Đệ 70 chương : Diệp Phong nhật kí ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi ức như cơn mưa rào ...

Kỉ niệm như ánh đom đóm ...

Lập lòe ... lập lòe ...


- Đại nhân ! Tha man...


Kẻ gào thét trợn lên, máu tuôn ra từ miệng, rồi gục xuống hẳn. Giết sạch, không còn lưu lại một mạng nào.


Mineko lau lau tay , kết ấn , ấn tay xuống đất :

- Bạo nổ !


Tiếng ầm vang lên, mở ra một khoảng đất trống sâu. Mineko nhíu mày, đi từ từ xuống, đấm xuống một dải đất mềm hơn bình thường.


ẦM !


Mặt đất sụp đổ. Mineko nhảy lên cành cây gần đó. Một lúc sau yên tĩnh hơn, tất cả trở lại bình thường. Dãy đất lúc nãy nát vụn ra, mở ra một căn hầm.


- Sao lại có hầm ở đây ?


Mineko nhặt lấy một cành củi khô, thổi ra một chút lửa lấy ánh sáng dẫn đường đi. Căn hầm vẻ rất sâu. Mineko nhìn nền trời đã quá khuya, nửa muốn quay về gọi Tobirama, nhưng rồi quyết định đi tiếp.


Còn một chút cố gắng nữa thôi, có trong tay sắt, thế giới sẽ hòa bình.


Mineko đi men theo bờ tường. Đường hầm không phải là một con đường bất tiện, ngược lại, nó giống con đường dẫn đến cung điện ngầm dưới đất như trong truyện phim. Càng đi, đường càng dài và sâu hun hút , gió thổi rát và không khí ngày càng ít hơn.


- Ối !


Một con rắn rơi xuống đầu Mineko. Nó khè khè, lè cái lưỡi dài xẻ đôi liếm vách hang . Thân to bằng ba đốt tay, xung quanh thân có hoa văn rất lạ. Con rắn phát hiện con mồi , ngóc đầu lên , gầm lên một tiếng.


Mineko rút phi tiêu trong tay - và cũng là cái cuối cùng phi giữa đầu con rắn chết tươi.


- Khè !


- Khè ... khè ...


Máu con rắn đầu tiên chưa kịp chảy ra, một bầy rắn khác đã kéo đến. Hóa ra con rắn đầu đàn kia gầm lên gọi đồng bọn. Chứng kiến cảnh Mineko giết đồng loại của nó, tất cả các con rắn còn lại đồng loạt phóng đến, phun ra những chất dịch màu lam.


Xèo ...


Chất dịch màu lam phun trúng lọn tóc dài của Mineko, làm ngọn tóc bốc lên cháy rừng rực. Mineko vội dập lửa nhưng vô pháp. Cô nghiến răng đấm vỡ tảng đá chưởng về phía bọn rắn, nhanh tay rút lấy một thanh đá nhọn cắt đứt mái tóc.


Xoạc !


Mái tóc nuôi dài bao năm, bay lả tả trong không trung. Máu của bọn rắn cũng màu lam, hòa cùng với màu xám đậm của tóc dài , trộm lẫn lại, phát quang trong màn đêm. Mineko vuốt lại phía sau lởm chởm , chẹp miệng, định bụng lát về nhà sẽ nhờ nữ nhân nào đấy tỉa giúp.


Đúng như Mineko, con đường càng ngày càng mở rộng, dẫn đến cung điện.


Điểm dừng cuối cùng của con đường là một căn phòng vô cùng lớn. Bên trong được xây dựng thêm 7 căn phòng nữa có đánh 7 dấu hiệu khác nhau, chữ viết rất cổ xưa không thể hiểu. Chính giữa phòng đặt một chiếc ngai vàng , chạm khắc hoa văn rồng uốn quanh. Bên trên, có một bộ xương khô đang ngồi, tay cầm quyển sách vàng ố.


Mineko kêu lên kinh ngạc. Dưới mặt đất, trên trần nhà, tất cả cách căn phòng đều chứa vô số vũ khí thượng hạng. Đoản kiếm, trường kiếm, shuriken, phi tiêu, ... không dưới một vạn tấn, bùa nổ, bùa phong ấn trên khoảng 10 triệu tấm, vũ khí nhẫn cụ bí truyền, trục thư bí kíp đều quy tụ nơi này, chia ngăn nắp thành từng phòng , từng mục không lộn xộn.


Cầm lên những món vũ khí bằng sắt tinh luyện , Mineko không giấu được nụ cười sung sướng. Giấc mơ của cô, chỉ còn một bước nữa, sẽ thực hiện được !


Mineko dời đi sự chú ý đến bộ xương khô kia. Bộ xương có vẻ của nam nhân, xương to lớn chứng tỏ hắn rất cao to, tóc trắng dài tận gót, trên xương vai hắn có một vết nứt, ở chân nhiều hơn và tay có chỗ không khớp, xương tay từng gãy , chứng tỏ , người này là quân lính tham gia chiến tranh, hoặc là một nhân vật thần xuất chiến giang hồ nhiều năm. Phong thái hắn ngồi ung dung, không có vẻ gì như là bị nhốt ở đây.


Mineko đối mặt bộ xương đâm ra chút kì thú tò mò. Cô cầm lên quyển sách vàng ố, suýt nữa kinh ngạc đến mức ngất đi :

- Diệp... Diệp Phong !


Không thể sai được ! Tay Mineko run rẩy. Đây là dạng vở học sinh ở thời hiện đại ngày đó Diệp Phong thích dùng màu xám, trên nhãn vở còn đề rõ bằng mực xanh dù đã mờ nhạt tên : '' Diệp Phong , Lớp B3. '' Đó còn là lớp của Mineko lúc học lớp 9 năm 15 tuổi.


Mineko run lên từng cơn, giở ra từng trang chữ, sợ giấy mục nát bị rách giữa chừng nên hết sức cẩn thận.


'' Tôi tên là Diệp Phong. Tôi là người thế giới khác đến. Tôi không hiểu tại sao tỉnh dậy, tôi lại ở đây. ''


'' Tôi thay đổi hoàn toàn về ngoại hình : Mắt trắng dã, tóc bạch kim, trên đầu mọc lên hai sừng nhọn như quỷ dữ. Tôi rất sợ. Lúc tôi trước khi bất tỉnh, vô tình trong tay cầm lại được bút và vở. Mang theo nó, tôi xuyên không đến thế giới này.''


'' Tôi vừa tỉnh dậy sau một thời gian rất dài. Tôi cảm nhận thế. Cơ thể tôi có những vết thương rất lạ, xung quanh còn có đồ ăn. Lẽ nào ngoài tôi ra , còn có ai khác nơi này sao ? Không thể. Tôi đã kiểm tra nhưng không thấy ai. ''


'' Tôi lại mất kí ức. Tôi không nhớ gì trong một thời gian rất dài ở đây. Lẽ nào tôi bị đa nhân cách ? Mà tôi nhớ rồi. Thân thể ngoại hình của tôi ... giống hệt nhân vật Hamura Otsutsuki trong Naruto. ''


'' Đêm qua tôi mơ. Tôi mơ thấy hắn - Hamura. Hắn cho tôi biết, tôi đã xuyên đến thân thể của hắn, tôi và hắn luân phiên nhau ngự trị trong thể xác này. Tôi và hắn sẽ sống cùng nhau , hai linh hồn 1 thân thể. Thân thể thực sự của tôi đã bị một kẻ tên Toneri giết. ''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net