Chương 29: Nỗi niềm của người anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất cả buổi chiều để hỏi đường, Sương và Mai cuối cùng cũng tìm được nhà của thầy Sơn Cước.

Nhìn từ xa, đó là một căn nhà lụp xụp nằm ở tít trong rừng thông. Nhưng muốn đến nơi, họ cần phải vượt qua con đường dốc gồ ghề trước mặt rồi đi qua một cây cầu treo mới tới...

- Cốc cốc!

Sương gõ cửa gọi thầy Sơn nhưng không có tiếng trả lời.

Mai:
- Trời ơi! Không lẽ phải công cốc mà về sao! Huhu...

Mai cảm thấy mệt mỏi vì vừa vượt quả đồi xong lại không gặp được chủ nhà. Đôi chân chị giờ đây đã sưng tấy lên và bầm tím do phải đi bộ một quãng đường xa.

Sương:
- Mình chờ đến tối thể nào cũng gặp được thôi! Có thể giờ này ông ấy đang đi lấy c...ủi...

Lạch...cạch...Lạch...cạch...

Cốp...

- Á á á....! 

Chiếc cửa sổ từ từ mở hé, một khuôn mặt gớm ghiếc với đầu tóc rối bời bất ngờ hiện trên song cửa khiến Sương giật mình hét toáng lên...

- Maaaaa!

Mai:
- Ma đâu? Ma đâu?

- Á á á! Maaa ở phía sau chị kìa....!!

Kẻ lạ mặt trong căn nhà khóa kín tiếp tục thò cánh tay qua khe cửa sổ nắm lấy tóc của Mai...

- Đau quá...Tóc chị...Huhu... 

- Buông chị ấy ra! 

- Bốp!

Sương sợ hãi nhặt vội một thanh gỗ gần đó đánh vào bàn tay nhơ nhuốc kia khiến hắn phải thả tay ra. Ngay lập tức, Mai hoảng hốt chạy thật nhanh tới chỗ Sương đứng và khóc thút thít. 

- Sương! Mình về đi!

- Dạ...chị Mai...Hic...

"Hic hic...huhu..."

- Chị Mai! Chị nghe gì không?

- Nghe gì? À có!!

"Hic hic...huhuhuhu..."

- Hình như hắn đang khóc đấy...

- Ừ! Vậy...Chắc là người rồi @@!

Hai cô gái chăm chú lắng nghe và nhìn qua khe cửa sổ một lần nữa. Vẫn là con ma tóc xù hồi nãy, nhưng đôi mắt hắn ngân ngấn nước...hắn khóc thật...

Mai lấy hết sự can đảm còn sót lại trong người để hỏi hắn:
- "Anh sống với thầy Sơn Cước ở chỗ này phải không?"

Hắn không trả lời mà gật đầu đáp trả.

Sương:
- "Thầy Sơn đi đâu rồi ạ!...À...Em xin lỗi vì lúc đã nãy nặng tay với anh..."

Kẻ lạ mặt tiếp tục không trả lời, thay vào đó là một nụ cười đầy tà khí...
Miệng hắn há to để lộ hàm răng vàng khè, có thể trước đây hắn đã từng hút thuốc lá...

Sương:
- Vô ích rồi chị Mai ạ, hắn bị điên chắc luôn! 

Mai:
- Lạ thật...Nhưng có vẻ anh ta vẫn hiểu lời chị nói!

---Bịch---

"Các người làm gì trước cửa nhà tôi thế? Tính ăn trộm à?"

"Ủa! Hai cô gái hôm bữa"

Đạo sĩ Sơn bất ngờ trở về, nhận ra người quen...ông ta đặt chiếc túi đựng dụng cụ hành ghề xuống đất rồi thò tay vào trong túi quần lấy chìa khóa mở cửa.

Sương gằn giọng:
- Thầy đi đâu nãy giờ thế! Con chờ hơi bị lâu rồi đấy....Hừ hừ...

Sơn Cước:
- Tôi đi làm lễ ở làng bên, thế nhà các cô xảy ra chuyện gì rồi hay sao mà đến tìm tôi vậy!

Mai:
- Đúng rồi ạ! Có nhiều chuyện lắm...

Sơn Cước:
- Vào nhà nói chuyện đi, rồi kể cho tôi đầu đuôi sự việc.

Sương:
- Ẹc! Không được, trong nhà thầy có con ma tóc xù!

Sơn:
- Ma tóc xù nào?

Mai:
- Nó đó! Huhu... 

Sương:
- Phía sau song cửa sổ ý, nó vừa túm tóc chị Mai...

Sơn:
- À...Không sao đâu! Em trai tôi đấy mà, nó bị chết lâm sàng đã hai năm nay!

Mai:
- Chết lâm sàng? Có phải là chết rồi nhưng các tế bào trong cơ thể vẫn còn sống đúng không ạ!!

Sương:
- Vậy tức là anh ta chết rồi ạ! 

Sơn:
- Gọi là chết lâm sàng cũng không hẳn, vì khi tỉnh lại nó không còn bình thường như trước nữa...

Mai:
- Vâng...Nhưng sao anh ấy lại thành ra thế...Hic?

Sơn:

"Nó từng là một người đàn ông hoàn hảo, tốt nghiệp đại học với một tấm bằng loại giỏi và kiếm được một công việc định. Nhưng rồi một hôm, cô gái nó yêu trong 4 năm đại học bất ngờ nói lời chia tay, nó khóc cả đêm rồi từ đó lao vào làm việc suốt ngày, và nó bắt đầu hút thuốc lá. 

Cái hôm cô gái đó làm đám cưới với người khác, bạn bè cùng khóa đều đến chúc mừng, chỉ riêng nó không muốn tới...Nhưng nó đã tới, nó khóc khi thấy cô ta mang áo cô dâu và khoác tay một thằng lạ hoắc. 
Trên đường về, nó bị một chiếc xe tải chạy cùng chiều quẹt phải và ngã lăn ra vệ đường. Chiếc mũ bảo hiểm đã cứu mạng nó, nhưng không hẳn. Nó nằm bất tỉnh, sống như một người thực vật...người ta đều nói nó đã chết! 
Thế rồi nửa năm sau, nó tỉnh dậy và thành như vậy. Một kẻ ma không ra ma, người không ra người! Đến cả Đông Y lẫn Tây Y cũng bó tay..."

Mai:
- Huhu...! Tội anh ấy quá... 

Sơn:
- Tôi hành nghề đạo sĩ đã gần chục năm, giải oan, giải nghiệt cho bao nhiêu người nhưng với chính người thân trong nhà lại bó tay, chắc âu là do cái số!

Sương:
- Con tưởng thầy giỏi lắm, ai dè cũng phó mặc do số phận ạ. @@!

Sơn:
- Hahaha! Các cô cứ cười tôi là kẻ ba hoa cũng được...

Sương:
- Con không có ý đó, con cũng có thể hiểu cảm giác của thầy khi người thân gặp chuyện...

Sơn:
- Haizz! Kết cục của việc yêu nhầm gấu chó là thế đấy, đáng cười hay đáng thương! Làm một người anh trai tôi chỉ biết đưa nó tới chỗ xa xôi hẻo lánh này cho dễ thở. Miệng lưỡi thế gian đã làm chúng tôi mệt mỏi lắm rồi...

Mai:
- Trông thầy cũng còn trẻ, thế vợ con thầy đâu..họ không sống ở đây ạ...

Sơn:
- Hơn 40 rồi chứ trẻ trung gì nữa, tôi từng có một người vợ nhưng cô ta đã bỏ nhà theo trai... 

Sương:
- Tội nghiệp thầy, chắc do thầy ở dơ quá cũng nên! Nãy giờ con cứ ngửi thấy mùi thum thủm...

Sơn:
- Chết cha! Ba hôm rồi ta quên chưa tắm...Trên đồi này nước hiếm lắm nên toàn phải xuống dưới suối lấy nước...!

Sương:
- Kinh quá thầy ạ! Con không dám vào nhà đâu, có lẽ ở ngoài nói chuyện là lựa chọn đúng đắn. 

Mai:
- Mà thầy cũng nên tắm cho anh ấy đi, không người khác thấy lại tưởng con ma tóc xù nữa thì...

Sơn:
- Chậc...Ở bẩn sống lâu, ăn c*ứt trâu bất tử mà!

Mai:
- Hic...Khiếp...

Sương:
- Thôi không vòng vo nữa, hôm nay con với chị Mai đến gặp thầy là vì anh trai con vừa mất, ông ngoại lại gặp chuyện...Hic...

Sơn:
- Hả! Xảy ra sớm vậy ư?

Mai:
- Thầy biết chuyện gì rồi ạ!

---Một lúc sau---

Sơn:
- Ra là vậy! Giờ ông cô muốn gặp tôi để bàn về cái đó....

Mai:
- Vết thâm đấy có nguy hiểm không vậy thầy?

Sơn:
- Giờ cô dẫn tôi tới bệnh viện gặp ông ấy, phải xem kĩ tôi mới biết đường tính...

Sương:
- Vâng ạ! Nhanh lên thầy, trời sắp tối rồi... 

...

Thầy Sơn Cước vào nhà cất đồ, soạn bữa tối cho em trai rồi nhanh chóng theo tụi chị đến gặp ông ngoại. ---- Mai kể

...

---Tối hôm đó---Tại Bệnh viện TP---

Sương:
- Ngoại ơi! Con tìm được thầy trừ tà rồi nè!!

Mai:
- Con cũng đã kể mọi sự tình cho thầy ấy nghe ạ...

Ông ngoại:
- Tốt quá...Các cháu mời cậu ta vào đây...

Sơn Cước:
- Chào ông ạ! Con có nghe hai cô đây kể lại rồi...

Ông ngoại:
- Vậy thì không cần giải thích nữa, tôi muốn nhờ cậu làm một lá bùa theo công thức này và yểm phép lên đó...tốn tao nhiêu tôi sẽ trả.

Sơn Cước:
- Vâng! Nếu làm cái đó thì con biết...Hẹn gặp ông vào chiều ngày mai... 

Ông ngoại trước đây đã từng có một người bạn thân làm đạo sĩ, vì thế nên ông biết cách vẽ những lá bùa trừ yêu. Tuy nhiên, để lá bùa thực sự hiệu nghiệm phải cần đến pháp lực của một đạo sĩ giỏi, và thầy Sơn Cước trở thành người được ông lựa chọn cho công việc giải phép.

Mai và Sương nãy giờ ngồi nghe vẫn không hiểu cuộc nói chuyện của họ. Tuy nhiên, chị ấy biết...đó là việc làm cần thiết nếu không muốn xảy ra những sự cố đáng tiếc khác.

Ngày hôm sau ông ngoại được xuất viện, gia đình Sương tiếp tục lo việc hậu sự cho Đức.
...

Quang với Thắng cũng xuất hiện trong lễ tang của Đức. Từ khi xảy ra vụ tai nạn trên con đường vắng đến nay, Quang luôn đi chung với Thắng. Điều này khiến Mai không mấy thiện cảm với cậu ta như hồi trước nữa. 

Dù vậy, chị vẫn đến bắt chuyện với Quang vào sau lễ tang...
- Em biết chuyện gì xảy ra với anh Đức phải không?

Quang:
- Ớ...Không ạ! Em có biết gì đâu!

Mai:
- Dạo này chị thấy em hay đi chung với Thắng, những việc mờ ám mà Thắng làm hẳn em cũng biết...

Quang:
- Đâu có mờ ám ạ, anh ấy tốt lắm...Còn dẫn em đi chơi, tìm thầy dạy lập trình game cho em mà...!

Mai:
- Hôm nọ chị thấy hai người vào phòng bệnh của Đức nói về chuyện gì đó, đừng bảo là em không có chuyện gì giấu chị? 

Quang:
- Đúng là hai anh ấy có nói chuyện về cô gái nào đó, nhưng em hỏi thì anh Thắng không nói. Em thật sự không biết, thề trên danh dự đấy.

Mai:
- Vậy thì... 

Quang:
- Vậy thì sao ạ?

Mai:
- Em hãy gần gũi với Thắng và cố tìm hiểu cho chị cô gái đó là ai, mối quan hệ giữa anh Đức và cô ta. Nếu thành công trong việc này chị hứa sẽ tác thành cho hai đứa...

Quang:
- Ý chị là em với Sương ạ! Tại sao... 

Mai:
- Ừm. Chuyện cậu thích con bé thì chỉ cần nhìn hành động chị cũng nhận ra rồi.

Quang:
- Thật chứ ạ! Em với Sương có thể đến với nhau... 

Mai:
- Tất nhiên! Nhưng nếu không thành công thì khỏi "chị chị...em em" nữa và chuyện này tuyệt đối đừng nói cho ai biết. 

Quang:
- Oke chị Mai! Em sẽ cố gắng hết sức! 

Mai:
- Giờ chị thăm mộ anh Đức thêm tí nữa... 

Quang:
- Vậy em về trước nhé....Chào chị!

Nỗi buồn trong lòng Mai về cái chết của Đức không hề nguôi ngoai, chị muốn tìm hiểu cho bằng được chân tướng sự việc. Mục đích của Thắng là gì khi đến gặp Đức ở bệnh viện và cô gái kia rốt cục là ai?
Muốn tìm ra lời giải đáp chỉ có một con đường duy nhất, đó là phải tiến sâu vào hang cọp.

Chiều hôm đó, thầy Sơn Cước có mặt ở nhà Sương để làm lễ trừ tà cho ông ngoại. Việc này đã được Sương và Mai thống nhất giấu kín không cho bố mẹ biết. 

Thầy Sơn Cước giả làm một người quen của Đức để làm khách dự lễ tang, sau đó bí mật vào phòng ông ngoại. Cả hai người bắt đầu bày dọn những ngọn nến và sắp xếp lại đồ đạc cho gọn.

Sơn Cước:
- Hai cô ra ngoài cửa đứng canh chừng nhé! Nếu có tiếng động gì lớn trong này cũng đừng có vào.

Mai:
- Tại sao vậy ạ! Nếu có chuyện gì xảy ra với ông tôi thì sao?

Ông ngoại:
- Không sao đâu! Các cháu nghe lời thầy đạo sĩ đi.

Sương:
- Vâng ạ! Chị Mai...mình ra ngoài đi... 

Mai chỉ vừa kịp nhìn thấy thầy Sơn dán một lá bùa lên lưng ông ngoại thì Sương đã đóng sập cửa lại.

Mai:
- Để hé cửa thôi em...Chị muốn biết họ làm gì trong đó!

Sương:
- Chị không nghe ông dặn à, mình phải ở ngoài canh chừng bố mẹ nữa. @@!

---Bộp bộp---Rầm rầm---

Vài phút sau, những tiếng động liên tục phát ra trong căn phòng kèm theo những âm thanh chói tai khiến Mai và Sương thực sự lo lắng...

Sương vốn là người điềm tĩnh nhưng lại trở thành người mất bình tĩnh trước những tiếng động đó. Cô em nhanh chóng mở cửa phòng và chạy xộc vào trong trước sự ngỡ ngàng của Mai...

Ông Long:
- Làm gì ở trên lầu vậy hai đứa, yên lặng cho ông ngoại nghỉ ngơi nào? 

Tiếng động trong phòng đã làm cho ông Long, bà Tuyết, cậu Lê giật mình phải hỏi vọng lên...

- Không có gì đâu ạ! Tụi con đang dọn dẹp lại đống đồ cũ thôi...

Mai nhanh trí đáp trả và đứng ở ngoài canh chừng, chị cảm thấy lo lắng cho ông ngoại và Sương ở bên trong. 

- "Sương! Em ổn không, ông ngoại thế nào rồi?"

Đã hai phút trôi qua trong yên lặng, ba người họ đang làm gì trong ấy?

---Cạch---

Cánh cửa bất ngờ mở toang, Sương bước ra ngoài hành lang thở phào nhẹ nhõm. Trông con bé đã bình tĩnh hơn lúc trước, còn ông ngoại và thầy Sơn thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Cho đến nay, Mai vẫn không biết họ đã làm cái nghi thức quái qủy gì trong đấy. Mai cố gặng hỏi nhưng Sương nhất quyết không trả lời...

Mai:
- Ông ngoại với thầy Sơn làm lễ gì vậy em?

Sương: *đỏ mặt*
- Khó nói lắm ạ! Hic... 

Mai:
- Nói đi em...Đến chị mà cũng giấu à!

Sương:
- Không được đâu chị ơi! Ông cấm em tuyệt đối không được nói cho ai biết, kể cả chị!

Mai:
- Hừ! Thế ông đã đỡ hơn chưa? Còn cái vết thâm ra sao rồi?

Sương:
- Ổn rồi chị ạ! Từ nay không phải lo về chuyện vết thâm nữa đâu... 

Ngay lập tức, Mai đến hỏi ông ngoại cho rõ và được ông cho xem lại vết thâm ở lưng, quả nhiên nó đã hoàn toàn biến mất.

...
...

Em:
- Ẹc! Sao chị không ép Sương nói ra nghi thức đó là gì ạ! 

Mai:
- Hôm đó là ngày tang của anh Đức, tâm trạng chị không được tốt nên không muốn hỏi kĩ...chị cũng không muốn nó làm trái lời ông ngoại. Hic

Em:
- À...Có lần Sương đưa cho em lá bùa để đốt uống...Vậy là Sương biết cách thức làm biến mất vết thâm...!

Mai:
- Ồ! Nếu thế thì lá bùa đó là của thầy Sơn Cước rồi! 

Em:
- Sương bảo lá bùa đó là của thầy cô ấy đưa cho...không lẽ...

Mai:
- Đúng rồi! Sau hôm chứng kiến cái nghi lễ đấy, con bé cứ nằng nặc đòi gia đình cho theo thầy Sơn Cước học mấy trò trừ tà với bùa phép. 

Em:
- Ra là vậy, hèn gì mới nhìn qua Sương đã phán em bị vong hồn ám theo, còn bảo em giống trường hợp của ông ngoại cô ấy nữa... Hơ hơ...

Em nghĩ thầm...:
"Cái định mệnh, nếu đã đến Đà Lạt rồi thì phải hỏi chị Mai địa chỉ nhà ông thầy Sơn Cước kia mới được. 
Em từng nghe Sương bảo: "Muốn con ma nó buông tha thì phải phá zin đời trai sớm" theo lời ông thầy, nếu để lâu bị ám hồn hút hết tinh lực rồi sẽ chết dần chết mòn như người thiểu năng. 
Cái đợt đó, nghe Sương nói xong mà em mất ăn mất ngủ mấy hôm vì lo lắng, nay được dịp lên đây thì dại gì không kiếm."

- "Mà công nhận ông Sơn này cũng bựa vl ra." 

Mai:
- Em nói nhẩm gì vậy!?

Em:
- Không có gì ạ! Chị kể tiếp đi...Rồi sao nữa, tò mò quá...

Sau biến cố xảy ra với anh Đức, mọi chuyện không dừng lại ở đó mà vẫn tiếp tục tiếp diễn...

Mai:
- Vào năm ngoái, bố mẹ chị đột ngột qua đời vì tai nạn xe khách.

Em:
- Em rất tiếc ạ, nỗi đau này chắc chắn phải lớn lắm...hic @@~ 

Mai thở dài rồi lại khóc nấc thành thành tiếng...

Vừa mất đi em gái, người yêu, và giờ lại tiếp tục mất đi bố mẹ, đúng là một bi kịch đầy nghiệt ngã đối với chị Mai. 
Liệu vụ tai nạn lần này có liên quan đến ma nữ trên xe khách kia? Mời các thím hóng tiếp "phần cuối câu chuyện của Mai" ở part kế.

[Hết part 29 - Hẹn các thím ở part 30]

Người viết: mapham9x

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net