Chương 10: Xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Cảnh Thiên một mình đi tới nhà ăn, sau khi lấy thức ăn cậu đến chỗ của bọn Trương Cảnh Vân ngồi.

Dù không nói nhưng ai cũng có thể nhận ra rằng Dư Cảnh Thiên đang không vui.

Dư Cảnh Thiên là con người khá đơn giản, yêu ghét, vui buồn cậu đều thể hiện rõ trên khuôn mặt.

Thập Thất, Trương Cảnh Vân cùng Chung Tuấn Nhất nhìn nhau. Trương Cảnh Vân dùng khẩu hình miệng hỏi "Cậu ấy làm sao đấy?". Hai người còn lại đồng loạt lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Cả ba hất cầm, người này bảo người kia mau hỏi xem chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng Thập Thất không nhịn được, nhìn Dư Cảnh Thiên, cẩn thận hỏi: "Không phải cậu bảo qua tìm La Nhất Châu sao?"

Dư Cảnh Thiên ỉu xìu : "La Nhất Châu không thèm quan tâm đến tớ."

"Không thể nào, ai mà không biết hai cậu thân thiết cỡ nào chứ, lúc nào cũng bám dính lấy nhau suốt ấy."- Trương Cảnh Vân tỏ vẻ không tin.

Chung Tuấn Nhất và Thập Thất ngồi kế bên gật gù đồng ý.

Dư Cảnh Thiên vừa buồn vừa ức: "Làm sao mà tớ biết được La Nhất Châu nghĩ gì. Tớ rủ anh ấy cùng ăn trưa, anh ấy chỉ im lặng không trả lời. Có khi bắt đầu cảm tớ phiền phức rồi cũng nên."

Cả ba người đều không biết nên nói gì cho phải, vẻ mặt Dư Cảnh Thiên như muốn khóc tới nơi. Bầu không khí trở nên ngượng ngùng thì Lương Sâm, Từ Tân Trì cùng Vạn Vũ Thần bước tới.

"Hey, Tiểu Thiên, làm gì mà mặt mày đưa đám thế kia"- Lương Sâm đặt khay cơm lên bàn, kéo ghế ngồi vào chỗ trống bên cạnh Dư Cảnh Thiên, tay quàng qua vai, nghiêng đầu nhìn cậu.

Cùng lúc đó nhóm của La Nhất Châu cũng vừa tới. Vì chỗ của nhóm Dư Cảnh Thiên ngồi cạnh cửa nên La Nhất Châu cũng nghe thấy Lương Sâm gọi một tiếng "Tiểu Thiên" kia.

Tiểu Thiên là do đánh cược thắng cậu anh mới có thể gọi, cậu lại còn tỏ vẻ không cam lòng. Tại sao đến lượt Lương Sâm lại tỏ vẻ không có gì.

Quả nhiên là vì đối tượng khác nhau nên thái độ khác nhau sao?

Là do La Nhất Châu nghĩ nhiều rồi, lúc đầu Lương Sâm chỉ gọi cậu là Cảnh Thiên hoặc Dư Cảnh Thiên. Sau khi nghe La Nhất Châu gọi Tiểu Thiên, Lương Sâm mới gọi theo vì cảm thấy nghe êm tai lắm.

Về phần Dư Cảnh Thiên là vì nghe La Nhất Châu gọi quen rồi nên giờ cậu cũng không cảm thấy kì lạ.

Thở hắt ra, La Nhất Châu làm như không có chuyện gì, đi đến bàn cậu thì gật đầu như chào hỏi. Rồi lướt qua tìm chỗ ngồi.

Nhìn Dư Cảnh Thiên đỏ cả hốc mắt Từ Tân Trì lo lắng hỏi: "Dư Cảnh Thiên, cậu ổn không?"

Dư Cảnh Thiên lắc đầu, mắt chỉ nhìn dưới bàn, cố gắng nhét thức ăn vào miệng.

Trương Cảnh Vân nháy mắt, mọi người cũng coi như hiểu ý mà im lặng.

Mối quan hệ giữa Dư Cảnh Thiên và La Nhất Châu mỗi ngày lại lạnh đi một ít. May là bên cạnh cậu vẫn còn những người bạn luôn có cách làm cậu vui trở lại.

Như Trương Cảnh Vân và Chung Tuấn Nhất kẻ xướng người họa.

Thập Thất cậu bạn hợp gu.

Từ Tân Trì luôn bày những trò trẻ con để dỗ cậu.

Hay Lương Sâm, người anh luôn sẵn sàng an ủi, động viên những lúc cậu cần nhất.

Vài ngày trôi qua, tâm tình của Dư Cảnh Thiên đã ổn hơn trước.

--- Đêm biểu diễn----

Nhóm của Dư Cảnh Thiên thể hiện ca khúc "Nếu như không phải cậu".

Lời bài hát có vẻ rất giống tâm trạng Dư Cảnh Thiên lúc này.

"Nếu chẳng phải bạn từng xuất hiện
Những xúc động và bình thản nơi tôi
Những hồi ức yên bình an ổn
Ly biệt là điều không nên có
...
..."

(Bản dịch của IQIYI)

Lúc hát đến những câu này, Dư Cảnh Thiên không tự chủ được mà nghĩ đến La Nhất Châu. Đúng vậy, ly biệt là điều không nên có.

Nhưng nếu một trong hai không còn muốn tiếp tục, thì ly biệt lại là cách tốt nhất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net