Chương 9: Tình cảm của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm bị bọn Trương Cảnh Vân trêu chọc ở phòng tập, cũng đã 3 ngày La Nhất Châu không tìm Dư Cảnh Thiên ăn trưa cùng, ngay cả về ktx cũng không về cùng nhau.

Lòng hơi buồn nhưng Dư Cảnh Thiên nghĩ, Nhất Châu anh ấy có bảo mấy hôm nay sẽ không tìm mình. Từ trước tới giờ, La Nhất Châu luôn là người chủ động đi tìm cậu. Vậy nên trưa nay đến lượt cậu chủ động đi tìm anh rồi (≧▽≦).

Đến phòng tập của nhóm "Không vui không làm", Dư Cảnh Thiên hé cửa, ló đầu vào phòng tập.

Một vài người nhìn thấy cậu nên lên tiếng chào hỏi, cậu cũng cười đáp lại.

Nhìn La Nhất Châu đang cười nói với Đường Cửu Châu, sau khi thấy cậu thì hơi khựng lại.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Dư Cảnh Thiên "Không phải là anh ấy thấy mình thì phiền đấy chứ?".

Vội lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa rồi, Dư Cảnh Thiên cất tiếng gọi anh: "Nhất Châu, chúng ta cùng đi ăn trưa đi."

La Nhất Châu không lên tiếng, có vẻ do dự. Dư Cảnh Thiên cho rằng anh đang tìm cái cớ nào đó để từ chối mình.

Có một chút tổn thương, Dư Cảnh Thiên cười gượng: "Nếu anh chưa đói thì thôi vậy, em đi trước nhé. Mọi người nhớ ăn đúng giờ nha. Tạm biệt" - Nói rồi cậu khép cửa, chạy đi.

Nhìn hình ảnh cậu khuất sau cánh cửa, La Nhất Châu thở dài.
*

Nói đến lý do phải kể đến chuyện của ba hôm trước, khi cả hai cùng đến căn tin để ăn trưa. Trên đường đi, chỉ cần là người quen biết với cả hai thì đều sẽ lên tiếng trêu chọc.

Mọi người không hề có ý xấu, chỉ là cảm thấy hai người này quá thân thiết, tổ hợp này cũng quá đáng yêu, nên mới không nhịn được mà ghẹo họ.

La Nhất Châu thì không sao, anh còn cảm thấy có chút vui vẻ, khóe miệng cứ cong lên. Nhưng nhìn sang Dư Cảnh Thiên đang cúi gầm mặt đi bên cạnh, La Nhất Châu liền không cười nổi.

Dư Cảnh Thiên cúi mặt để che đi khuôn mặt vì ngượng mà đỏ bừng của bản thân.

Nhưng điều đó lại làm cho La Nhất Châu hiểu lầm, anh nghĩ rằng cậu không thích bị ghép đôi với anh, còn cảm thấy khó chịu nữa là đằng khác.

Lúc dùng bữa La Nhất Châu không hiểu tại sao mình lại nói rằng. Có lẽ trong khoảng thời gian này anh sẽ không cùng Dư Cảnh Thiên đi ăn trưa hay về ktx nữa. Vì họ thuộc 2 nhóm khác nhau, thời gian tập luyện sẽ khác nhau, nếu cứ cùng nhau thì sẽ không tiện.

La Nhất Châu không nhìn cậu, vì anh sợ rằng, nếu thấy cậu tủi thân hay có một chút xíu nào đó không vui, anh sẽ không nhịn được mà gạt bỏ đi những lời bản thân vừa nói.

Đêm đó khi nằm trên giường ở ktx, một điều gì đó cứ mãi làm tim La Nhất Châu thổn thức không yên.

Nhìn mọi người vẫn đang thảo luận rôm rả, anh ngồi dậy, bất chợt hỏi: "Nếu các cậu luôn lo lắng cho một người, luôn sợ người đó bị tổn thương. Mọi cảm xúc của người đó đều có thể tác động đến cảm xúc của các cậu. Mỗi lần ở bên cạnh người đó, tim cậu lại không khống chế được mà loạn nhịp."

Ngập ngừng anh nói tiếp: "Liệu đó..., có phải là yêu không?."-  Nói đến đây bản thân La Nhất Châu cũng đã tự có câu trả lời cho mình. Không phải anh ngờ nghệch không nhận ra, chỉ là bản thân anh không muốn chấp nhận điều đó mà thôi.

Cả hai đều là con trai, họ còn đang muốn trở thành một idol.

"Nhưng Tiểu Thiên, em ấy chán ghét việc này. Mày không cần nghĩ nhiều để làm gì."- La Nhất Châu tự giễu.

"Yêu, chắc chắn là yêu rồi! La Nhất Châu cậu cuối cùng cũng biết tình yêu là gì rồi! Là ai thế? Tụi này có biết không? Nói đi xem nào?"- Khổng Tường Trì phấn khích reo lên.

"Đúng, kể đi xem nào? Nếu cậu xem chúng tôi là anh em thì nhất định phải kể!."- thành viên khác đón ý.

La Nhất Châu phiền não nhìn 3 con người trước mặt, biết vậy đã không hỏi: "Không có thích ai, tôi chỉ hỏi thế thôi. Các cậu phiền quá đấy, tránh ra tôi đi ngủ."- nói rồi La Nhất Châu kéo chăn qua cả đầu.

"Giấu đầu lòi đuôi. Hừ, cậu cũng thật ác. Làm chúng tôi tò mò như thế còn mình thì ngủ mất."- Khổng Tường Trì bĩu môi.

Thấy La Nhất Châu không thèm trả lời. Cả ba cùng ngồi suy đoán xem người đó là ai.

Nghe tới cái tên Dư Cảnh Thiên trong miệng họ, vì họ cho rằng trước đây La Nhất Châu chưa từng thích ai nên nếu có chỉ có thể là người trong Đại Xưởng.

La Nhất Châu nằm trong chăn giật thót. May là có thành viên khác bác bỏ ý kiến đó đi, cho rằng không phải người trong Đại Xưởng. Mới tiếp xúc có bao lâu sao lại nảy sinh tình cảm nhanh thế được.

Cuối cùng cả ba kết luận rằng La Nhất Châu hỏi chơi thật.

La Nhất Châu nằm trong chăn lầm bầm "Tôi cmn cũng rất muốn biết tại sao mình lại phải lòng một người nhanh đến thế!"

Nhưng tình yêu là thế đấy, nó chỉ đến vào những lúc mà bạn không ngờ nhất.

*
Trở lại phòng tập.

Đường Cửu Châu thấy ánh mắt La Nhất Châu nhìn theo hướng Dư Cảnh Thiên rời đi: "Tại sao cậu không đi với cậu ấy, không phải rất quan tâm người ta sao?"

La Nhất Châu chỉ cười không nói.

"Cậu cũng thật là, lúc trước là ai cứ kể về cậu ấy. Ngày đầu tiên quen biết còn không thèm đi ăn với tụi tôi, nằng nặc đòi đi tìm người ta. Đến lúc người ta tìm thì lại vô tình như thế." -

"Tôi chỉ khuyên cậu, bản thân vui vẻ là được. Đừng vì một chuyện nhỏ mà làm cả hai khó chịu"- Đường Cửu Châu vỗ vai anh.

"Mọi người đừng nói chuyện này nữa. Đi ăn thôi. Còn về luyện tập."- La Nhất Châu phiền muộn.

Cả đám nhìn theo lắc đầu, tội tình gì tự đơn phương chiến tranh lạnh rồi lại tự mình khó chịu.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net