Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Delphina

Long Triển Bằng đang chờ xem phản ứng của Tô Diệu và Lục Triệt.

Nhưng cậu ta còn chưa chờ được thì đã thấy Lục thiếu lao về phía mình, giây tiếp theo cậu ta liền bị Lục Triệt xách cổ lôi đi.

Lục Triệt kéo theo Long Triển Bằng đang bị cậu bịt kín miệng, lấy tốc độ nhanh nhất biến mất trước mặt Tô Diệu giống như một cơn gió.

Tô Diệu còn chưa kịp phản ứng.

Để lại hai người Thiệu Trạch và Hoắc Đình đứng nhìn nhau: "Dì, bọn con cũng đi trước nhé."

Nói xong, lại thêm hai cơn gió nữa vụt qua trước mặt Tô Diệu.

Ngoài cửa,

Long Triển Bằng bị Lục Triệt hung hăng tẩn cho một trận, Hoắc Đình và Thiệu Trạch cũng lao vào đánh hội đồng cậu ta.

"Long Triển Bằng, cậu coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai đúng không?"

"Đúng vậy, Long Triển Bằng, cậu bị thần kinh à? Ai bảo cậu không nghe Lục thiếu nói?!"

Long Triển Bằng bị Lục thiếu đánh, cậu ta nhận.

Nhưng dựa vào cái gì mà hai tên kia cũng đánh cậu ta hả?

Dù vậy, Long Triển Bằng vẫn ngoan ngoãn để bọn họ đánh xong mới không nhịn được chất vấn.

Kết quả Thiệu Trạch nói: "Ai bảo cậu đột nhiên xông ra ngoài mà không nói trước một tiếng, bọn tôi cũng không biết có nhiều phụ nữ ngồi cùng mẹ kế Lục thiếu như vậy. Hại tôi lúc ấy căng thẳng muốn chết!"

Hoắc Đình gật đầu: "Nói chung có một loại áp lực không thể giải thích được."

Ở trường, bọn họ cũng thường hay được các bạn học nữ vây quanh.

Nhưng không hiểu sao những người bên cạnh Tô Diệu lại khiến bọn họ nổi hết da gà, cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Thật ra Long Triển Bằng không để ý nhiều như vậy, lúc ấy cậu ta chỉ chú ý đến mẹ kế của Lục thiếu. Mặc dù Tô Diệu lớn hơn bọn họ mười mấy tuổi nhưng nhìn cô rất trẻ, lại còn tốt tính, nào có đáng sợ như vậy?

Cậu ta cảm thấy rõ ràng lúc ấy Tô Diệu còn có dáng vẻ không biết nên phản ứng thế nào.

Thì ra người lớn cũng sẽ kinh hoảng thất thố, cậu ta còn chưa từng nhìn thấy những người lớn khác có vẻ mặt như vậy bao giờ.

Long Triển Bằng đột nhiên bật cười, không nhịn được nói: "Lục thiếu, thật ra mẹ kế của cậu khá đáng yêu."

Lục Triệt nghe vậy liền quay đầu lại trừng cậu ta: "Cậu bị điên à?"

"Ừ ừ ừ." Cứ coi như cậu ta bị điên đi.

Dù gì lúc này Long Triển Bằng cũng thực sự cảm thấy như vậy.

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đi làm việc, về dọn hàng."

"Nhưng tôi còn chưa ăn cơm."

"Ăn c*t!"

"Ít nhất cũng phải mua một chai nước để uống chứ? Hay là quay lại Tiểu Biệt Trang xin miếng nước?"

"Cậu còn dám lượn lờ trước mặt dì ấy thử xem!"

Sắc mặt Lục Triệt đen thui.

Long Triển Bằng đành phải nhận thua: "Biết rồi, tôi không đi nữa."

Tô Diệu ngó ra ngoài từ cửa sổ tầng hai, bóng dáng mấy thiếu niên còn chưa đi xa. Trước cửa một siêu thị ở đầu phố, Lục Triệt đưa tiền cho Long Triển Bằng mua một chai nước khoáng, kết quả cậu ta mua đúng một chai thật, sau đó mấy thiếu niên thay phiên nhau uống.

Lục Triệt tự nguyện là người uống cuối cùng, cậu cởi mũ ra, ngửa đầu dốc hai ngụm nước còn sót lại vào miệng. Mái tóc dày của cậu đã ướt đẫm mồ hôi. Lục Triệt thật sự rất sợ nóng, cậu cởi bộ đồ lao động ra để lộ chiếc áo thun trắng ở bên trong, sau lưng có một vệt mồ hôi lớn hình chữ V lộn ngược.

Uống nước xong, Lục Triệt định ném cái chai vào thùng rác ven đường.

Đột nhiên tay cậu khựng lại, hỏi: "Cái này có thể bán lấy tiền không?"

Ba người còn lại đỡ trán: "..." Đâu đến nỗi phải như vậy!

Ngay cả Tô Diệu đứng xa xa bên cửa sổ cũng không đành lòng nhìn thẳng.

Lục Xuyên Hoài đang huấn luyện con trai mình đi nhặt rác đấy à?

Tô Diệu thấy với sự thông minh của Lục Xuyên Hoài, anh làm vậy nhất định là có thâm ý.

Nói không chừng còn đang ở đâu đó trên tầng dùng ống nhòm âm thầm quan sát nữa kìa.

Lý trí của Tô Diệu nhắc nhở cô không nên xen vào thì hơn.

Nếu lúc này cô gặp và nói chuyện với Lục Triệt, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là "thông đồng làm bậy" với Lục Xuyên Hoài.

Tương lai Lục Triệt biết mình bị lừa, nếu lúc ấy cậu coi quãng thời gian trưởng thành này là một sự sỉ nhục, muốn tìm người tính sổ thì sao?

Cậu và Lục Xuyên Hoài là cha con, đã là cha con thì không có thù hận qua ngày, lỡ như Lục Triệt nhớ ra cô cũng là người trong cuộc, giận chó đánh mèo lên cô thì làm thế nào?

Dù gì mười năm sau tính tình của Lục Triệt cũng không tốt lắm.

Tô Diệu ngẫm lại đến lúc ấy cô đã bốn mươi tuổi, bốn mươi tuổi đầu còn bị tổng tài bá đạo trẻ tuổi khoẻ mạnh đuổi theo trả thù, đáng thương cỡ nào kia chứ!

Nhưng nếu cô nói ra sự thật thì chính là công khai làm trái ý Lục Xuyên Hoài.

Bây giờ Lục gia vẫn do Lục Xuyên Hoài làm chủ, đắc tội với anh chẳng phải càng ngu ngốc hơn à?

Tóm lại, tốt nhất là giả vờ như không biết gì.

Sau khi Tô Diệu quay lại, mấy vị giảng viên ngồi cùng cô còn đang ồn ào truy hỏi, rốt cuộc ai mới là con riêng của cô?

"Diệu Diệu, là cậu bé đẹp trai nhất đúng không?"

"Tôi thấy đứa nào cũng đẹp trai."

"Là cậu bé đội mũ lưỡi trai chỉ lộ nửa khuôn mặt ấy, cảm giác siêu đẹp trai. Sao thằng bé không nói với chúng ta câu nào đã chạy mất rồi, Diệu Diệu, hay là cô kêu bọn chúng quay lại ngồi một lát đi, mấy đứa nhỏ đáng yêu quá!"

Vốn dĩ nam sinh mười sáu mười bảy tuổi là khiến giáo viên đau đầu nhất.

Nhưng vì thân phận con riêng này nên mọi người đều có vài phần tò mò và yêu thương đối với Lục Triệt. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

"Thằng bé còn đang mặc quần áo lao động kìa, Diệu Diệu, con riêng của cô thật sự rất hiểu chuyện, đã biết vừa học vừa làm. Không giống mấy sinh viên tôi dạy, học đại học rồi mà vẫn cứ lông bông như cũ, đến cả mục tiêu cá nhân còn chưa có."

Mấy ngày trước rõ ràng Lục Triệt vẫn còn là một học sinh cá biệt, nhưng bây giờ trong mắt bạn bè mới quen của Tô Diệu, cậu đã trở thành hình tượng con nhà người ta hiểu chuyện, siêng năng và trưởng thành rồi.

Hơn nữa bọn họ còn nói sinh viên đại học đều là mấy đứa trẻ lông bông, khiến Tô Diệu tự nhiên rén ngang.

"Tôi thấy chắc là thằng bé xấu hổ, vừa rồi ánh mắt của mấy cô nồng nhiệt quá." Lê Tiểu Mạn huých vào cánh tay Tô Diệu, nói: "Thằng bé cũng sợ làm cô khó xử."

Nào có chuyện mẹ kế con riêng ở chung dễ dàng như vậy.

Lục Triệt không còn là trẻ con, mối quan hệ giữa cậu và Tô Diệu chỉ tốt hơn so với người ngoài một chút, không cảm thấy khó chịu khi ở chung dưới một mái nhà mà thôi.

Ở bên ngoài, lại trước mặt nhiều người như vậy, Tô Diệu thật sự không biết nên đối xử với cậu thế nào cho phải.

Nhớ lại lần trước ở trường học Lục Triệt, cô gặp được Dụ Phỉ Phỉ và Lương Phong, hai người họ cũng là mẹ kế con riêng, một người cố gắng lấy lòng, một người thờ ơ lạnh nhạt, thật ra cũng rất xấu hổ.

Muốn Tô Diệu gọi con riêng là thiếu gia giống như Dụ Phỉ Phỉ, lại còn hỏi han ân cần, mặt nóng dán mông lạnh? Vậy thì chính bản thân cô cũng cảm thấy khó chịu.

Cho nên Lục Triệt bỏ chạy là để cô đỡ khó xử hơn sao?

Không biết có phải là bị lời nói của mọi người ảnh hưởng hay không, bây giờ Tô Diệu nghĩ lại cũng cảm thấy Lục Triệt khá hiểu chuyện.

Quản gia nói thằng bé hay tin trong nhà sắp phá sản liền chạy đi tìm việc làm. Làm công nhân khuân vác hàng hóa dưới trời nắng nóng rất mệt. Ngày thường Lục Triệt sống trong nhung lụa đã quen, không ngờ lại có thể kiên trì đến vậy.

Ai nói Lục Xuyên Hoài không biết dạy con? Theo Tô Diệu thấy, anh đã dùng một phương pháp còn tinh tế hơn để âm thầm thay đổi Lục Triệt. Mặc dù bề ngoài Lục Triệt trông có vẻ hơi nổi loạn, nhưng trong số những người đàn ông mà Tô Diệu gặp, ngay cả người hơn Lục Triệt nhiều tuổi cũng chưa chắc đã có trách nhiệm được như cậu.

Chỉ là hơi ngốc một chút!

Tô Diệu đứng dậy nói: "Mọi người ăn trước đi, tôi ra sau bếp một chuyến."

Mười phút sau,

Nhân viên phục vụ của Tiểu Biệt Trang đuổi theo đám người Lục Triệt, đưa túi thức ăn trên tay cho bọn họ.

Trong túi xếp ngay ngắn 4 hộp trái cây tươi cắt sẵn, có dưa hấu, dứa, xoài...

Không có loại trái cây nào đắt tiền cả.

Long Triển Bằng nhìn thấy còn có cả quả nho mà cậu ta thương nhớ, không khỏi "wow" lên một tiếng.

Sau khi lấy mấy hộp trái cây trong suốt ra thì thấy bên dưới còn có bốn hộp cơm.

Do không kịp chuẩn bị nên thực ra trong hộp chỉ có món cơm chiên trứng đơn giản.

Nhưng hương vị này, mười năm sau mấy thiếu niên vẫn không quên.

*

Làm xong chuyện này, cuối cùng Tô Diệu cũng có thể yên tâm ăn cơm.

Sau khi xuyên sách, đây là lần đầu tiên Tô Diệu giao lưu với những người bạn cùng lứa tuổi 30.

Cô thấy thật ra cũng không khác mấy so với khi cô hai mươi tuổi.

Dù là giảng viên đại học hay cán bộ nghiên cứu khoa học thì đều có thể lén buông thả một chút. Họ cũng thích ăn ngon, thích mặc váy đẹp, thích cùng nhau mua sắm trực tuyến và chia sẻ kinh nghiệm trang điểm. Trong bữa cơm, mọi người thầm trút bỏ những muộn phiền của công việc, chỉ nhắc về mong ước trong tương lai.

Tô Diệu thật sự vui vẻ, cơm nước xong xuôi các cô còn rủ nhau đi quán bar.

Cô vốn tưởng rằng mình đã là một tay chơi già dặn kinh nghiệm, không ngờ so với bọn họ, Tô Diệu lại là người dè dặt nhất.

"Nào, chúng ta cùng nhảy đi." Lê Tiểu Mạn cởi áo khoác ngoài, để lộ áo dây màu trắng và quần hot pants bên trong, khác hẳn với vẻ ngoài tri thức đoan trang mà Tô Diệu nhìn thấy hôm trước.

Những người khác cũng sợ bị nhận ra là giảng viên nên cố ý trang điểm đậm và đội tóc giả sặc sỡ trước khi bước vào.

"Tôi không nhảy đâu, mọi người lên đi, quần áo tôi mặc hôm nay không tiện nhảy."

"Đến cũng đến rồi, cô không lên thật à? Sàn nhảy bên kia còn có trai đẹp nữa!"

Nghe vậy, Tô Diệu liền nhìn sang.

Giữa một nhóm người đang múa may quay cuồng trên sàn nhảy, ánh đèn tập trung vào cậu thanh niên mặc áo phông đen đội mũ lưỡi trai.

Mọi người vây quanh cậu ta, xung quanh là tiếng hú hét chói tai của các cô gái.

Dưới góc độ chuyên môn mà nói, cậu ta nhảy không tệ.

Phối thêm các phụ kiện khác như mũ lưỡi trai, khuyên tai, hình xăm và tóc nhuộm, cậu ta cũng là một anh chàng đẹp trai thời thượng.

Ở quán bar, vẻ ngoài như vậy đã đủ để được các cô gái săn đón rồi.

Tô Diệu không khỏi thắc mắc liệu Lục Xuyên Hoài đã từng đến quán bar hay chưa. Không nói đến khi anh còn trẻ, ngay cả hiện tại thì ngoại hình của Lục Xuyên Hoài vẫn là đỉnh của chóp, có khi còn được hoan nghênh hơn cả minh tinh đích thân tới. Tô Diệu tưởng tượng chỉ cần anh lộ mặt ra thôi, trần nhà ở nơi này có thể sẽ bị lật tung bởi tiếng hét mất.

Lê Tiểu Mạn ngồi xuống bên cạnh Tô Diệu: "Bây giờ tôi mới bắt đầu tin cô đã kết hôn. Có phải chồng cô quản cô rất nghiêm không? Rượu cũng không được uống đúng không? Để tôi gọi cho cô một ly sữa nhé?"

"Không, anh ấy không quản được tôi." Tô Diệu nói.

Trong mắt người khác, Tô Diệu là một cô gái ngoan, tuổi trẻ như vậy đã gả cho một ông chú làm mẹ kế thì thật là thiệt thòi. Mặc dù con riêng của cô vừa đẹp trai vừa hiểu chuyện, nhưng bọn họ lại không có ấn tượng tốt với ba của thằng bé.

"Nói thật đi, cô thích chồng mình ở điểm nào?"

"Anh ấy rất đẹp trai."

Trong lòng Tô Diệu hiểu rõ, hôn nhân thương mại không có tình cảm.

Nhưng chắc chắn cô không thể nói điều này ra ngoài được.

Cho nên cứ trả lời như vậy đi.

"Anh ta còn có một cậu con trai lớn như vậy, sao lúc trước cô lại quyết định kết hôn với anh ta thế?"

"Là vì anh ấy đẹp trai đấy."

"Cô ở chung với anh ta có phải giống như một đôi vợ chồng già không? Cuộc sống cứ bình lặng không gợn sóng, cũng không có tình cảm nồng nhiệt. Cô còn trẻ như vậy, sao có thể kiên trì được thế?"

"Hết cách rồi, ai bảo anh ấy đẹp trai."

Mọi người: "..."

Càng nói càng tò mò!

Được Tô Diệu khen ngợi như vậy, chồng cô phải đẹp trai đến mức nào cơ chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net