Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày nghỉ cuối cùng của tuần, Tô Nhuệ cũng chẳng buồn ở lại trong ký túc xá mà ở lớp tự học hết cả ngày. Từ lúc Bách Thần Dương thổ lộ với cậu, cậu vẫn luôn tìm cách tránh né hắn.

Đến khoảng 7 giờ tối học sinh trong lớp tự học đến càng đông hơn, xung quanh ngoại trừ tiếng lật sách vở thì cả không gian cực kỳ an tĩnh. Tô Nhuệ lật sách tới phần có bài hình học không gian khó hiểu thì ngừng lại rất lâu cũng không tìm ra đáp án.

Từng hình vẽ được cậu cẩn thận phác ra nháp cũng đều sai hết.

"Hình trong bài cần tìm em vẽ sai trọng tâm rồi."

Bách Thần Dương đã ngồi bên cạnh Tô Nhuệ từ bao giờ đột nhiên lên tiếng, cậu vừa ngẩng đầu lên vừa vặn đã bắt được ánh mắt của hắn.

"Vậy, cậu vẽ lại thử xem."

Cậu đưa bút chì cho hắn không phục nói, nếu theo như đề bài cậu giải từ tối đến giờ chưa chắc đã sai ở bước vẽ hình.

Bách Thần Dương cầm lấy bút chì không gạch hình vẽ của Tô Nhuệ đi mà viết sang bên cạnh hình của cậu. Ngón tay thon dài cầm bút thong dong đi trên giấy trắng ngay ngắn chẳng mấy chốc đã vẽ xong hình.

"Em tính thử xem, bởi vì xác định sai điểm nên những điểm em cần chứng minh đều sai mất rồi."

Hắn chậm rãi khoanh vào những lỗi sai trong bài nháp của cậu rồi nói.

"Tính lại đi."

Giọng nói của hắn trầm trầm rất nhỏ vang lên bên tai Tô Nhuệ, cậu rũ mắt cầm bút lên tính toán lại từ đầu dựa vào hình vẽ của hắn.

Đến lúc bài toán được giải ra cũng không còn sớm nữa, Bách Thần Dương lấy trong cặp sách của mình một cái bánh sữa nướng đưa cho cậu.

"Cảm ơn, nhưng tôi không đói."

Cậu nhìn cái bánh mềm mềm được gói trong lớp giấy bọc hồng hồng trên tay hắn, lắc đầu lịch sự từ chối.

"Không phải đã nói đồng ý để cho tôi theo đuổi em rồi hay sao?"

Tô Nhuệ ngơ ngác mất một lúc liền nhớ ra là đối phương hiểu lầm ý của mình.

"Mau ăn đi, nhịn đói qua đêm không tốt cho dạ dày đâu."

Hắn mở lòng bàn tay của cậu rồi đặt chiếc bánh mềm vào đó.

Tô Nhuệ không từ chối nữa xé mở lớp bọc ngoài cắn bánh trắng mềm một cái, cậu cùng với Bách Thần Dương trở về phòng ký túc. Suốt cả quãng đường trở về, không ai nói với ai câu nào, điều đó đồng nghĩ với chuyện cậu sẽ không từ chối hắn nữa.

Lúc trở về ký túc Hứa Anh cùng với Lôi Dận sớm đã quay lại đang chơi game cùng nhau làm ầm ĩ cả phòng lên. Tô Nhuệ học muộn trở về đã rất buồn ngủ nên chỉ thay quần áo rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ.

Nửa đêm, đang ngủ đột nhiên cậu bị đánh thức, phát hiện ra bên cạnh giường mình bị lõm xuống một khoảng. Tiếng thở dốc từ đằng sau lưng khiến cho cậu giật mình, Bách Thần Dương đang ngồi trên giường của cậu. Hắn cậy trong bóng tối không sợ đám Hứa Anh phát hiện dám mò tới giường của cậu thủ dâm?

"Nhuệ Nhuệ."

Tiếng nước lép nhép khe khẽ vang lên trong đêm tối không hiểu vì lý do gì truyền đến bên tai khiến cậu tê dại hết cả nửa người dưới.

Bởi vì cậu nằm ghé quay người vào trong nên không thể nhìn rõ được biểu tình  trên gương mặt của hắn là như thế nào. Một tay đặt trên eo của cậu run lên, cố nắm lấy vải áo trên người để giữ bình tĩnh không kêu lên.

Tiếng thở dốc sau lưng ngày càng nặng dần, không biết có phải do ảo giác không Tô Nhuệ nghe rõ Bách Thần Dương khẽ gầm lên một tiếng trong cổ họng rồi tiếng tinh dịch bắn ra bị khăn giấy chặn lại.

Một nụ hôn ướt át nóng bỏng rơi ở trên cần cổ lộ ra của cậu.

Xong việc, Bách Thần Dương cũng không ngồi lại lâu, lặng lẽ kéo quần trở về giường của mình như không có chuyện gì.

Tô Nhuệ nằm trên giường biết rõ đối phương đã trở về giường nhưng cậu vẫn chưa dám trở mình cho dù một bên vai tỳ xuống giường tê rần. Cậu nằm nghiêng trên giường cố gắng nhắm mắt lại để có thể đi vào giấc ngủ, nhưng một khi đã bị đánh thức giữa giấc cậu rất khó để chìm vào giấc ngủ được.

Tự nhiên trong đầu cậu mờ mịt nảy ra một suy nghĩ điên rồ.
Rốt cuộc đây là lần thứ bao nhiêu?

...

Sáng hôm sau, vào tiết đầu giờ Tô Nhuệ từ ca trực của mình trở về lớp, cậu vừa ngồi xuống bàn phát hiện ra một hộp quà nhỏ xinh được đặt ở trên bàn của mình.

Hứa Anh ngồi bên cạnh thấy cậu mờ mịt nhìn hộp quà kia thì cũng chỉ biết lắc đầu, nói, lúc đến đã thấy nó được đặt ở đó rồi. Một vài người bạn ngồi bàn trên nghe thấy hai người nói chuyện thì nói với Tô Nhuệ có người ở lớp dưới nhờ chuyển cho cậu.

Là của một đàn em lớp dưới.

Hứa Anh nghe đến đây lập tức không vui đen mặt lại, sớm biết đây là quà của người khác tặng cho Tô Nhuệ thì nên vứt bỏ mới phải.

Tô Nhuệ nhìn cái phong thư màu hồng gấp trên món quà kia đã biết đó là thứ gì rồi, cậu không có ý định sẽ mở nó ra nên đặt vào trong ngăn bàn rồi lấy sách vở ra. Nhưng Hứa Anh thấy cậu không cần thì nhất quyết đòi xin rồi mở ra bằng được. Đây không phải lần đầu Tô Nhuệ nhận được quà tỏ tình như thế này, cả lớp sớm đã quen với việc này nên chỉ xôn xao một chút rồi lại bận rộn vùi đầu vào học bài.

Tiết đầu không thấy sự xuất hiện của Bách Thần Dương, nhưng đây là một chuyện hết sức bình thường, nên rất nhanh Tô Nhuệ đã quên mất chuyện này.

Sau tiết đầu, có một tiết thể dục ngoài trời, cả lớp xếp hàng trên sân điểm danh sĩ số rồi chia nhau dụng cụ thể dục. Còn là sáng sớm nên không khí vẫn khá mát mẻ, Tô Nhuệ mang sổ sách giáo viên thể dục ngồi dưới gốc cây xem qua một lượt. Thấy ngoài Bách Thần Dương vắng mặt thì không có ai vắng liền gấp sổ lại nhìn ra sân, Hứa Anh cùng với nhóm bạn khác đang chơi cờ vua làm huyên náo cả một vùng.

Bất chợt một nam sinh từ lớp khác chạy sang trước mặt của Tô Nhuệ.

"Anh Nhuệ... em có chuyện muốn nói với anh."

Người kia Tô Nhuệ nhìn kỹ cũng không nhận ra là mình có quen biết nhưng cậu vẫn lịch sự gật đầu rồi đứng lên.

"Anh Nhuệ, em là Thạch Tam Kha là học sinh lớp 11, kém anh một lớp."

Hai người đi ra phía sau tòa nhà của sân thể dục, chưa đợi Tô Nhuệ mở lời cậu nam sinh kia đã đỏ mặt nói.

"Anh Nhuệ, anh đã đọc thư em gửi cho anh chưa."

Nam sinh kém Tô Nhuệ một lớp nhưng có dáng người khá cao, nhìn qua còn tưởng cậu mới là người nhỏ hơn đối phương một tuổi vậy.

Tô Nhuệ thấy đối phương nhắc khéo mình thì ngẩn người nhớ ra món quà ở trên mặt bàn lúc nãy, Hứa Anh đòi bằng được cậu sớm đã đưa cho bạn mình rồi cũng không có để ý trên đó viết cái gì nữa.

"Anh, em đang hỏi anh đó, anh đã nhận được quà em gửi cho anh chưa ạ?"

Cậu nam sinh không biết cậu đang bối rối, không biết trả lời như thế nào thì lại hỏi.

"A, đã... đã nhận được nhưng tôi chưa có xem qua."

Cậu cười gượng gạo không cho nam sinh một câu trả lời như y muốn.'

Cậu nam sinh kia không vì thế mà chùn bước lập tức nói.

"Em nghe nói anh còn chưa có người yêu, em... em thích anh rất lâu rồi. Anh có thể làm người yêu em được không?"

Tô Nhuệ chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên cậu nghe thấy những lời nói như thế này dành cho mình. Cậu đang chuẩn bị soạn lời thoại trước ở trong đầu của mình thì đột nhiên có bàn tay từ sau lưng vươn tới nắm lấy cằm của cậu.

Chưa kịp phản ứng lại, Tô Nhuệ đã bị đôi môi nóng rực của đối phương phủ lên.

Cả Thạch Tam Kha cũng bị dọa cho giật mình đứng ngây người mất một lúc.

Bách Thần Dương hôn đủ, lập tức ôm lấy cái người còn đang ngơ ngác vào trong lòng của mình.

"Ai nói em ấy chưa có người yêu?"

Đôi mắt vốn lạnh lẽo như ngày thường của Bách Thần Dương lúc này chiếu thẳng về phía cậu nam sinh kia, bàn tay đang ôm người cũng siết chặt thêm như muốn khẳng định chủ quyền của riêng mình.

Tô Nhuệ bị ôm chặt, mặt cũng úp thẳng vào ngực của đối phương chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị hắn kéo đi chỗ khác.

Tới tận khi cậu ngóc đầu ra đã phát hiện mình không còn ở chỗ cũ nữa.

Bách Thần Dương cũng đang cúi đầu chăm chú nhìn cậu.

"Nó nói thích em à?"

Tô Nhuệ bị hỏi thẳng như vậy thì dựng người lên, vốn không định trả lời nhưng cánh tay hắn đang ôm bên eo vẫn chưa thả ra, cậu gật đầu.

"Em biết nó là ai à, em quen nó sao?"

Bách Thần Dương nheo mắt lại, lạnh nhạt hỏi.

"Không, không phải, hôm nay mới gặp qua... tên cậu ta cũng chưa kịp nhớ nữa."

Tô Nhuệ bị nhìn quá gắt gao, hơi thở của hắn phả vào mặt, cậu không kìm được hơi lo sợ, liền lắc đầu nói.

"Về lớp đi."

Hắn không tra hỏi nữa, cúi đầu liếm sạch nước bọt vì ban nãy hôn môi còn sót lại ở khóe miệng của cậu.

"A, đừng làm như vậy."

Tô Nhuệ bị liếm cả mặt đều đỏ bừng lên.

"Em ghét nó sao?"

Bách Thần Dương không vui nắm lấy eo của cậu kéo về phía mình, cậu liền hốt hoảng giải thích.

"Không phải thế, cậu... đây là bên ngoài."

Tô Nhuệ có cảm giác như mình là người chồng lén lút đi vụng trộm ở bên ngoài xong bị vợ nhỏ bắt được, còn đang bị đối phương mặt cau mày có mà tra xét vậy.

Không đúng! Hắn làm gì có cái quyền đó chứ?

Nhưng mà cậu vẫn sợ Bách Thần Dương sẽ lại lên cơn điên làm trò bậy bạ với cậu ở trường, chỉ cần nhìn đến bộ dạng đáng sợ kia cũng đủ cậu co rúm lại một chỗ rồi.

"Về nhà... về phòng được không? Bây giờ đang ở trường nữa..."

Cánh tay đang siết bên eo của cậu khẽ thả lỏng ra một chút, chưa kịp thoát ra cậu lại bị tóm về ngay lập tức.

"Về nhà?"

Giọng nói của Bách Thần Dương khàn đục vang lên ở bên tai cậu, Tô Nhuệ lập tức gật đầu lia lịa, cậu muốn hắn thả mình ra ngay lập tức, nơi này tuy vắng vẻ nhưng dù gì cũng là trường học, nếu có người vô tình nhìn thấy thì sẽ không hay.

"Là tự em nói đấy, Nhuệ, tối nay nhớ cởi quần nằm lên giường mở sẵn chân ra đợi tôi."

Bị bàn tay cứng như thép túm lấy gáy, Tô Nhuệ không thể né tránh mà nhìn thẳng vào mắt của hắn, chân cậu vì lời nói kia mà nhũn ra, còn đang định lắc đầu phản kháng thì lập tức hông của đối phương đã thúc mạnh vào giữa hai chân của cậu cảnh cáo trắng trợn.

t/g

Má thằng này nó ngáo ngáo sao ấy mấy bà ngồi beta lại mà không hiểu sao hồi đó vong nào nhập tui mới viết được như này luôn 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC