Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Tô Nhuệ tỉnh lại, khắp người cậu đều đau ê ẩm, chăn đệm dưới thân tỏa ra một mùi hương thơm mát dễ chịu. Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ bên giường chiếu lên cơ thể của cậu.

"Ưm."

Cổ họng cậu đau một cách bất thường chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn nho nhỏ như mèo con.

Tô Nhuệ mệt mỏi mở mắt ra, Bách Thần Dương ngồi đối mặt với cậu quay lưng về phía cửa sổ, trên người hắn không mặc áo, cả người hệt như một con gấu lớn che toàn bộ ánh nắng bên ngoài đi vậy.

Bách Thần Dương đang nâng một chân của cậu lên, dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau cho cậu, vừa phát hiện ra cậu tỉnh dậy thì vui vẻ cười.

"Nhuệ, em đã tỉnh rồi."

Cổ họng Tô Nhuệ vì tối hôm qua la hét quá lớn nên bây giờ cho dù cậu muốn nói một lời cũng chẳng khác gì đang ấm ức nghẹn ngào như sắp khóc vậy.

"Em thấy trong người như thế nào rồi?"

Bách Thần Dương lại hỏi cậu. Tô Nhuệ tự nhiên cảm thấy nghẹn ở cổ họng thật sự muốn bật khóc, rõ ràng là đối phương tự nhiên nổi điên dở trò cưỡng bức mình. Vậy mà bây giờ hắn vẫn có thể ung dung ngồi đây hỏi cậu như không có chuyện gì vậy.

Nếu không phải bên dưới lồn nhỏ đang sưng lên đau rát thì có lẽ Tô Nhuệ cứ ngỡ đêm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường. Gương mặt vốn dĩ lạnh như băng của Bách Thần Dương bây giờ lại nhìn cậu theo một loại tình cảm biến thái khác. Bị nhìn chằm chằm như vậy có cảm giác cực kỳ đáng sợ.

"Cậu điên rồi."

Tô Nhuệ nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt hai mắt đỏ hoe của mình lại, quay đi hướng khác muốn trốn tránh cái nhìn nóng bỏng ấy. Nó khiến cho cậu có cảm giác Bách Thần Dương cứ như vậy đã nhìn mình cả ngày trời rồi vậy. Tối hôm qua hắn chính là người đã cưỡng bức cậu, dùng cặc lớn hung hăng chơi lồn nhỏ của cậu. Chỉ cần nhớ lại chuyện đó, cả người Tô Nhuệ đã mất khống chế vô thức run lên.

"Vợ ơi, là lỗi của anh."

Giọng nói của Bách Thần Dương khàn khàn vang lên bên tai của cậu.

"Tôi không phải vợ của cậu... đừng có mở miệng là nói linh tinh."

Tô Nhuệ không nhịn được nổi nóng, hai tay siết lại giống như đang muốn đánh người.

"Đáng lẽ, anh không nên nóng vội như vậy, đã khiến em sợ hãi rồi."

Hắn cúi người vùi đầu vào hõm cổ của cậu, nỉ non nói.

"Có thể sử dụng quần lót của em để phát tiết nhưng anh nhẫn không nổi nữa rồi."

Tô Nhuệ nghe tới đây lập tức sốc như muốn hoá đá, lồn nhỏ ở dưới thân lại bắt đầu rỉ nước. Cậu nhớ kẻ biến thái hay gửi tin nhắn quấy rối cậu cũng từng ăn trộm quần lót phơi ngoài ban công của cậu để thủ dâm rồi gửi ảnh cái quần vừa dơ lại bẩn dính đầy tinh dịch cho mình.

"Cậu... cậu."

Tô Nhuệ giận tới nỗi không nói nên lời, thì ra kẻ luôn gửi tin nhắn quấy rối cho mình không ai khác chính là nam thần mặt lạnh đỉnh của đỉnh trong lớp.

"Không sao, nhưng anh không hối hận. Biết trước đụ em sướng như vậy, sớm đã chơi chết em rồi."

Bách Thần Dương bỗng nhiên âm trầm nhoẻn miệng cười.

"Cậu là đồ biến thái!"

Tô Nhuệ sớm đã sốc nặng với những lời nói trắng trợn của Bách Thần Dương, cậu tức giận quát lên muốn ngay lập tức ngồi dậy. Nhưng chưa kịp vùng vẫy hai giây, phía dưới hai chân đã vô lực nhũn ra rồi, âm thanh nức nở trong cổ họng mất khống chế bật ra. Cậu phát hiện bản thân ngoài mặc một cái áo phông rộng thùng thình mang đầy hương vị nam tính xa lạ của Bách Thần Dương ra thì ở dưới thân chẳng mặc gì. Lại nhìn Bách Thần Dương, chính xác là cậu đang mặc áo của hắn.

Dịch nhầy bên dưới không rõ là tinh dịch hay nước dâm trào ra khỏi lồn nhỏ của cậu. Tô Nhuệ thẹn tới nỗi bật khóc nức nở, hôm qua cậu bị người khác phát hiện ra bí mật của bản thân, cũng bị hắn đụ tới nỗi to bụng. Thật sự làm cho cậu từ trong lần ngoài đều mang theo hương vị của hắn.

"Vợ ơi, đừng khóc, lại dọa em sợ rồi."

Bách Thần Dương thấy đôi mắt vốn đã sưng lên của Tô Nhuệ lại lã chã rơi nước mắt thì đau lòng nói, nhưng càng dỗ tiếng khóc lại càng lớn hơn. Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đang run rẩy của cậu, lại liếm đi nước mắt ở khóe mắt nhưng nước mắt cậu lại không ngừng chảy ra.

"Cậu đấy! Hức! Cậu mau cút đi, đừng chạm vào tôi! Buông ra!"

Tô Nhuệ bị đối phương cường ngạnh ôm chặt thì tức giận khóc càng to hơn, cậu không ngừng dãy dụa muốn đuổi hắn đi.

"Đừng khóc mà, vợ ơi anh biết sai rồi, là lỗi của anh nhưng có thế nào em cũng đừng đuổi anh đi mà."

Bách Thần Dương giống như con cún lớn to xác có chết cũng không buông cậu ra, sớm đã bị chơi sức để thở cũng chẳng còn, chẳng mấy chốc cậu đã vô lực không dãy dụa nữa để mặc hắn ôm mình.

"Thật ra, anh thích em lâu lắm rồi... Nhuệ, chuyện tối hôm qua là do anh mất khống chế làm tổn thương tới em. Nhuệ, vợ ơi tha lỗi cho anh đi mà, được không em?"

Hắn đè trên người của Tô Nhuệ, cậu nghe hắn nói nhưng chỉ biết mờ mịt nhìn lên trần nhà.
"Nhuệ, anh thật sự rất yêu em."

Cằm Tô Nhuệ bị hắn nắm, đôi môi nóng rực của đối phương sáp tới âu yếm hôn môi cậu. Nụ hôn dịu dàng giống như gãi vào tim, tâm trí của cậu bất chợt trở nên rối tinh rối mù.

Bách Thần Dương nói hắn yêu cậu sao?

Tô Nhuệ nằm trong vòng tay của Bách Thần Dương như người mất hồn nghe đối phương thổ lộ hết lời yêu này tới lời yêu khác với mình, đôi mắt vốn khô ráo của cậu lại rỉ ra nước mắt.

Từ khi còn rất nhỏ Tô Nhuệ đã phát hiện ra trên người của mình có thứ gì đó không giống với mọi người xung quanh. Bởi vì cha mẹ không thích cậu, luôn luôn dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn cậu. Ngoài việc cho cậu một ngôi nhà để sống thì chẳng còn gì cả, ngoại trừ người anh trai của cậu.

Anh trai đối xử với cậu rất tốt, Tô Nhuệ thật sự rất yêu thích anh trai của mình. Cha mẹ, tất cả mọi người chẳng ai muốn cậu cả, cũng keo kiệt chẳng bao giờ cho cậu một cái ôm nào. Nhưng đứa trẻ ấy đã có anh trai ở bên cạnh rồi, anh trai sẽ chăm sóc cho cậu lúc ốm, cũng sẽ tự nguyện muốn ôm cậu. Ngay cả việc yêu thương hôn lên má cậu anh trai cũng sẽ cực kỳ vui vẻ.

Dần dần cậu lớn lên, cũng sẽ tới trường đi học, quen được thêm nhiều bạn mới nhưng đó cũng là khi bí mật thân thể bị cậu phát hiện ra. Cậu không giống như những đứa bé trai khác, ngoài dương vật cậu còn có thêm một cái lồn nhỏ.

Đôi mắt Tô Nhuệ lấy lại tiêu cự, cậu giơ tay đẩy Bách Thần Dương tránh xa bản thân mình một chút, cậu vẫn chưa chấp nhận được chuyện hắn nói yêu mình.

"Tôi không yêu cậu."

Cậu nhìn gương mặt của Bách Thần Dương chậm rãi mà nói.

"Không sao, anh có thể chờ."

Ánh mắt của hắn thoáng thay đổi nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, giống như sớm đã biết cậu sẽ nói vậy.

"Tôi không muốn nhìn thấy cậu, tôi cũng sẽ không thích cậu."

Tô Nhuệ rút bàn tay mình ra khỏi tay của hắn cứng nhắc lắc đầu, Bách Thần Dương sớm đã nhíu mày lại nghe lời nói của cậu thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Buông tha cho tôi, nếu cậu muốn tôi sẽ xin chuyển sang phòng ký túc khác."

"Không thể, Nhuệ, nếu chọn buông tha em, chỉ khi nào anh chết đi."

Gương mặt của hắn sớm đã trở nên lạnh nhạt như ngày thường, thật giống như hai người hoàn toàn khác nhau đang nói chuyện với cậu.

"Ít ra, em cũng phải thử chứ, không thử làm sao biết được tình cảm của tôi đối với em như thế nào? Dù một năm, hai năm hay ba mươi năm đi chăng nữa..."

Chưa đợi Bách Thần Dương nói xong, Tô Nhuệ lại lắc đầu.

"Tôi sẽ không thích cậu."

Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng kỳ quái.

"Được, nếu vậy hãy cho tôi một cơ hội... từ giờ đến lúc thi đại học em phải để cho tôi theo đuổi em. Nếu như đến lúc đó em vẫn không thấy thích tôi dù chỉ là một chút. Tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của em."

Bách Thần Dương thấy Tô Nhuệ không muốn nói chuyện với mình nữa thì giữ cậu lại.

"Sẽ không gây cản trở đến việc học hay cuộc sống của em, coi như là tôi cầu xin em cho phép tôi được theo đuổi em mà thôi."

Tô Nhuệ ghét cảm giác bị hơi thở của hắn bao vây lấy mình, cậu không trả lời đẩy gương mặt của Bách Thần Dương ra xa nhưng những ngón tay lập tức bị đối phương nắm lấy. Đầu lưỡi ướt át khẽ quấn lấy đầu ngón tay của cậu. Đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn xoáy sâu vào tâm trí của Tô Nhuệ.

"Được, lời cậu nói ra nhất định phải nhớ lấy."

t/g:

ee truyện này tui viết trước truyện kia khá lâu, tui thấy thằng top này cũng oke phết :") Sao tự nhiên gần đây tui đổ đốn viết toàn mấy đứa nết kỳ cục thui :"((((((((((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net