Chương 28: Qủy nữ và Ma nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Mai kể đến đó, em chợt cảm thấy rùng mình...ruột gan như đang quặn thắt lại.

Cái chết bất đắc kỳ tử của Đức đã đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chị. Liệu Mai có sống nổi không khi em gái lẫn người yêu lần lượt ra đi?

Nhưng em tin là chị sẽ sống, vì người đang nằm sờ sờ cạnh em đây chính là Mai.
Em nắm chặt hơn bàn tay đang run rẩy của chị và hỏi tiếp:

- Trong chuyện này...em có một thắc mắc nhỏ? 

- Em nói đi!

- Anh Đức qua đời bất ngờ như vậy có khi nào là do người ngoài can thiệp vào không!

- "Không" mà "có" em ạ! 

- Không mà có?? Chỉ trong một ngày ngắn ngủi...người khỏe mạnh như anh Đức sao lại...

- Chính cô ta đã gián tiếp hãm hại anh ấy, con qủy cái!!

- Cô ta là ai? 

- "Thới T.N Lan", chị gái của Thắng. 

Mai gằn giọng với vẻ bực tức. Cô gái này thật sự hãm hại anh Đức sao? Hay là tình địch của chị ấy?

Con gái ghét nhau vì trai là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi, nhưng sao trong suốt câu chuyện về chuyến xe du lịch không có nhắc đến tên chị ta...

"Mà khoan, cái tên này mình nhớ là gặp ở đâu rồi, có lẽ nào..." 

Đúng rồi, "Lan"! Cô gái em từng gặp ở nhà nghỉ, người đã chết chung với Quang sau vụ tai nạn. 
Dù không nhớ rõ tên đệm nhưng trên tờ hóa đơn giao bánh pizza cũng có đề tên như vậy, họ của chị ta để lại nhiều ấn tượng đối với em.

Điều đó lí giải tại sao hai người họ quen biết nhau từ trước và gần đây còn có mối quan hệ lén lút.

Nhưng Sương lại không biết chút thông tin gì về Lan? Càng nghĩ càng rối, chi bằng hỏi tiền bối còn hơn...Em cố gặng hỏi thêm câu nữa liên quan đến Lan, mặc dù biết trước là Mai sẽ tá hỏa khi nghe đến tên chị ta...

Em:
- Chị Lan kia có chơi chung với nhóm của chị không? 

Mai:
- Lan!!! Hừm...Không có! Sau này đến nhà Thắng chị mới biết anh ta có chị gái mà...
- Cả hai người bọn họ đều xấu xa như nhau. 

...

Vậy là Mai đã nhận ra bản chất thật sự của Thắng. Một người con gái yếu đuối như chị lại căm hận Lan đến vậy, hẳn là chuyện tình cảm giữa bọn họ có mâu thuẫn gì đó.

Sự tò mò của em đã lên tới đỉnh điểm, em muốn khám phá toàn bộ sự thật đằng sau những tấn bi kịch đó... 

...Cho dù có phải thức đến sáng, chờ đợi cả nghìn lẻ một đêm để nghe Mai kể chuyện...hay lâu lâu lại vào page, vào voz hóng chap mới như các thím để khỏi quên nội dung! T__T

Càng nghĩ lại càng lo hơn, cái tên "Ly" và "Loan", hai trong ba nạn nhân tử nạn mà câu chuyện của Mai vừa kể phải chăng là hai mẹ con cô Ly em đã gặp hồi trước. Có nên nói với Mai là họ còn sống không?

Trong đầu em bắt đầu hiện lên những dòng suy nghĩ đầy mâu thuẫn...

"Không thể nào! Chết banh xác thế kia thì sống thế quái nào được!"

"Trùng tên thôi, haha...Cô ta còn khẳng định mình là người sống mà, nếu giờ trở về Sài Gòn tìm lại căn nhà nọ rồi hỏi thì may ra..."

"Ca này khó! Thôi khỏi tìm là an toàn nhất, được một đêm són ra quần thế kia thì ngu gì trở lại chỗ đó..." 

...

Sau lần ngủ qua đêm ở căn nhà bên quận 8 về, em mang luôn cái vết thâm kì dị hình con rắn trên lưng. Rồi Sương nói cho em biết là mình đã bị ám...

Đã có lần em thấy cô Ly đứng cười ở cột đèn đỏ, lần thì ở dưới hầm xe và giờ em có thể khẳng định:

"Lần đầu tiên em gặp cô ta chính là ở trên chuyến xe khách vào SG nhập học"

- Đm cuộc đời! Mình có làm gì nên tội đâu mà nó lại ám theo cơ chứ! 

Em không phải là đứa yếu bóng vía, hồi ở quê đi học em toàn chọn lối đi tắt qua nghĩa địa mà có thấy con ma nào đâu? 

Có lần đi học thêm về 7 giờ tối chạy băng qua nghĩa địa thấy vài cái bóng...suýt tưởng là ma nhưng hóa ra là mấy thằng nghiện, vài tuần sau thì tụi nó bị dân quân hốt sạch. 

Thế mà chỉ vì một lần lầm lỡ trót miệng đòi cưu mang con gái của ma là bị ám. Không có cái ngu nào hơn cái ngu này... 

Dằn vặt bản thân nhiều cũng chả giải quyết được gì, qua những việc em đã được nhìn thấy và nghe Mai kể lại thì "người phụ nữ trên xe khách, cô Ly với nụ cười đầy tà khí, cô giáo dạy nhạc tên Ly đã chết cách đây 3 năm" đều cùng là "một" con ma nữ, hay đúng hơn là "qủy nữ".

Con gái và chồng cô ta đều đã chết trong vụ tai nạn đó, em hoàn toàn tin những lời Mai kể là sự thật... 

Còn nữa, Mai đã từng dùng dao găm đâm em ngay sau đám tang của Quang. 
Biết là Mai không muốn làm em bị thương mà chỉ "muốn giết kẻ nào đó ở phía sau"...nhưng trong cơn hoảng loạn, chị ấy đã nói:

"Mày không được bám theo anh ấy...chết đi...đồ qủy cái" 

"Đồ qủy cái" này không hẳn là cô Ly, nếu ám chỉ tới Lan thì đúng hơn...một người mà Mai cực kì căm ghét.

Nghĩ theo hướng đó thì có vẻ hợp lí, nhưng nó lại kéo theo một giả thiết khác...

- "Hồn ma của Lan cũng đã ám vào người em, vì thế nên Mai mới giận dữ vung dao như vậy" 
...

Có tới hai con ma nữ đang ám vào lưng mình, nếu thế thì không phải dạng vừa đâu. @@!

Ngày càng cảm thấy bất an hơn, em hỏi tiếp luôn:
- Chị làm ơn kể tiếp đi ạ, đã có chuyện gì xảy ra sau đó phải không? Sao chị lại biết anh Thắng là kẻ xấu xa? 

Mai:
- Chị tình cờ biết được sự thật sau khi anh Đức mất. Hic! 

--Tháng 12 năm 2011--Một ngày sau đêm định mệnh đó--

Tại nhà Sương, tất cả mọi người đều tập trung trước linh cửu của Đức.
Mai và bố mẹ cũng có mặt ở đấy, dù chỉ là hình dung lại qua lời kể nhưng chắc chắn đó là một bức tranh tang thương đầy nước mắt.

Ông ngoại của Sương trở nên tiều tụy hẳn chỉ sau một đêm vì Đức là đứa cháu mà ông hết mực yêu qúy, cho dù anh không phải là cháu ruột đi nữa...

- "Bộp! Ú ớ!..." 

Rồi trong thoáng chốc, Mai và Sương thấy ông ngoại ngã lăn ra sàn nhà, tay chân co giật với những tiếng kêu ú ớ liên hồi.

- Ông ơi! 

- Ông ngoạiiiii.

- Cấp cứu! Gọi bác sĩ nhanh! 

Chuyện không may tiếp tục xảy đến với họ, cả nhà Sương lại thêm lần nữa đứng ngồi không yên.

- Cạch!

Cửa phòng bệnh hé mở, thật may lần này không phải là một tin xấu...

Sương:
- Ông cháu bị gì vậy ạ? Huhuuu... 

Bác sĩ:
- Ổn rồi! Ông cô chỉ bị xuống sức vì thiếu ngủ thôi! 

Mai:
- Cháu thấy ông còn co giật và kêu ú ớ nữa, có ảnh hưởng gì về thần kinh không ạ? hic...

Bác sĩ:
- Chúng tôi đã khám tổng thể rồi nhưng không có kết quả nào liên quan đến bệnh thần kinh cả.

Mai:
- Vâng, cảm ơn bác sĩ. hic 

Bác sĩ:
- Còn một chuyện nữa tôi muốn người nhà xác nhận!

Sương:
- Là gì vậy bác sĩ?

Bác sĩ:
- Vết sẹo thâm ở lưng ông cô từ đâu mà có vậy.

Sương:
- Cháu chưa nghe ông nói bị thương ở lưng bao giờ, ông cũng không bị bệnh da liễu đâu ạ! 

Bác sĩ:
- Chúng tôi có khám da liễu rồi, không có dấu hiệu của bệnh! Trông giống sẹo nhưng đây chỉ là vết thâm ở vùng lưng thôi.

Sương:
- Thế thì may quá...huhu...

Bác sĩ:
- Giờ mọi người có thể vào thăm bệnh nhân.

Trong phòng bệnh, ông ngoại đã tỉnh hẳn nhưng nét mặt ông có vẻ đăm chiêu...

- Này hai đứa! Lại đây...

Mai:
- Dạ! Ông gọi con ạ... 

Sương:
- Con nghe. Huhuuu... 

Ông ngoại:
- Các cháu nghe bác sĩ nói về cái vết thâm ở lưng ông rồi phải không? Đừng cho ai biết nhé!

Sương:
- Sao vậy ạ?

Ông ngoại:
- Chuyện này không tốt đâu! Điều kiêng kỵ đấy... 

Mai:
- Ơ! Kiêng gì ông? Hic...@@!

Ông ngoại:
- Giờ các cháu đi tìm giúp ông một thầy trừ tà! Bí mật đừng nói với ai không mọi người lại lo... 

Sương:
- Thời buổi này toàn thầy bói, thầy ngải...kiếm đâu ra thầy trừ tà chứ. Hic...

Mai:
- Đúng vậy, muốn tìm cũng đâu có dễ. Nhà vẫn còn chưa đưa tang anh Đức, con không thể đi xa được...

Sương:
- Á...Khoan đã chị Mai! Em nhớ tới một người...Hic... 

Mai:
- Em biết thầy trừ tà nào à...

Sương:
- Chị quên rồi sao, vị đạo sĩ hôm nọ ấy...ông ta sống ở làng bên!

Mai:
- À! Chị nhớ rồi, hình như là thầy Sơn Cước... 

Hai chị em Mai nghe theo lời ông ngoại liền nhanh chóng qua làng bên tìm gặp thầy Sơn để cầu cứu.

Những mắt xích quan trọng đã được ghép nối, bí mật về "vết thâm" đang dần sáng tỏ.

[Hết part 28 - Hẹn các thím ở part 29]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net