Chương 20: Hồi ức đã ngủ quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em lắng nghe Mai kể về câu chuyện 3 năm trước của chị ta, liệu nó có manh mối nào liên quan đến vết thâm hình con rắn bí ẩn kia...

Đây là một chap hồi tưởng về quá khứ nên em sẽ viết nó dưới dạng truyện ngắn mà trong đó Mai và nhóm bạn của mình là nhân vật chính.
...

Mai:
- Là ai vậy? Em thấy đủ cả mà!

Đức: 
- Xe du lịch vẫn chưa đến em ạ! Không hiểu sao đã 8h sáng rồi mà chưa thấy xe lên...

Mai:
- Anh đăng kí tour ở đâu vậy? Làm ăn mà lề mề thế này thì khách nào còn dám thuê nữa.

Đức: 
- Em cũng vừa tới trễ mà bảo người ta lề mề! hê hê 

Mai: *đấm đấm*
- Cái anh này, cứ trêu em hoài... 

Đức:
- Thực ra, anh không phải là người đặt tour nên cũng không rõ lắm...Cậu Thắng đằng kia mới là người tổ chức nên chuyến du lịch này.

Hôm nay, nhóm Mai hẹn gặp nhau ở nhà của Đức để đi du lịch Nha Trang 3 ngày, 3 đêm. Chuyến du lịch Vũng Tàu lần trước vẫn còn để lại nhiều kỉ niệm đẹp nên sau khi có lời mời của Thắng thì ai cũng nhất trí tham gia. Chuyến đi này vừa để mở tiệc chúc mừng Sương giành giải nhất cuộc thi âm nhạc năng khiếu vừa tạo cơ hội cho các cặp đôi được dịp bên nhau. 

Thắng:
- Quái thật, hơn 8h rồi vẫn chưa thấy ông chú lên! 

Đức:
- Cậu gọi nãy giờ vẫn chưa được à?

Thắng:
- Ừ! Tối qua chú tớ có gọi trước rồi, nhưng giờ thì điện thoại toàn báo thuê bao...haizzz

---Bíp bíp bíp--Điện thoại reo---

Thắng:
- Alo! Chú Lộc phải không? Sáng giờ chú ở đâu vậy!!

Chú Lộc:
- Xin lỗi cháu nhé, sáng nay nhà nghỉ của chú bị chập điện nên phải gọi thợ đến sửa, cháu bảo bạn chờ một tí nữa nhé.

Thắng:
- Một tí là bao lâu vậy chú ơi..hic!!

C.Lộc:
- Tầm 50 phút nữa! Chú đang trên đường tới... 

Thắng:
- Cháu tưởng chú không lên chứ!

C.Lộc:
- Cháu dẫn bạn đến nhà nghỉ của chú bên đó mà, mới khai trương tháng trước nên chú cũng muốn giới thiệu cho các cháu xem.

Thắng:
- Vâng ạ! Vậy chúng cháu đợi thêm chút nữa.

---Bíp bíp---

Lộc là chú của Thắng, ông làm bên du lịch khách sạn và đang là chủ của 3 căn nhà nghỉ ở Sài Gòn, 2 căn nhà nghỉ mới khai trương ở Nha Trang. Mỗi nhà nghỉ đều có dịch vụ tour du lịch cho khách riêng nên khi được Thắng đặt vé du lịch cho nhóm là ông chủ động xin làm tài xế kiêm hướng dẫn viên luôn.

Mai:
- Anh đừng có đi vòng vòng nữa, em chóng mặt quá...ngồi yên coi anh Thắng! 

Thắng:
- Hì..Anh xin lỗi, những lúc sốt ruột anh lại cuống cả lên. 

Đức:
- Cái Ngọc cũng đến nữa đó em, nó đang ở trong nhà anh. 

Mai:
- Ủa, em gái em cũng đi à?! Sao tối qua không thấy nó nói gì cả nhỉ.

Đức:
- À! Vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới. hê hê...
...

Từ trong nhà, Ngọc cùng bố mẹ mình và bố mẹ của Đức đang bước ra khiến Mai hết sức bất ngờ...

Mai:
- Sao bố mẹ và em lại ở đây!? 

Ông Vũ (bố Mai):
- Sáng nay mẹ con bảo bố dẫn sang đây chơi nên không kịp nói cho con biết.

Bà Linh (mẹ Mai):
- Mẹ thấy tối qua con thức khuya làm việc nên không gọi dậy...để cho con ngủ, ủa..thế con cũng đi du lịch à?

Mai:
- Vâng...Con định sáng nay đi mới nói cho bố mẹ biết... 
- Mà bố mẹ nói sao?? 2 người cũng đi nữa à? *ngạc nhiên*

Ngọc:
- Ba người chứ không phải hai nhé, chị được lắm..được dịp đi du lịch Nha Trang mà không rủ em, lại tính đi riêng để hẹn hò với anh Đức chứ gì...em biết tỏng.

Mai:
- Hẹn hò đâu mà hẹn hò...hic..chị quên nói thôi! 

Ngọc:
- Quên gì mà quên, may mà anh Thắng có nhắn tin bảo em qua đi chung không thì hỏi đến chị lại chối đây đẩy...hứ...

Ông Long: (bố của Sương và Đức)
- Bọn trẻ tổ chức đi chơi thì người lớn chúng ta cũng phải tham gia chứ, tiếc là vợ tôi bị đau chân nên không đi xa được, cậu Vũ và cô Linh đi chơi nhớ mang quà về cho anh chị nhé.

Bà Tuyết: (mẹ của Sương và Đức)
- Em đi được mà, anh bảo em ở nhà làm gì.

Ông Long:
- Chân em mới khỏi thôi, thời tiết bắt đầu trở lạnh rồi...anh không yên tâm cho em đi.

Bà Tuyết:
- Em thấy đấy, anh Long cũng bảo ở lại để chăm sóc chị...nên nhờ hai em trông coi bọn trẻ giùm anh chị nhé.

Bà Linh:
- Vâng ạ! Con chị cũng là con em mà! Chúng dám gây ra trò gì thì biết tay em...hì hì... 

Ông Vũ:
- Anh chị cứ yên tâm! Chúng đều đến tuổi cưới vợ, gả chồng hết rồi chứ đâu còn trẻ nít gì nữa...haha...

Ông Long và ông Vũ vừa là đồng đội vừa là anh em kết nghĩa, hai người quen nhau từ thời tham gia chiến dịch biên giới Tây Nam lật đổ chế độ diệt chủng Khmer đỏ năm 1979. Sau khi trở về, cả hai đều chuyển lên Đà Lạt sinh sống và kiếm vợ ở đây, họ luôn giúp đỡ nhau những lúc khó khăn trong công việc cũng như thường xuyên đến nhà ngồi ôn lại chuyện cũ khi rảnh rỗi, chính vì vậy nên mối quan hệ giữa hai nhà luôn tốt đẹp từ trước đến nay. 

Mai phải lòng Đức từ năm lên 10 tuổi. Trong một dịp được bố dẫn đến nhà anh ta chơi, Mai chạy lung tung rồi vô tình ngã xuống xuống bể hòn non bộ trước nhà suýt chết đuối và được Đức cứu.

Mai:
- Bố mẹ đừng nói nữa, con ngại quá...hic...Tự nhiên anh mời bố mẹ em theo chi vậy!

Đức: *nói nhỏ*
- Cậu Thắng mời đó chứ! Với cả nhân dịp này sao chúng ta không nói cho bố mẹ biết chuyện tình cảm giữa anh với em nhỉ.

Mai:
- Em cũng muốn nói mà chưa có dịp... 

Đức:
- Thế còn chần chừ gì nữa, cứ theo kế hoạch đi em... hê hê...

Ngọc: *ghé tai*
- Hai anh chị nói thầm gì thế? Cho em nghe với!! 

Mai:
- Xùy...xùy...Con nít tránh ra! 

Ngọc:
- Em lớp 10 rồi nhé! Không còn trẻ con nữa đâu, tưởng ngực chị bự hơn của em thì được phép nói em con nít ak...

Mai:
- >"< Con bé này... 

Đức:
- Công nhận ngực em "khủng" thật, giống bé Sương nhà anh, bao nhiêu lipit dồn lên đó hết...haha 

Sương:
- Kìa anh Đức! Anh đừng nói thế, lại có người tủi thân rồi... 
...

Sương từ trong nhà đi ra, một tay xách theo chiếc balo nhỏ xinh xắn, một tay vuốt lọn tóc dài mượt của mình rồi đội chiếc mũ rộng vành lên đầu.

Đức:
- À..à...chậc! Đáng suy ngẫm... 

Ngọc:
- Suy cái mặt anh...Khuôn mặt xinh là được rồi...hề...con trai gì mà cứ hở tí lại ngực với mỡ... 

Sương:
- Anh tớ tính thế đó, cứ hở tí lại ngực...hở tí lại chọc...Cậu đừng bận tâm nhé.hic...

Ngọc:
- Cậu cũng mới chọc tớ câu: "lại có người tủi thân rồi" mà còn đánh trống lảng à...huhu...

Sương:
- Tớ xin lỗi, không ngờ cậu lại nhạy cảm đến vậy...hì hì... 

---Poop---

Ngọc lao tới bóp bầu ngực của Sương...:
- Này thì xin lỗi...!

Sương:
- Bỏ ra! Tụi con trai đang nhìn kìa...Aaaa...Ngọc! 

Ngọc:
- Biết sự lợi hại của bổn cô nương chưa, lần sau đừng có mà chọc tớ nữa đấy...

Sương:
- Biết rồi..hic, ở nhà chắc cậu làm trò này với chị Mai suốt nhỉ! Vui thế... 

Ngọc:
- Không dám đâu, bà chị tớ nóng tính lắm...bị ăn quả đạp vào mặt chứ chẳng chơi...hứ...

Lúc này thì Quang bất ngờ lên tiếng: *Nãy giờ vẫn ngồi yên ngắm Sương*
- Sương ơi...Hôm nay trông em đẹp thế!

Sương:
- Anh quá khen! Mà anh ngồi đó từ khi nào vậy...

Quang:
- Anh ngồi đây nãy giờ mà, chắc em không để ý...

Ngọc: *nói nhỏ*
- Anh ta nói dối đấy, nãy tớ thấy Quang lẻn vào phòng cậu! 

Sương: *nói to*
- Anh còn dám nói dối nữa, anh lẻn vào phòng em làm gì vậy??

Quang:
- Ờh. Anh chỉ muốn xem em đang tơ tưởng thằng nào mà lại không chấp nhận tình cảm của anh thôi.

Sương:
- Nếu muốn em chấp nhận tình cảm thì anh đừng làm cái trò vậy. Có biết lẻn vào phòng người khác là bất hợp pháp không.

Quang:
- Không phải chúng ta là bạn của nhau từ hồi cấp 1 sao, em phải hiểu tình cảm của anh chứ. 

Sương:
- Em chỉ xem anh là bạn thôi...

Quang:
- Anh ngày ngày cùng theo em đến lớp học đàn piano, giúp em chọn trang phục biểu diễn, lo em tập duyệt văn nghệ quá sức mà mất ăn mất ngủ, để rồi khi em đạt giải nhất thì anh còn là gì trong trái tim em...Là một thằng bạn thời thơ ấu thôi ư... 

Sương:
- Anh hiểu nhầm rồi...Bây giờ chưa phải lúc... 

Quang:
- Anh biết thằng đó là ai rồi, có tin anh nói toạc ra đây cho mọi người biết là em thích anh trai... ưm ưmmm...

Sương: *bịt miêng Quang*
- Anh nói sảng gì vậy! Chuyện đó không thể xảy ra...

Quang: *thở dồn*
- Em làm gì mà phản ứng dữ vậy, đúng là có tật thì giật mình. 

Sương:
- Anh nói vậy là ý gì?

Quang:
- Em không hiểu hay cố tình không hiểu? Anh đã đọc nhật kí của em rồi, yên tâm anh chỉ đọc chứ không lấy đâu. Em nên nhớ giữa anh em ruột thì không thể, đừng có mơ tưởng nữa!

Sương:
- Em không nói nhiều với anh nữa. Đừng có mà làm em giận...

Quang:
- Rồi..rồi..! Nhưng em nên nhớ một điều, anh vẫn luôn dõi theo em! 
...

Ngọc: *đang đứng ở cổng gọi to*
- Xe du lịch tới rồi kìa, mọi người chuẩn bị đi! 

Sương nguýt Quang một cái rồi xách balo ra chỗ nhóm chị Mai đứng.

---Pin--pin--pin---

Chú Lộc mở cửa kính ô tô và gọi to:
- Thắng ơi! Chú đến rồi đây, các cháu để đồ vào khoang hành lí rồi lên nhé!

Thắng:
- Bọn cháu biết rồi ạ...Mọi người lên xe nhanh lên! Hôm nay chúng ta sẽ đi du lịch đến Nha Trang.

....

"...Thắng mang tất cả hành lí để vào khoang đồ rồi đón từng người lên ô tô. Chú Lộc là tài xế lái xe và cũng là chủ nhà nghỉ mà bọn chị sắp đến". - Mai kể lại bằng cái giọng run run...

....

Chú Lộc:
- Mọi người đã sẵn sàng chưa?

Tất cả mọi người đồng thanh hô:
- Sẵn sàng!!! 

"Let's Go!!!"

Ô tô từ từ lăn bánh, chuyến xe du lịch xuất phát từ Đà Lạt theo tuyến quốc lộ 20 đến quốc lộ 1A rồi rẽ hướng đi Nha Trang...

Trên xe hiện tại có chín người gồm: chú Lộc, anh Thắng, anh Đức, Sương, Quang, ông Vũ, bà Linh, Ngọc và Mai. 

Ở đâu đó giữa lưng chừng trời, những đám mây đen ùn ùn kéo đến mang theo một cơn gió xoáy cuốn cả lớp bụi lớn từ mặt đường bắn lên cửa kính xe...

Và mọi tai ương bắt đầu từ đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net