Chương 21: Mối quan hệ không rõ ràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai tiếp tục kể về chuyến du lịch 3 ngày 3 đêm ở Nha Trang của mình và nhóm bạn, những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu em từ nãy giờ cuối cùng cũng được làm sáng tỏ...

Em:
- Thế rồi có chuyện gì xảy ra ở Nha Trang à chị!?

Mai rưng rưng nước mắt:
- Ừh...Vào cái đêm thứ hai trong chuyến du lịch ba ngày ba đêm đó... 

....

---Đúng 19h tối, cả nhóm tập trung ở phòng ăn để dọn bữa tối---

Nhìn quanh thì tất cả bàn ghế, dụng cụ dùng bữa ở đây đều được bố trí theo phong cách Châu Âu hiện đại. Nhà nghỉ này tọa lạc ven biển nên từ cửa sổ phòng ăn, Mai có thể thấy sóng biển đang đập vào bờ.

Đức:
- Em nhìn gì mà chăm chú thế? 

Mai:
- Phong cảnh về đêm ở đây đẹp thật, thích quá anh ạ!

Đức:
- Vậy thì chúng ta phải cảm ơn cậu Thắng rồi, nhờ có chuyến du lịch này mà hôm nay ai cũng được vui chơi thỏa thích. hê hê

Mai:
- Hihi! Em mới cảm ơn anh ấy xong...
- Cả tuần này việc trên công ty em cứ đến dồn dập, giờ mà về lại có một đống tài liệu phải xử lí cho mà xem...

Đức:
- Vậy thì đừng về nữa! Anh với em thuê phòng ở lại đây sống thêm ít bữa...

Mai:
- Hâm! Em còn chưa muốn bị đuổi việc sớm đâu. Nhân viên mới vào nên phải cố gắng nhiều anh ạ. Hic

Đức:
- Còn chuyện giữa hai đứa mình thì em tính khi nào nói với bố mẹ.

Mai:
- Tối mai, trước lúc về nhé anh! hihi...

Đức:
- Ừm. Anh nóng lòng lắm rồi đấy... 

Mai:
- Dùng bữa xong anh dẫn em ra bờ biển dạo mát nha!

Đức:
- WoW, anh cũng đang tính rủ em ra đó đi dạo... 

Mai:
- Trùng hợp thế! Hihi 
...

Đức và Mai mải cười nói, châm chọc nhau trong suốt bữa ăn mà không để ý tới ánh nhìn sắc lạnh của Thắng giành cho họ từ phía sau - hắn đang mưu tính điều gì đó.
...

Chú Lộc là chủ của nhà nghỉ này, sau khi dẫn mọi người đi tham quan từng gian phòng và bể bơi thì trời cũng vừa tối nên chú ấy xin phép về phòng trước để sắp xếp sổ sách. 

8 rưỡi tối, cả nhóm ăn uống no say rồi chia thành từng cặp đi dạo riêng. 
Vừa bước ra cửa thì Mai va phải chú Lộc đang hớt hải chạy gấp vào phòng ăn tìm gặp Thắng.

---Bốp---

- Á!

Mai:
- Có chuyện gì mà trông gấp gáp vậy Chú Lộc?

C.Lộc:
- Cháu thấy cậu Thắng đâu không?

Mai: *chỉ tay*
- Anh ấy ngồi ở đằng kia kìa! Ủa, đâu rồi nhỉ...??

C.Lộc:
- Hôm nay mới có thêm ba vị khách nữa đến đăng kí ở qua đêm mà nhà nghỉ đã kín phòng, nên chú tính hỏi các cháu nhường một phòng lại cho họ ấy mà. - Cháu xem thế nào giúp chú với!

Đức: *gọi với vào*
- Em làm gì mà lâu vậy Mai?

Mai:
- Anh Đức, vào đây em bảo!

Đức:
- Có chuyện gì vậy em? 

Mai:
- Đêm nay anh qua ở ghép phòng với anh Thắng được không? Chú Lộc đang thiếu phòng cho khách qua đêm mà nhóm mình thì đăng kí phòng một người hơi nhiều.

Đức:
- Cũng được thôi! Nhưng anh thích ở ghép phòng với em hơn. 

Mai:
- Cái anh này, đừng có trêu em nữa...bố mẹ đang ở đây...hic

Đức:
- Đằng nào mình cũng công khai chuyện đó mà! hê hê 

Mai nhéo Đức một cái đau điếng rồi theo chú Lộc xuống quầy lễ tân làm thủ tục chuyển giao phòng.

C.Lộc:
- Đây là ba vị khách mà chú vừa nói với hai cháu hồi nãy!

Đức:
- Chào anh chị ạ! Em đến để gửi chìa khóa phòng...

Người đàn ông bước lên và đáp:
- Đã làm phiền các em rồi, nhưng đêm nay cho anh ở ghép với em cũng được.

Đức:
- Nhưng mà chị ấy và em gái kia!??

Người đàn ông:
- Em thử hỏi bạn gái xem thế nào...cho vợ anh ở ghép được không!

Đức:
- Mai ơi, nếu em không phiền thì đêm nay cho vợ con anh này ngủ chung phòng nhé, hình như họ muốn ở riêng.

Mai:
- Được thôi ạ!!

Người phụ nữ lên tiếng:
- Cảm ơn các em nhé! 

Mai:
- Không có gì ạ! Anh chị cứ gọi em là Mai cho dễ nói chuyện, còn anh này tên Đức. hì hì

Người đàn ông:
- Anh tên Tuấn, là chồng cô ấy.

Người phụ nữ:
- Chị tên Ly, bọn chị vừa li dị rồi. Hừ... 
- Còn đây là bé Loan, con gái của chị và anh ta.

Mai:
- Ủa! Nhìn anh chị đẹp đôi thế mà lại li dị ạ!

Chị Ly:
- Sống không hợp thì li dị thôi em...Đêm nay làm phiền các em rồi...

Mai:
- Anh chị giữ chìa khóa phòng nha, bọn em ra ngoài dạo mát một tí rồi lát về phòng sau.

Chị Ly:
- Ừm...Hai em đi chơi vui nhé...
- Loan! Phụ mẹ đem đồ lên phòng nào con...

Con bé trạc tuổi của Ngọc, nãy giờ vẫn đứng nấp sau lưng mẹ nó nhìn Mai chăm chú...

Mai:
- Trên mặt chị có gì à em? 

Loan:
- Không có gì ạ!! Mẹ ơi...chờ con với... 

Đợi chú Lộc dẫn ba người kia lên lầu thì Mai và Đức nắm tay nhau ra bờ biển đi dạo...

[Một lúc sau, tại bờ biển] 

Mai:
- Không khí biển buổi tối thích thật anh nhỉ..hihi...

Đức:
- Mình qua mỏm đá đằng kia đứng đi, ở đó mà trông ra ngọn đèn hải đăng thì đẹp lắm.

Mai:
- Em đi không nổi nữa...Anh cõng em nhé! 

Đức:
- Oke! Trèo lên lưng anh!! Hê hê...

Từ phía sau, Thắng vẫn luôn bí mật theo sát hai người họ. Anh ta yêu đơn phương Mai từ hồi học chung lớp đại học mặc dù biết chị ta đã có Đức trong lòng.

---Lộp cộp---

- Bộp! Á!!

Từ phía sau, một bàn tay bất ngờ vỗ vai Thắng, đó là Sương...

- Anh Thắng làm gì mà lén lút ở đây vậy? Tính rình trộm cô nào tắm à? 

Thắng:
- Không có!! Anh ra đây dạo thôi...hì hì...

Sương:
- Giờ này biển lạnh lắm, không có ai dám tắm đâu...!

Thắng:
- Ừm. Anh biết...Ủa...Mai đâu rồi...

Thắng quay đầu lại nhìn thì mất dấu hai người kia...

Sương:
- Hình như chị Mai đi chơi với anh Đức rồi, không có ở đây đâu...

Thắng:
- Vậy à...Thôi anh về nhà nghỉ trước nhé...

Sau bữa tối, Quang có nhắn Sương ra bờ biển để nói một số chuyện quan trọng nên khi nhìn Thắng lẳng lặng bỏ đi, Sương không hỏi thêm gì nữa mà đến chỗ hẹn gặp Quang. 

...

[Cách đó không xa, bên kia mỏm đá]

Đức:
- Ánh đèn đẹp quá! Em thấy thế nào?

Mai:
- Tuyệt lắm ạ! Anh Đức là nhất...

Đức:
- Hôm nay nhân dịp trăng sao gió mát, anh xin thề trước ngọn hải đăng này: "Mai mà người con gái mà anh yêu nhất"! 

Mai:
- Em cũng yêu anh Đức nhiều lắm...!! hihi...

Đức:
- Thề thốt đủ rồi! Bây giờ em thực hiện hình phạt hôm bữa đi...

Mai:
- Hình phạt gì anh?

Đức:
- Phạt hôn chứ còn gì nữa!! 

- Chụt!!! 

Mai nhéo Đức một cái vào má, rồi trao cho anh nụ hôn môi của mình...

Câu chuyện tưởng chừng khép lại bằng cái kết happy ending lãng xẹt như trong mấy bộ truyện tình cảm lãng mạn: "Hai người kết hôn rồi sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi"... thì những diễn biến tiếp theo lại đi ngược lại cái lối suy nghĩ đó các thím ạ... 

----Soạt----Bõm----Ùm----

Mải hôn hít mà quên đi mình đang đứng trên khu vực nguy hiểm. Đức đón nụ hôn của Mai trong niềm vui sướng tột độ, anh ta bước lùi chân về phía sau thì bị mất thăng bằng nên kéo theo cả Mai lao ùm xuống biển...

- Ùmmmmmm.

"Nghe Mai kể đến đoạn này thì em thấy buồn cười vl, nhưng suy cho cùng điều này xảy ra thì cũng bình thường như cân đường hộp sữa thôi. Khi kiss nhau có mấy ai quan tâm đến trời đất xung quanh đâu... 

Em:
- Sau đó chuyện thế nào chị! Hai người có lên được bờ không?

Mai:
- Cũng may nước ở đó khá nông nên anh Đức bế chị lên luôn".

...

- Bì bõm...

Đức:
- Em không sao chứ Mai? Nước không sâu đâu, hic...

Mai nhìn Đức:
- Ướt hết rồi... Hì hì...

Đức:
- Hì hì...Thôi anh bế em về phòng thay đồ nhé, mặc thế này khéo cảm lạnh.

Mai:
- Dạ! Hì hì...

Dư vị nụ hôn lúc nãy vẫn còn trên môi hai người, mặc dù nó có pha chút vị mặn của nước biển. Mai nhìn Đức chăm chú và nhớ tới lần được Đức cứu hồi nhỏ, lúc mình bị ngã xuống bể hòn non bộ. 

Mai:
- Em yêu anh!

Đức:
- Anh cũng yêu em!!

...

[Một lúc sau, tại nhà nghỉ]

Mai:
- Anh về phòng thay đồ đi, mai mình đi dạo nữa nhé! hihi

Đức:
- Ừm! Chúc em ngủ ngon...hê hê... 

Vừa bước vào phòng thay đồ thì thấy chị Ly đã ôm con gái nằm ngủ trước, Mai mỉm cười rồi mang đống đồ ướt xuống gửi nhân viên nhà nghỉ giặt hộ.

---Bụp---Đèn hành lang tối om---

Mai lần theo lối đi từ phòng giặt ủi bước lên cầu thang cho rõ đường. Lúc đi ngang qua chỗ bố mẹ thì có tiếng cãi vã nên Mai ghé sát tai vào cửa nghe thử. Qua ánh đèn hắt ra từ khe cửa nhỏ, chị ta nhìn thấy ông Vũ và bà Linh đang cãi nhau...

- Bố mẹ lâu nay sống hòa thuận thế mà bây giờ lại cãi nhau, có chuyện gì vậy nhỉ??

[Bên trong phòng]

Bà Linh:
- Anh phải nói sự thật cho thằng Đức biết!!

Ông Vũ:
- Anh không thể! Anh đã hứa với vợ chồng anh Long rồi...

Bà Linh:
- Nhìn con trai mình lớn lên trong nhà người ta mà anh không xót sao...Nó là đứa con mà em dứt ruột đẻ ra mà... huhu

Ông Vũ:
- Anh ấy là con trưởng trong gia đình nên có trách nhiệm phải sinh con trai! Nhà mình vẫn có quan hệ tốt với họ mà. 

Bà Linh:
- Đó là chuyện ngày xưa rồi, lúc đó bố mẹ anh ấy bắt chị Tuyết phải sinh con trai nối dõi mới cho phép làm dâu...bây giờ thì đâu còn cái kiểu phong kiến trọng nam khinh nữ nữa. Mình phải đòi lại con trai thôi...

Ông Vũ:
- Nhưng bọn anh từng là đồng đội vào sinh ra tử, anh không thể làm anh ấy phiền lòng vì chuyện này được!

Bà Linh:
- Anh thật nhu nhược! Em muốn cho con gái của mình biết, nó còn có một người anh ruột thịt. 

Ông Vũ:
- Đừng mà em, anh vẫn thường xuyên qua thăm thằng Đức, nó vẫn sống tốt và hạnh phúc.

Bà Linh:
- Lần này đi du lịch với nó mà người mẹ như em không thể gọi được một tiếng "con trai", thật đau đớn làm sao... huhu... 

Ông Vũ:
- Để thêm một thời gian nữa được không! Anh cần suy nghĩ kĩ...

Bà Linh:
- Còn suy nghĩ gì nữa, lần này trở về em phải nói cho mọi người biết tất cả sự thật và giành lại con trai mình...

...

Mai lặng người đi một hồi lâu sau khi nghe lỏm được cuộc đối thoại giữa bố và mẹ mình...
Nước mắt chị bắt đầu tuôn ra...Mai không thể tin vào tai mình nữa...

- Đức là anh trai ruột của mình ư? 

- Người con trai mà mình đã gửi gắm tất cả tình cảm hơn mười năm qua và sắp tới sẽ công khai mối quan hệ cho bố mẹ biết lại là anh trai mình sao? Đắng quá...

Chị không kìm được nước mắt và bắt đầu chạy vào khoảng không gian vô định...

- Bốp!!

Mai va phải ai đó trong bóng tối, đau điếng người...

---Tích---Ánh đèn dọc hành lang được bật lên sáng trưng----

Thắng:
- Ai tắt đèn hành lang vậy nhỉ, mới 9 rưỡi thôi mà...

Mai:
- Huhu...hic hic...

Thắng:
- Ủa! Mai, sao em lại khóc...Cậu Đức bắt nạt em à?

Mai:
- Không được rồi, em không tin chuyện đó lại xảy ra...huhu...

Thắng:
- Là chuyện gì, em nói anh nghe xem...

Mai:
- Anh Đức là anh ruột của em...huhuhu...

Thắng:
- Em cứ bình tĩnh, có anh đây!

Mai:
- Bố mẹ em...
- Bố mẹ em nói là...huhu

Thắng nở một nụ cười sắc lạnh như nắm được phần thắng về tay mình, hắn ôm chị ta vào lòng để làm chỗ dựa cho Mai trút những giọt nước mắt đau đớn.

...

Từ phía sau, Ngọc vô tình nhìn thấy Mai đang khóc nức nở bên cạnh Thắng và thoáng nghe được chữ "bố mẹ em...", dường như cô cũng đoán ra được phần nào nguyên nhân nên lắc đầu trở về phòng...

Nhưng có vẻ nó hơi khác so với suy nghĩ của Mai lúc đó...

Ngọc:
- Mình không quan tâm! Không phải chị em ruột thì lo làm gì.
- Hừ!!! Mình đã sớm nhận ra rồi mà giờ chị ta mới biết...
...

[Cùng lúc đó, tại bờ biển]

Sương và Quang cũng đang nói chuyện rất nghiêm túc...

Quang:
- Anh yêu em Sương à! Em hãy chấp nhận tình cảm của anh đi!...

Sương:
- Em không thể! Bây giờ chưa phải lúc...

Quang:
- Chưa phải lúc này thì lúc nào, đừng có mơ tưởng tới anh trai mình nữa. Đó là loạn luân, em hiểu không?

Sương:
- Loạn luân thì sao chứ, hơn nữa anh ấy không phải là anh trai ruột của em!

Quang:
- Ơ! Em đừng nó nói điêu! Làm gì có chuyện Đức không phải là anh trai ruột của em chứ...

Sương:
- Năm lên lớp 6, có lần em nghe bố mẹ nói về anh Đức rồi...Thực ra anh Đức là con của bác Vũ, còn chị Mai mới là chị ruột của em!!

Quang: *sững người*
- Ơhhhhhhhh!! 

Sương:
- Hồi trước hai nhà tráo đổi con cho nhau, nhà nội bố em muốn có cháu trai nối dõi nên mới xin con trai của bác Vũ, ít lâu sau thì mẹ sinh chị Mai rồi đưa cho cô Linh nuôi!

Quang:
- À! Ra là vậy...Anh hiểu rồi...Vì luật hôn nhân không cấm hai người khác huyết thống có quan hệ tình cảm nên em mới yêu anh Đức chứ gì...

Sương:
- Đúng vậy! Em yêu anh Đức rồi! Anh đừng có nói yêu em nữa... 

Quang:
- Dù là vậy thì anh Đức với chị Mai cũng đang yêu nhau, anh nhìn cách họ nói chuyện là biết. Em còn giữ lấy tình cảm đó làm gì nữa.

Sương:
- Việc đó không liên quan đến anh!

Quang:
- Như lời em nói thì hai người đó không cùng chung huyết thống, họ có thể kết hôn. Rồi em sẽ phải thôi cái ý định tình đơn phương ấy thôi.

Sương:
- Em không quan tâm! Mặc kệ anh...

Quang:
- Rồi có lúc em sẽ nhận ra tình cảm của anh...

Sương:
Em về phòng ngủ đây!! Tạm biệt... 
...

Đêm hôm đó, mỗi người trong nhóm bọn chị đều trằn trọc không ngủ được. Mỗi người đều có một bí mật riêng giữ kín trong lòng, vui có, buồn có,...và cả những việc cần phải giải quyết khi trở về Đà Lạt.

...

Sáng hôm sau, vợ chồng chị Ly cùng con gái đã thu xếp đồ đạc lên ô tô rời khỏi nhà nghỉ từ rất sớm.

Hình như chị ta đi vội nên để quên chiếc túi xách trên giường ngủ. Mai mở ra kiểm tra thì không có vật gì giá trị ngoài mấy bản nhạc đã cũ và một tấm danh thiếp ghi địa chỉ nhà ở Sài Gòn. 

---Cốc cốc---

Mai cầm chiếc túi mang qua phòng của Sương để hỏi về những bản nhạc này...

- A! Chị Mai, mới sáng ra đã tìm em có chuyện gì vậy!

Mai:
- Em xem mấy bản nhạc này có quen không? 

Sương:
- À! Bài này em biết, bài này nữa...Toàn mấy bài em chơi piano ở lớp...Chị lấy ở đâu ra vậy!

Mai:
- Tối qua có gia đình chị kia đến đăng kí nhà nghỉ nhưng hết phòng nên chị bảo vào ở ghép chung ấy mà. Sáng ra thì chị ta để quên mấy bản nhạc trước khi đi...

Sương:
- Chắc chị này làm giáo viên dạy nhạc nhỉ?...hihi!

Mai:
- Chị cũng nghĩ vậy! Hì... 

Sương:
- Chị báo cho lễ tân biết đi chứ đưa em làm gì, đồ của khách mà... 

Mai:
- Ừ nhỉ...Thế để chị bảo chú Lộc mang theo cái túi này về Sài Gòn trả cho người ta!
...
...

Cả ngày hôm đó, nhóm bọn chị vẫn chơi vui vẻ và không đề cập gì đến những chuyện tối qua. - Mai nói.

Em:
- Vậy chị không nói cho bố mẹ biết về mối quan hệ của mình với anh Đức nữa ạ! 

Mai: *rưng rưng*
- Lúc đó chị chỉ muốn lảng tránh anh Đức thôi, đến bây giờ nhớ lại thì thấy mình thật khờ khạo.

Em:
- Rồi sao nữa ạ!!... *Em bắt đầu thấy lo lắng*

Mai:
- Sau khi ăn tối xong, chị cùng mọi người mang hành lí lên xe để trở về Đà Lạt ngay. 

Em:
- Sao không đi lúc sớm mà lại đợi đến tối vậy chị?

Mai:
- Bên nhà nghỉ của chú Lộc phía Sài Gòn gọi sang bảo hệ thống điện lại bị cháy nên chú ấy phải về gấp. Thế nên xe phải chạy đêm từ Nha Trang đến Đà Lạt trước cho kịp trời sáng, sau khi trả khách xong chú ấy mới về Sài Gòn được...
...

Đêm hôm ấy, chiếc xe du lịch chở 9 người băng qua những đoạn đường tối trên quốc lộ 1A, tất cả đều vui vẻ trò chuyện một cách bình thản mà không hay biết tai họa sắp ập đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net