Chương 14: Tình cảm của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên cùng tham dự một chương trình. Trên đường đi Dư Cảnh Thiên lên mạng xem tin tức về mình.

Thì ra mọi người ai cũng cảm thấy cậu và La Nhất Châu đang đối đầu nhau, cả hai không thân thiết.

Kể cũng phải cả hai ít khi lên hình cùng nhau, có thì cũng chỉ là lúc thi đấu, không hiểu lầm mới là lạ.
*

Trong lúc giải lao sau ghi hình.

Dư Cảnh Thiên đưa điện thoại hiển thị các bài viết vừa rồi cho La Nhất Châu xem: "Tụi mình như vậy thiệt á hả?"

La Nhất Châu cười: "Chúng ta thế nào chẳng lẽ em không biết?"

"Haha. Nếu đương sự không phải là mình, nhìn vào chắc em cũng sẽ nghĩ mối quan hệ của chúng ta gay gắt lắm."

La Nhất Châu xoa đầu cậu, không nói gì. Anh cảm thấy chuyện này không vấn đề gì cả, người khác nghĩ gì là việc của họ. Anh và cậu không như vậy là được rồi. Nếu chương trình đã cố ý cắt ghép, vậy thì anh cũng không còn cách nào khác.

Mong rằng sau này mọi người sẽ cảm nhận được sự việc không giống thế.

"Nè nè, em tò mò lắm, không biết mọi người nói gì về chúng ta. Tìm một chút, anh có muốn xem không?"

La Nhất Châu gật đầu, anh cũng tò mò mối quan hệ của cả 2 trong mắt người ngoài đã thành cái dạng gì rồi.

Lướt một hồi đa số là bài viết so sánh cả hai, rồi tình cờ Dư Cảnh Thiên nhấn vô nhầm động của Fengpi. Sau khi đọc các bài viết được đăng tải.

Dư Cảnh Thiên: "..."

La Nhất Châu: "..."

Dư Cảnh Thiên cười gượng, thoát khỏi bài viết. Nhìn sang La Nhất Châu: "Mọi người,... trí tưởng tượng cũng thật tốt."

Dư Cảnh Thiên nói xong thì tự mình lạc vào suy nghĩ của bản thân nên cũng không để ý rằng La Nhất Châu đã trả lời thế nào.

Từ trước tới giờ Dư Cảnh Thiên chưa từng nghĩ mối quan hệ của cậu và La Nhất Châu sẽ rẽ sang một hướng khác. Mặc dù có những cảm xúc rung động nhưng cậu lại lựa chọn bỏ qua nó, mà không tìm hiểu xem cảm xúc đó là gì.

Tình cảm của cậu như được chứa trong một cái hộp và sự việc tình cờ này lại là chìa khóa để Dư Cảnh Thiên nhìn rõ lòng mình.

Cả quãng đường về Đại Xưởng Dư Cảnh Thiên đeo miếng che mắt vờ như đang ngủ.

Nhưng thật ra Dư Cảnh Thiên vẫn đang bận suy nghĩ. Cậu thích La Nhất Châu từ khi nào và tại sao lại thích anh?

Cả 2 câu hỏi đều không có câu trả lời chính xác, cậu thích anh từ lần chung nhóm đầu tiên, hay từ lúc anh bắt đầu ỷ lại vào cậu hoặc có thể còn sớm hơn như thế nữa.

Lý do tại sao lại thích La Nhất Châu, có chăng là vì anh quá thu hút, vì anh dịu dàng, vì anh tài năng hay đơn giản chỉ vì anh là La Nhất Châu.

Không biết từ khi nào chỉ cần nơi nào có La Nhất Châu, trong mắt Dư Cảnh Thiên sẽ chỉ có mình anh.

Vậy còn La Nhất Châu có cảm giác gì với cậu không? Hay chỉ đơn thuần xem cậu là một đứa em mà chăm sóc?

Thật đau đầu!

Dư Cảnh Thiên quyết định không muốn nghĩ nữa, nhắm mắt ngủ.
*

Quay về Đại Xưởng.

Trước vòng loại 3 diễn ra các thực tập sinh sẽ có một buổi cắm trại.

Lần cắm trại này La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên không ở cùng phòng. Dư Cảnh Thiên thầm nghĩ vậy cũng tốt, cậu có thời gian để suy nghĩ thêm về việc của mình.

Thập Thất cảm nhận được dạo này Dư Cảnh Thiên có gì đó rất lạ. Tuy rằng cậu vẫn vui vẻ như bình thường đấy nhưng khi ngồi một mình thì lại khá trầm tư, ánh mắt cứ hướng phía La Nhất Châu nhưng nếu La Nhất Châu nhìn lại, Dư Cảnh Thiên sẽ tránh đi.

Dư Cảnh Thiên không dám nhìn vào mắt anh. La Nhất Châu lại nghĩ rằng cậu không khỏe nên xin phép mọi người rời đi một chút.

Tiến đến nơi Dư Cảnh Thiên đang ngồi, La Nhất Châu khuỵa một gối xuống, 1 tay để lên ghế, 1 tay sờ trán cậu: "Em sao thế? Không ổn ở đâu à?"

Dư Cảnh Thiên cúi thấp đầu, 2 tay để lên gối, tư thế vô cùng ngoan: "Em thấy hơi mệt, chắc do dạo này không nghỉ ngơi tốt. Em ngồi một lát là ổn thôi, không sao đâu."

La Nhất Châu xoa đầu cậu: "Em ngồi đây, anh đi nói với mọi người một tiếng, rồi sẽ qua ngồi với em."

Dư Cảnh Thiên ngẩng mặt: "Em không sao thật mà, anh cứ lo việc của mình đi."

"Anh ở lại với em được mà, anh sẽ nói với họ."

"Đừng, anh lại với mọi người đi. Có Thập Thất ở đây với em mà."- nói rồi cậu nhìn Thập Thất nháy mắt.

Thập Thất hiểu ý, lập tức bước tới: "Cậu qua kia đi, Dư Cảnh Thiên có tớ lo, không sao đâu. Nếu có việc gì tớ sẽ gọi cho cậu."

"Em ổn thật chứ"- La Nhất Châu vẫn còn lo lắng, anh muốn ở lại với cậu nhưng đúng là anh đang bận cùng mọi người bàn về việc sắp xếp nơi ở và cả tiết mục văn nghệ tối nay.

"Ổn mà, anh đi đi. Bye bye"- Dư Cảnh Thiên đẩy nhẹ vai anh. Vẫy tay tạm biệt.

La Nhất Châu rời đi, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn cậu. Dư Cảnh Thiên mỉm cười, vẫy tay tỏ vẻ bản thân không sao. Sau khi La Nhất Châu quay đi thì lại bắt đầu trầm tư.

Thập Thất đứng bên tò mò không chịu được: "Cậu làm sao đấy?".

Dư Cảnh Thiên ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói, cả hai là bạn thân với cả cậu cũng cần người để tâm sự: "Tớ, hình như thích La Nhất Châu."

Thập Thất tỏ vẻ khó hiểu: "Ủa, việc này không phải lâu rồi hả? Nhìn hai cậu tôi cứ tưởng sắp thổ lộ đến nơi rồi chứ mới nhận ra tình cảm thôi á."

Dư Cảnh Thiên cũng không tỏ vẻ bất ngờ khi Thập Thất biết chuyện. Thập Thất khá hiểu tính cậu, nên chỉ cần nhìn biểu hiện của cậu có khi người ta đã đoán ra từ lâu rồi. Chỉ có cậu là giờ mới nhận ra tình cảm của mình thôi.

"Tớ chỉ mới nhận ra thôi."

"Đệt, thế cậu nói với La Nhất Châu chưa?"

Dư Cảnh Thiên lắc đầu: "Tớ sợ anh ấy không thích tớ."

"La Nhất Châu chắc chắn thích cậu, mọi người ai cũng nhận ra điều đó mà."- Thập Thất tỏ vẻ tớ mà nói sai thì tùy cậu xử lý.

"Nhưng nếu lỡ anh ấy không thích tớ thì sao. Tớ đi tỏ tình xong rồi cả hai không dám nhìn mặt luôn à"- Dư Cảnh Thiên ủ rũ.

"Cậu nghĩ nhiều làm gì, nếu cậu thích La Nhất Châu thì cứ mạnh dạng tiến tới. Sợ cậu ấy không thích cậu thì thăm dò xem không phải là được rồi sao."

"Nhưng tớ không biết phải làm thế nào."

Thập Thất vỗ ngực tự tin nói: "Không cần lo, tớ giúp cậu".

Dư Cảnh Thiên tỏ vẻ nghi ngờ.

Thập Thất cáu, đánh vai Dư Cảnh Thiên. Đánh xong tự dưng lại lạnh gáy.

Nhìn qua nhìn lại thì thấy La Nhất Châu đang híp mắt nhìn mình.

Thập Thất cứng đờ, vờ dùng tay phủi phủi vai áo cho Dư Cảnh Thiên.

Nhìn cái thái độ kia đi, La Nhất Châu mà không thích Dư Cảnh Thiên, Thập Thất cậu đi đầu xuống đất.

Vì vậy Thập Thất quyết định phải giúp thằng bạn của mình. Tự nghĩ rồi tự gật đầu tỏ vẻ quyết tâm, Thập Thất quay lại hướng Dư Cảnh Thiên.

"Cậu phải tin tưởng tớ, dù sao cũng phải thử một lần, đúng không?"

Thập Thất cũng ngang tuổi Dư Cảnh Thiên, chưa chắc cậu ta đã có kinh nghiệm yêu đương gì. Nhưng cũng không còn cách nào khác, Dư Cảnh Thiên do dự gật đầu.

----

Chỉ mong mọi người có thể có cái nhìn khách quan về mọi việc. Trong việc ba mẹ của Tony, dù chưa rõ thực hư ra sao nhưng mọi việc đều không liên quan đến em ấy.

Nếu đã lựa chọn đồng hành cùng Tony, mình mong mọi người sẽ không vì chút giông bão mà rời đi.

Nếu chúng ta không có Tony chúng ta có thể lựa chọn một idol khác. Nhưng Tony không có chúng ta, em ấy sẽ chẳng còn ai.

Như Tony từng nói trong eli3 "Mọi người hãy ở lại, đừng rời đi."

Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net