên nhau, nhưng lại không phát triển thêm một bước, không phải người bên ngoài chưa từng đàm tiếu và suy đoán, nhưng tất cả đều bị một lực lượng vô hình can thiệp, không thể hình thành cơn bão mạnh mẽ.

Mãi đến khi người thư ký luôn luôn ổn trọng và tận tâm cũng xin nghỉ với Lệ Chiêu. Anh ta nói muốn cùng bạn gái trải qua lễ tình nhân, thuận tiện cầu hôn với cô ấy. Sự kiên nhẫn của Lệ Chiêu đã cạn kiệt, anh không thể chịu nổi những ngày tháng không danh không phận này nữa, lập tức gọi người phụ trách bộ phận quan hệ công chúng lên gặp.

Ngày hôm sau, tin tức anh và Nghê Y đang kết giao được công bố.

Thân phận của Nghê Y hoàn toàn không bị che giấu, nghĩ thôi cũng biết tin tức này bùng nổ tới mức nào. Cả hai người đều không phải người của giới giải trí, đương nhiên sẽ không bị thảo luận khắp nơi, nhưng một số diễn đàn bát quái về cuộc sống hào môn đã sớm phân tích triệt triệt để để mối quan hệ của hai người trong quá khứ và hiện tại.

Câu nói được cư dân mạng bình luận nhiều nhất:

Anh em không cùng huyết thống, kích thích ghê!

Trên dưới Lệ gia cũng vô cùng chấn động, cả người Cung Vân mềm nhũn, bà không chịu nổi những ánh mắt khác thường của mấy nhà thân thích với Lệ gia, bản thân càng ngày càng thiếu tự tin. Bà điên cuồng gọi điện thoại Nghê Y, nhưng Nghê Y một mực không nhận điện thoại.

Thông minh một chút không tính là gì, cái từ tuyệt tình này mới thật sự giết chết trái tim con người.

Chiêu đập nồi dìm thuyền này của Lệ Chiêu, cố ý chặt đứt đường lui của Nghê Y.

Đứt thì đứt đi, không có đường lui, vậy phải tiến về phía trước, đi tìm phương hướng mới.

Ngày thứ ba sau khi công bố mối quan hệ, Nghê Y xách theo vali hành lý, ngồi máy bay đi Cộng Hòa Séc.

Công nghiệp Trừng Lan đã đi vào quỹ đạo, cơ cấu tổ chức đã được điều chỉnh một cách có hiệu quả, dựa theo sự hỗ trợ giám sát của nhóm quản lý cấp cao chuyên nghiệp. Nghê Y từ chức giám đốc điều hành, tự cho mình một năm nghỉ ngơi thanh thản.

Lúc này Lệ Chiêu mới kinh ngạc phát hiện, thì ra cô đã lên kế hoạch rõ ràng cho cuộc đời mình từ lâu rồi.

Nghê Y nhiệt tình, bồng bột, dũng cảm, thông minh, cô không phụ sự kỳ vọng của ba, trở thành phiên bản tốt nhất của mình. Cô dùng hành động thực tế nói cho Lệ Chiêu biết, anh vốn là người quan trọng trong thế giới của em, những màu sắc trong cuộc sống của em đều có liên quan tới anh.

Nhưng anh không phải toàn bộ.

Em khinh thường việc trở thành một chim hoàng yến được nuôi dưỡng và bảo vệ, vị trí mà em muốn chính là sóng vai cùng anh.

Năng lượng đặc biệt trên người Nghê Y vĩnh viễn không bị dập tắt. Khi gió vỗ cánh, biển chia sóng, bụi gai vung kiếm, trong hồng trần cuồn cuộn này, cuối cùng sẽ có người nhìn thấy những ngôi sao chỉ thuộc về cô ở khắp mọi nơi trên bầu trời.

Nghê Y đi khắp Châu Âu, cô cũng không cố ý mai danh ẩn tích, vòng bạn bè của cô rộng mở và tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, cô chăn dê thảo nguyên, đi lễ tại giáo đường, khiêu vũ cùng bồ câu trắng trên quảng trường Prague, đi du thuyền trên eo biển Bosphorus vào ban đêm, cô kết giao với rất nhiều người bạn tốt, còn có không ít anh chàng đẹp trai phương tây.

Lệ Chiêu không gọi điện quấy rầy cô, dường như bọn họ đã ngầm hiểu. Thời điểm cô hoang dã và làm càn, anh sẽ đứng tại chỗ chờ cô.

Tiếng ve mùa hạ kêu râm ran, kết thúc trên chiếc lá rụng đầu tiên của mùa thu. Gió thu dịu dàng lại không địch nổi thời tiết giá lạnh của mùa đông, một cơn gió lạnh thổi qua, bầu không khí ấm áp dần bị đánh cho tan rã.

Tháng 12.

Sau nửa tháng không đăng lên vòng bạn bè, cuối cùng Nghê Y cũng đăng một bức ảnh. Cô mặc chiếc áo khoác chống gió, đầu đội mũ Lôi Phong, đứng trên boong tàu giơ tay đón gió. Nghê Y xuất phát từ Buenos Aires, xuyên qua quần đảo Falkland, Nam Georgia, sau đó tới bán đảo Nam Cực.

Chuyện tuyệt vời như đi du lịch vòng quanh thế giới, cô đã tự mình hoàn thành.

Lệ Chiêu click mở tấm ảnh tiếp theo, tấm ảnh cuối cùng khiến trái tim anh đập loạn nhịp.

Nghê Y diện bikini khoe trọn ba vòng, dáng người yểu điệu nuột nà không thể nghi ngờ. Phía sau là núi băng cao nghìn mét, cô ở trên ban công ngắm cảnh khách sạn, bàn chân trần dẫm lên thảm nhung sang trọng màu hồng nhạt, cách màn hình, ánh mắt kiều diễm.

Bức ảnh này là dành cho anh.

Lệ Chiêu vô cùng xác định.

Trong vòng bạn bè, tất cả những người có quan hệ tốt đều ấn like: "Chị Y, ngầu quá!"

Lệ Chiêu thầm đếm... 8, 9, 10. Rất tốt, tất cả những nam khách hàng này đừng bao giờ nghĩ tới việc hợp tác cùng Lệ thị.

Nghê Y ở Nam Cực 26 ngày, rốt cuộc cũng nhìn thấy cực quang.

Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đêm đã bừng sáng, ban đầu ánh sáng chỉ là màu xám nhạt, sau đó ngưng tụ thành màu canh đậm, lại đổi dần thành màu xanh lục nhàn nhạt. Tất cả giao hòa kết hợp với nhau, tựa như sương mù lại tựa như sa hằng.

Thời khắc này, cô đã đi đến tận cùng của nhân gian.

Bên này, cuối cùng Lệ Chiêu cũng sắp xếp được kỳ nghỉ mười ngày, đặt vé máy bay.

Sự kiên nhẫn và thời gian anh dành cho cô đã đến cực hạn, anh nghĩ mình nên nhắc nhở người phụ nữ họ Nghê một chút, ở Trung Quốc, cô còn có gia đình, còn có chồng.

"Dự án Hoa Sâm tôi đã bàn giao lại cho phó tổngVương , bên này cậu chuẩn bị sẵn con dấu và tài vụ đi. Hai ngày họp video một lần, thời gian chờ tôi thông báo." Lệ Chiêu đứng giữa phòng nghỉ tại văn phòng, đổi lại chiếc khuy măng sét bạch kim.

Thư ký ghi nhớ, đưa hộ chiếu và vé máy bay tới, "Tôi lái xe đưa ngài ra sân bay."

Lệ Chiêu đáp ứng: "Gọi thư ký Từ đi cùng, tôi có chuyện muốn cậu ta tự mình đi làm."

Vừa dứt lời, ở ngoài cửa, nữ trợ lý hoang mang rối loạn đứng lấp ló "Lệ, Lệ tổng."

Thư ký nhíu mày: "Thiếu kiên nhẫn như vậy."

Lệ Chiêu đang chuyên tâm đeo khuy măng sét, không ngẩng đầu.

Nữ trợ lý hoảng hốt, "À, ừm, cô, cô Nghê vào rồi ạ."

Lệ Chiêu khựng lại, đầu kim loại sắc nhọn cào qua ngón tay, máu tươi bắt đầu rỉ ra.

Lặng im mấy giây, anh đột nhiên xoay người, sải bước ra ngoài.

Trên sô pha, có một người đang ngồi đưa lưng về phía phòng thay đồ.

Chỉ cần nhìn bóng dáng, trái tim Lệ Chiêu đã thắt lại.

Nghê Y quay đầu, dưới mũ lưỡi trai, gương mặt vẫn xinh đẹp hoàn hảo như cũ. Cô nghịch ngợm nghiêng đầu, nhướng mày với Lệ Chiêu, "Anh, đã lâu không gặp."

Trong phút chốc, tất cả các giác quan đều trống rỗng, một dòng nước ấm thần kỳ từ trên đỉnh đầu Lệ Chiêu chảy xuống lòng bàn chân. Hơn tám tháng từ sau khi cô rời đi, linh hồn phiêu đãng rốt cuộc cũng trở về vị trí cũ.

Nghê Y không nhận được phản ứng như trong tưởng tượng của mình.

Nhưng cô không hề cảm thấy mất mát, ngược lại càng thêm khiêu khích mà nhìn Lệ Chiêu.

Lệ Chiêu bình tĩnh, nghiêng đầu dặn dò những người khác: "Hai người ra ngoài trước đi."

Cánh cửa bị đóng chặt, mười mấy giây sau, "Cạch", tiếng khóa cửa từ bên trong.

Thư ký còn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy vài tiếng động "rầm rầm". Sau đó là tiếng ghế dựa ngã xuống đất, tiếng cốc vỡ, những đồ vật không biết tên bị ném vào tường. Cuối cùng, là tiếng phụ nữ rên rỉ.

Mới qua nửa phút đã khiến nữ trợ lý mặt đỏ tim đập.

Thư ký bình tĩnh quay sang dặn dò: "Thông báo xuống dưới, hai tiếng tiếp theo, không, ba tiếng, không được lên tầng cao nhất."

Sắc trời chiếu rọi lên bóng dáng hai người đang triền miên, từ ngày tới đêm.

Lệ Chiêu chỉ để lại cho Nghê Y một hơi thở cuối cùng, anh ghé lên người cô, không dồn sức nặng nhưng cũng có thể mang lại cho cô có cảm giác mãnh liệt về sự tồn tại. Lệ Chiêu dán lên lỗ tai cô, "Em đi rồi, mỗi ngày anh đều tưởng tượng đến cảnh sẽ hành hạ chết em như bây giờ."

Cánh tay mềm như bông của Nghê Y ôm lấy cổ anh kéo xuống, không chút mơ hồ mà hôn lên, "Tiếp tục đi, ai sợ ai."

Lệ Chiêu cười rộ lên, cởi bỏ áo giáp, tước vũ khí đầu hàng.

Ừm, sáu chữ này, rất hợp với phong cách của Nghê Y.

Hiệp một là cửu biệt thắng tân hôn, như vậy hiệp tiếp theo chính là đại hội thẩm vấn của Lệ tổng.

"Ngày 30 tháng 8, người đàn ông chụp ảnh cùng em ở Thổ Nhĩ Kỳ là ai?"

"Ngày 2 tháng 10, người đàn ông tóc vàng ngồi cáp treo cùng em cũng là du khách dưới hầm núi Thụy Sĩ sao?"

"Còn có ở bán đảo Nam Cực, em mặc bikini, người đàn ông nào cũng có thể nhìn thấy."

Nghê Y dựa trong ngực anh, lười biếng "Ồ" một tiếng, "Đấy là những chuyện anh biết, chuyện anh không biết còn nhiều lắm."

Lệ Chiêu véo mặt cô, "Biết bọn họ Trì Sính nói anh như thế nào không?"

Nghê Y ừ một tiếng, "Người chồng bị bỏ rơi."

"Biết thế mà em còn không trở lại sớm." Lệ Chiêu cứng rắn nói: "Anh quá chiều em rồi."

"Thế này còn không sớm sao?" Nghê Y lười biếng duỗi eo: "Em vốn định đợi tới đại thọ 60 tuổi của anh sẽ trở về chúc thọ."

Lệ Chiêu không tức giận, đè lên người cô, "Em không ở đây, anh nhìn thoáng qua đã vạn năm."

Lời này vừa chua xót vừa ngọt ngào, những lời nói âu yếm của Lệ tổng rất biết cách chạm tới trái tim.

"Còn đi nữa không?" Anh hỏi.

"Đi đâu?"

"Em đi đâu, anh sẽ theo đó."

"Không đi thì sao?"

"Vậy ở lại, làm bà Lệ."

Nghê Y ồ một tiếng, cọ cọ đầu vào trong ngực anh "Vì sao lại là bà "Lệ"? Em cũng không hiếm lạ."

Lệ Chiêu không suy nghĩ quá nhiều.

Anh chỉ cho rằng cô vẫn kiêu căng sắc bén như trước mà thôi.

Đêm đầu tiên gặp lại, thậm chí hai người còn không về nhà, trực tiếp ôm nhau ngủ lại trong căn phòng nghỉ nho nhỏ này.

Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh, rảixuống nhân gian những tia nắng vàng lung linh. Khi Lệ Chiêu tỉnh lại, Nghê Y đã không còn ở đó. Anh vội vàng ngồi bật dậy, theo bản năng sợ hãi có phải cô lại rời đi không.

Lệ Chiêu gọi điện thoại, tắt máy.

Gửi tin nhắn, thẳng tới khi rửa mặt xong cũng không có người trả lời.

Lệ Chiêu vội vàng thay quần áo, mang giày da ngại phiền toái, anh mang cả dép lê chạy ra bên ngoài. Cánh cửa phòng nghỉ vừa mới được kéo ra, bảy tám người có chuẩn bị mà đến, đồng loạt hô to: "Lệ tổng."

Đập vào mắt là phông nền được bố trí tinh xảo, hoa hồng ấm áp, không chút bủn xỉn tô đẹp cho bầu không khí. Bóng bay phủ kín mặt đất, làn gió bên ngoài cửa sổ cũng tiến vào xem náo nhiệt. Nếu như không phải rèm cửa bị cuốn động, bóng bay thỉnh thoảng sẽ nhảy nhót, cùng với...... Nghê Y đang nhoẻn miệng cười với anh trong nắng sớm.

Lệ Chiêu sẽ cho rằng đây là một giấc mộng.

Đây tuyệt đối là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời anh.

Nghê Y một thân váy trắng dịu dàng sang trọng, điểm xuyết một chút hồng nhạt, lông mày và ánh mắt tự nhiên đã trở thành điểm hội tụ của những sắc màu phong phú. Trong mắt cô, tràn ngập sự chân thành, điềm tĩnh, và cả sự kiên định.

"Nghê nhi."

"Suỵt."

Nghê Y đặt ngón trỏ lên môi, khóe môi hơi cong lên, sau đó cô lui về phía sau một bước, nói: "Anh cầu hôn em tổng cộng sáu lần, một chuyện không làm bảy lần, lần này, đến lượt em đi."

Nghê Y nghịch ngợm cười, "Em sẽ không quỳ một gối xuống đất, đó là chuyện đàn ông nên gánh."

Sau đó, cô chậm rãi vươn tay, "Lệ Chiêu, anh, có đồng ý cưới em không? Nhân danh tình yêu, dùng toàn bộ quãng đời còn lại, thề trước thiên địa thần linh, ước hẹn trăm năm-- Anh, có đồng ý không?"

Khoảng trống trong tâm trí dần dần tràn ngập sắc màu, màu sắc quá mức lộng lẫy, sinh sôi nảy nở khiến Lệ Chiêu bị choáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net