Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Delphina

Tô Diệu thực sự không phải là một cô gái ngoan, cô gọi một ly Cocktail định ngồi uống đến hết buổi. Nếu không phải cô đang giảm cân thì dù có bao nhiêu người đàn ông tự nhận mình tửu lượng tốt cũng không thể uống lại cô.

Cũng không phải Tô Diệu không thích mua vui, mà là vì những thứ có thể chơi trong quán bar, cô đã chơi chán từ lâu rồi.

Trước năm hai mươi tuổi, ba cô quản càng chặt thì cô lại càng nổi loạn.

Nhưng cũng vì vậy mà bây giờ Tô Diệu không còn đam mê mãnh liệt như trước nữa, cô không phải chịu áp lực công việc thường ngày như bao người nên không có thói quen đến những nơi như thế này để xả stress.

Có thể hình dung, cô đã từng là truyền kỳ chốn giang hồ khắp các quán bar ở đế đô, nhưng bây giờ lại lui về ở ẩn.

Chỉ là trong mắt người khác, bọn họ vẫn cảm thấy cô đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất của cuộc đời nhưng lại bị hôn nhân ràng buộc, thực sự rất đáng thương.

Lê Tiểu Mạn còn bóng gió hỏi về cha mẹ của Tô Diệu.

Bởi vì những cô gái rơi vào bẫy của đàn ông lớn tuổi hoặc dễ dàng bị chồng thao túng sau khi kết hôn, thường là người có gia đình không hạnh phúc hoặc thiếu vắng tình thương của cha.

Tô Diệu chỉ biết ba mẹ của nguyên chủ đều sống ở đây, nhưng cô không biết quan hệ giữa bọn họ như thế nào.

Bởi lẽ kể từ khi xuyên đến đây, cô chưa từng gặp mặt hay liên lạc với ba mẹ của nguyên chủ.

Xem ra, nguyên chủ quả thực không được yêu chiều ở nhà mẹ đẻ.

Sau đó cô mới hiểu ra Lê Tiểu Mạn đang lo lắng điều gì, Tô Diệu có hơi bất đắc dĩ, đành nói lảng sang chuyện khác: "Tôi nhảy còn giỏi hơn cô ấy."

Tô Diệu chỉ vào cô gái đang nhảy múa cuồng nhiệt trên sân khấu.

Lê Tiểu Mạn nghi ngờ nói: "Nhìn không ra đấy."

Vẻ ngoài ngoan ngoãn của Tô Diệu khiến người ta khó có thể tưởng tượng hồi cấp 3 cô đã từng nhuộm tóc hồng, không những thế còn tham gia tuyển chọn thực tập sinh.

"Vậy cô lên thử xem."

Tô Diệu nghe vậy liền lắc đầu, không được.

Thân phận hiện giờ của cô là Lục phu nhân, lỡ như bị người khác chụp được rồi nhận ra thì không hay cho lắm.

"Cô sợ ông xã của cô như vậy à?!"

"Không phải, căn bản là vì dáng người của tôi không đẹp." Tô Diệu không đủ can đảm cởi áo gió đi lên sàn nhảy trước mặt mọi người.

"Cô mũm mĩm như vậy nhìn rất đáng yêu, khuôn mặt còn xinh đẹp nữa."

Lê Tiểu Mạn rất thích những người có vẻ ngoài như Tô Diệu, gần 30 tuổi nhưng ánh mắt vẫn rất trong sáng và thuần khiết, cho nên lần đầu gặp mặt cô ấy đã muốn bắt chuyện với Tô Diệu.

Để cổ vũ Tô Diệu, Lê Tiểu Mạn còn tự mình ra trận, đi lên nhảy một đoạn. Lê Tiểu Mạn chưa từng học nhảy nên chỉ tuỳ tiện uốn éo vài cái, có vẻ cũng không dễ dàng gì, Tô Diệu thấy vậy liền đứng lên vỗ tay cổ vũ cho cô ấy.

Tô Diệu thầm nghĩ, cô có tài cán gì mà có thể khiến một vị giáo sư vốn đoan trang, khí chất, nghiêm túc lại phải hy sinh vì cô như vậy?!

Hành động cổ vũ nhiệt tình này của phụ nữ rất dễ gây chú ý, ngay khi Lê Tiểu Mạn nhảy xong đi xuống liền có một đám nam sinh đến bắt chuyện, tỏ ý muốn làm quen với các cô, sau đó có thể chơi đùa cùng nhau.

Đối diện có năm nam sinh, trong đó có cả anh chàng đẹp trai nhảy giỏi lúc trước, cậu ta đang ngồi đối diện Tô Diệu.

"Cô có chơi xúc xắc không?" Đối phương hỏi Tô Diệu.

"Không có hứng thú."

Có thể cậu ta thấy cô là người ít nói nhất trong đám đông, nam sinh đẹp trai thích chinh phục kiểu nữ sinh này nhất, cũng tự tin rằng đối phương sẽ bị khí chất của cậu ta thu hút.

Nhưng Tô Diệu vừa nhìn đã biết cậu ta hoàn toàn là cùng một loại người với cô.

Thu hút lẫn nhau? Không thể nào, cô cũng không thích.

Tô Diệu chỉ tán gẫu với đối phương vài câu về cảm nhận của mình sau khi xem cậu ta nhảy: "Cậu học vũ đạo cũng phải hơn mười năm rồi nhỉ?"

"Làm sao cô biết được?" Ánh mắt cậu thiếu niên sáng lên.

"Vũ đạo rất tốt, cậu có từng suy nghĩ đến việc trở thành thực tập sinh không?"

"Thực tập sinh là cái gì?"

Tô Diệu: "..."

Được rồi, lúc này thế giới trong sách còn chưa phổ biến các chương trình thực tập sinh thần tượng.

Cũng không có mấy chương trình kiểu như Street Dance.

Tô Diệu cảm thấy hình như cô lại tìm ra một cơ hội kinh doanh mới rồi. Mặc dù bây giờ không còn bị ba mẹ quản giáo nữa, nhưng ở độ tuổi này, cô có muốn trở thành nữ thần tượng cũng không được. Sau này nếu dư dả, cô sẽ cân nhắc đầu tư vào hạng mục này thử xem.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười chín."

Nam sinh hỏi lại: "Còn cô thì sao?"

"Tôi hai mươi... chín, tháng sau là bước sang tuổi ba mươi." Tô Diệu không chút do dự trả lời.

Ánh mắt nam sinh hơi kinh ngạc: "Nhìn không ra đấy!"

"Cậu nói chuyện rất có duyên, tuổi còn trẻ, dáng người không tồi, ngoại hình cũng rất ưa nhìn."

Nghe xong đánh giá của Tô Diệu, nam sinh: "..."

Không hiểu sao cậu ta lại có cảm giác như bị chị gái lớn tuổi để ý tới vậy.

Nam sinh còn tưởng rằng giây tiếp theo cô sẽ ngầm ám chỉ hoặc trực tiếp báo cho cậu ta một cái giá.

Nhưng cuối cùng cậu ta lại bị Tô Diệu phớt lờ.

Mặc dù bây giờ Tô Diệu còn chưa tiết kiệm đủ tiền, nhưng có lẽ do sống ở Lục gia một thời gian nên cô đã nảy sinh ý định muốn trở thành phú bà. Đối với Tô Diệu mà nói, sau này nếu cô có thể có tiền đầu tư vào các chương trình tuyển chọn thần tượng, hoặc thậm chí là thành lập một công ty giải trí, lúc ấy cô sẽ gặp được rất nhiều trai đẹp ở Hoa Quốc này. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

Cô có quyền lựa chọn, cũng có tư cách để kiêu ngạo.

Trong lòng chàng trai trẻ vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, cậu ta đã hẹn hò với không ít cô gái trẻ nhưng với chị gái 30 tuổi thì chưa từng, mẫu người như Tô Diệu thực ra có thể chấp nhận được.

Nhưng khi cậu ta muốn mời Tô Diệu uống một ly rượu lại bị cô từ chối.

"Ngại quá, không có hứng."

Hai mươi tuổi Tô Diệu đã lăn lộn ở khắp các quán bar, khi đó không chàng trai nào có thể dễ dàng tán đổ cô.

Chưa kể bây giờ cô đã ba mươi tuổi, Tô Diệu nhìn ra trên người đối phương có sự sành sỏi lõi đời, là một kẻ dày dặn kinh nghiệm tình trường.

Bị cô từ chối, nam sinh liền đổi chỗ ngồi.

Sau đó Tô Diệu ngồi uống rượu một mình.

Mãi đến khi một người bạn vỗ nhẹ vào vai cô: "Không thích anh chàng vừa rồi à?"

"Không thích."

"Cũng đúng, cậu ta không lớn hơn con riêng của cô là bao, lại còn không đẹp trai bằng thằng bé." Lê Tiểu Mạn có thể hiểu được cảm giác của Tô Diệu, ở quán bar được nam sinh 19 tuổi bắt chuyện, trong lòng sẽ cảm thấy hơi quái dị.

"Hình như người đàn ông ở đằng kia đang nhìn cô, anh ta cứ nhìn cô như vậy một lúc lâu rồi."

Nghe vậy, Tô Diệu ngẩng đầu nhìn về phía người mà Lê Tiểu Mạn vừa nhắc đến.

"Trông rất đẹp trai."

"Hơn nữa nhìn qua không còn trẻ, là kiểu người thành thục."

"Có hơi giống tổng tài bá đạo."

Vừa nghe các cô ấy bình luận, Tô Diệu nghĩ ngay tới Lục Xuyên Hoài.

Nhưng anh chồng già có lẽ sẽ không đến những nơi như thế này.

Người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây, ngồi trên quầy bar ở phía đối diện, trước đây Tô Diệu quả thực chưa từng gặp qua.

Ánh mắt đối phương nhìn cô rất giống như nhìn người quen.

Tô Diệu nhất thời có cảm giác người này chắc chắn quen biết với nguyên chủ.

Người đàn ông đột nhiên hành động, anh ta đặt ly rượu xuống rồi đi về phía Tô Diệu.

Một vị giảng viên thích gu đàn ông kiểu này, cô ấy kích động mở to hai mắt, hâm mộ nói với Tô Diệu: "Đêm nay cô được chú ý quá đi!"

Tô Diệu lại cảm thấy đối phương đang hùng hổ đi tới thì đúng hơn.

Người đàn ông dừng bước cách cô không xa, giọng nói vừa đủ để không bị âm thanh trên sàn nhảy lấn át, có thể nghe thấy rõ ràng: "Tô Diệu, đúng thật là cô?!"

Giọng điệu có vài phần ý tứ hỏi tội.

Ánh mắt người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào cô, anh ta cau mày hỏi: "Sao cô lại ở chỗ này?"

"Không thấy à? Tụ tập với bạn bè." Tô Diệu trả lời.

Nhưng trong lòng lại đang không ngừng suy nghĩ, liên tưởng người trước mặt với những người nguyên chủ có thể quen biết.

Người này là ai đây?

Ánh mắt đối phương liếc qua mấy cô gái ngồi cạnh cô, rồi lại nhìn về phía mấy người đàn ông ở đối diện.

Anh ta nổi giận đùng đùng nói: "Cô đúng là càn quấy, đã có gia đình rồi còn chạy đến quán bar chơi bời lêu lổng!"

Sau đó đối phương lải nhải rất nhiều, theo lời anh ta nói, cuối cùng Tô Diệu cũng đoán ra được danh tính của người này.

Đây là anh cả của nguyên chủ, tên là Tô Thừa Tuyên.

Theo lời Tô Thừa Tuyên, phụ nữ đã có gia đình đến quán bar giống như phạm phải tội ác tày trời vậy.

Giọng điệu dạy đời của anh ta khiến Tô Diệu rất khó chịu.

"Đến quán bar uống rượu thì làm sao? Không phải anh cũng thế à, hơn nữa vừa rồi em còn thấy anh đang tán tỉnh hai người đẹp đấy thôi." Tô Diệu phản bác lại.

"Hai chuyện này giống nhau à?!" Tô Thừa Tuyên nghĩ, anh ta là đàn ông, những trường hợp xã giao như thế này là chuyện bình thường.

Nhưng Tô Diệu thì khác, cô là phụ nữ đã kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn của cô còn là Lục Xuyên Hoài.

E là bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu được việc vợ mình đến một nơi hỗn loạn như vậy.

Nếu chọc Lục Xuyên Hoài tức giận, sẽ không tốt đối với sự phát triển của Tô gia.

Nếu Tô Diệu đã lựa chọn kết hôn, vậy cô nên làm tốt bổn phận của mình, đi lấy lòng Lục tổng và người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, đồng thời còn phải mưu cầu lợi ích vì sự phát triển của gia tộc. Nhưng Tô Thừa Tuyên lại nghe Tô Uyển kể rằng, sau khi kết hôn cô đã làm ra một số chuyện vượt quá giới hạn.

Thực sự không khiến người ta bớt lo!

Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mặc dù Tô Diệu là con gái Tô gia nhưng nhìn cô không giống danh gia thục nữ một chút nào, thậm chí khí chất còn không so được với Tô Uyển, con gái nuôi không có quan hệ huyết thống với Tô gia bọn họ.

Bây giờ nhìn kỹ Tô Diệu, Tô Thừa Tuyên mới phát hiện cô đã thay đổi.

Nhìn trẻ tuổi và xinh đẹp hơn so với trước kia, nhưng lại béo ra không ít.

Tô Thừa Tuyên hơi có chủ nghĩa đàn ông, hơn nữa còn là một kẻ mê cái đẹp.

Trong vòng xã giao của giới thượng lưu, người vợ thường đại diện cho bộ mặt của người chồng.

Dù sao anh ta chi nhiều tiền và trang sức để nuông chiều ra một cô vợ xinh đẹp, cũng chỉ để giữ thể diện khi dẫn ra ngoài xã giao.

Tô Thừa Tuyên có thể tưởng tượng Lục Xuyên Hoài sẽ ghét bỏ Tô Diệu đến mức nào.

Anh ta kéo Tô Diệu qua một bên hỏi: "Cô đã ăn cái gì ở Lục gia thế hả, làm sao lại béo thành như vậy?"

Nói cô béo thì thôi đi!

Lại còn nói cô ~ béo ~ như ~vậy!

Tô Diệu nghe xong, quá đỗi đau lòng.

Cô tức giận nói: "Em cũng chẳng ăn cơm nhà anh, anh không cần quản em."

"Đã tự biến mình thành bộ dạng này rồi, cô vẫn còn mặt mũi già mồm cãi láo với anh?"

Tô Thừa Tuyên thấy Tô Diệu không có một chút thái độ hối lỗi nào, đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi, chuyển chủ đề hỏi: "Không phải là cô đang... mang thai đấy chứ?"

Sự mong chờ trong mắt đối phương gần như bùng lên ngay tức khắc.

Nhưng sự mong chờ ấy không đơn thuần mà còn xen lẫn lợi ích, vì vậy Tô Diệu rất không khách khí dội cho anh ta một gáo nước lạnh: "Không có thai, chỉ béo ra mà thôi."

Tô Thừa Tuyên: "..."

Vừa rồi khi Lê Tiểu Mạn hỏi thăm về nhà mẹ đẻ của Tô Diệu, cô chỉ trả lời cho có lệ, bởi cô thực sự không biết quan hệ giữa nguyên chủ và ba mẹ cô ấy như thế nào.

Nhưng bây giờ cô có thể xác định một điều, rằng nguyên chủ không hề thiếu "tình thương" của người cha.

Bởi vì vừa gặp người anh trai Tô Thừa Tuyên này, Tô Diệu đã mơ hồ thấy được "bóng dáng người cha" trên người anh ta.

Khó trách nguyên chủ lại bị ám ảnh bởi đàn ông trung niên, còn si mê tiểu bạch kiểm như vậy.

Nói không chừng chính đàn ông Tô gia đã để lại bóng ma trong lòng cô ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net