Chương 31: Món quà gửi muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 31:

19h tối, tại phòng trà xuất hiện dáng dấp của hai cô gái trẻ đẹp nhưng mặt bừng bừng sát khí ở hàng ghế ngoài.
Khi bài nhạc Jazz vừa kết thúc kèm theo những tràng vỗ tay cũng là lúc Mai và Lan bắt đầu đối chất.

Mai:
- Cô có biết lí do hôm nay tôi hẹn gặp cô để nói chuyện chứ?

Lan:
- Tôi biết, Quang đã nói trước rồi...nên tôi mới chọn cái phòng trà này.

Mai:
- Vậy chúng ta vào chuyện chính ngay chứ, tôi muốn hỏi cô một số việc liên quan đến anh Đức.

Lan:
- Việc gì mà cô phải nóng vội nhỉ, tôi vừa về thăm nhà một tí xong lại ra đây, đang mệt.
- Cô xem, âm nhạc và không khí ở đây tuyệt vời đến thế mà sao cái bản mặt cô trông khó chịu vậy.

Mai:
- Cái gì? Tôi đợi cô nãy giờ được 20 phút rồi đấy.

Quang:
- Hai chị bình tĩnh, làm ồn ở đây không hay đâu.

Lan: *véo má Quang*
- Chỉ có cô ta mới mất bình tĩnh thôi, chị làm ồn gì đâu nhóc.

Quang:
- Ừ nhỉ. Hêhê...

Lan:
- Quang lên trên kia ngồi đi, giờ để bọn chị nói chuyện được rồi.

Quang:
- Oke chị...

Mai:
- Cô có vẻ thân thiết với Quang nhỉ?

Lan:
- Thì cô cũng vậy mà, nghe nói Quang được mai mối với em gái "ruột" của cô.

Mai:
- Tôi đến đây không phải để nói chuyện đó. Tôi muốn hỏi: "cô và anh Đức có quan hệ như thế nào?"

Lan:
- "Tôi và Đức đã từng hẹn hò"

Mai:
- Hả?

Lan:
- Đùa thôi, tôi và cậu ta gặp nhau có đúng một lần khi Đức qua nhà Thắng hỏi chuyện về vụ tai nạn bí ẩn trên con đường vắng. Nhưng em trai tôi không muốn gặp nên tôi phải ra bắt chuyện thay nó.

Mai:
- Vào hôm anh Đức mất, buổi chiều tôi có ghé qua phòng bệnh và có nghe thấy anh ấy cùng với Thắng đang nói về một cô gái. Có phải người đó chính là cô? Lan!

Lan:
- Chuyện của Thắng làm sao tôi biết được, có vẻ cô đang hiểu lầm nghiêm trọng về tôi rồi.

Mai:
- Anh Đức đã phát hiện ra một bí mật động trời nào đó trong vụ tai nạn và đã ra điều kiện với Thắng phải không?
- Hình như anh Đức bảo Thắng làm một việc "khá đơn giản" thay anh ấy vào cuối tuần...

Lan:
- Là chị nó nhưng ít khi hai chị em tâm sự lắm, làm sao tôi biết được.

Mai:
- Ít ra thì hôm đó Thắng cũng có biểu hiện gì chứ.

Lan:
- Nếu là biểu hiện lạ thì cũng có đấy. Hôm ấy nó tặng cho tôi thứ này, nhưng tôi lại không dùng được. Tôi nghĩ là có liên quan đến việc cô muốn gặp tôi nên mang theo luôn...hi vọng là linh cảm của tôi đúng.

---Nói xong Lan mở túi xách lấy ra một chiếc hộp---

Mai:
- Hộp gì vậy?

Lan:
- Cô tự mở ra xem đi!

Mai:
- Một chiếc kính cận...

Lan:
- Tôi nghĩ chiếc kính này hợp với cô hơn là tôi đấy, cô đang đeo kính áp tròng phải không? Còn tôi thì không bị cận đến mức vậy.

Mai:
- Sao lại có thể...là nó chứ...

Lan:
- Cô thấy quen à...

Mai:
- Cô nhìn hai chữ cái được khắc vào hai bên gọng kính đi.

Lan:
- Đ.M??? ĐM là gì??

Mai:
- Đức và Mai!! Cái gọng kính này là do tôi với anh Đức cùng ngắm và chọn, nhưng hôm đấy chúng tôi không mua mà chỉ đi đo độ mắt rồi về thôi,...không lẽ...

Lan: *cười thích thú*
- Haha...Vậy là tôi hiểu rồi! Có thể đây là món quà mà Đức đã nhờ Thắng đi lấy để tặng cô. Cô nhớ lại xem cuối tuần đó hai người có kỉ niệm ngày gì không.

Mai: *rưng rưng nước mắt, tay che miệng*
- Là...Ngày sinh nhật...của tôi.

Lan:
- À! Nhưng mà sao cậu ta không tự tay tặng...lại nhờ tới Thắng nhỉ.

Mai:
- Anh ấy...không được ra ngoài vì đang nằm viện.

Lan:
- Chết thật, tôi quên mất...Haha...

***

---Mắt chị Mai ngấn lệ khi kể lại chuyện cũ---

Em:
- Vậy chiếc kính đó là quà của anh Đức tặng chị, nhưng anh Thắng kia đã giấu nhẹm đi và tặng lại cho chị Lan. @@!

Mai:
- Ừm, từ đó đến nay chị vẫn luôn mang theo cái kính kỉ vật này. Hôm bữa chị đụng vào em làm nó rơi ra, may mà không hỏng. Hic

Em:
- Ẹc...May thật, rơi đúng chân em... @@~
- Bữa đó chị Lan kia đưa lại cho chị chiếc kính à, mà sao chị hận người ta ghê vậy?

Chị Mai:
- Chị không thể quên được khuôn mặt hả hê của cô ta tối hôm đó, cô ta cảm thấy vui bao nhiêu thì lòng chị lại quặn thắt bấy nhiêu.

Em:
- Nghe chị bảo chị Lan là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết của anh Đức, em cứ nghĩ hai người là tình địch...nhưng thì ra là không phải. Hic...

Chị Mai:
- Một kẻ đem nỗi đau của người khác ra làm trò cười thì còn đáng ghét hơn cả tình địch gấp vạn lần em ạ. Và cả những chuyện xảy ra sau đó...

Em:
- Chuyện gì ạ?

Chị Mai:
- Khi từ phòng trà trở về, cô ta liền gọi điện cho Thắng và nói xấu về chị, bảo chị là con ngốc. Mãi đến khi trở thành bạn gái của Thắng, hắn mới kể cho chị biết.

Em: *giật mình*
- Cái gì?? Chị trở thành bạn gái của Thắng khi nào. Sao lại như vậy được, chị không ưa anh ta mà? @@~

Chị Mai:
- Đúng. Nhưng vì bí mật của vụ tai nạn mà anh Đức mang xuống mồ có thể chứng minh được điều gì đó lại thôi thúc chị tiếp cận với Thắng, để tìm hiểu cho ra lẽ.

Em:
- Rồi sao nữa chị...Có tìm ra bí mật đấy không?

Chị Mai:
- Chị đã tìm được...nhưng guồng quay tử thần vẫn không chịu dừng lại...

***

---Quay trở lại với phòng trà trong hồi ức của Mai---

Lan:
- Tôi vẫn luôn tò mò, không biết chủ nhân thật sự của cái kính là ai! Nay thì đã rõ, cô cứ giữ chiếc kính này đi.

Mai:
- Ừm.

Lan: *đứng dậy*
- Haha...Cậu Đức ở dưới suối vàng mà biết quà tặng sinh nhật của mình cuối cùng cũng đến tay người yêu chắc sẽ vui lắm. Vậy nhé, tôi về đây...chào!

Mai:
- Chào.

Lan:
- Quang đưa chị vợ của nhóc về đi, trông "em ấy" có vẻ không khỏe...chị về trước nhé cưng.

Tối hôm đó, Mai mang "món quà muộn" của Đức về nhà. Chị cầm chiếc kính cận trên tay và khóc, những giọt lệ rơi xuống khiến mắt kính ướt nhòe...
- "Chắc anh đã rất lo lắng cho em, em xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn"...

---Một tuần sau đó, tin dữ lại tiếp tục ập đến với Mai---

- Bộp..cạch...

- Alo...alo...cô không sao chứ...Alo...

Mai bất chợt tuột tay làm rơi chiếc điện thoại xuống bàn làm việc nhưng liền cúi nhặt lên ngay...

- Tôi Mai đây...Alo...Có chuyện gì không ạ?

- Cô phải bình tĩnh nhé...

- Tôi nghe đây...

- Ông Vũ, bà Linh...bố mẹ cô vừa qua đời vì tai nạn giao thông trên chuyến xe khách từ ngoài Bắc vào Đà Lạt...

- Không!!

Mai ngã gục và bất tỉnh ngay trên bàn làm việc khi nghe tin dữ. Một lúc sau, chị được đồng nghiệp đưa vào bệnh viện cấp cứu.

---Chiều hôm đó, tại bệnh viện---

Trong cơn mê, chị vẫn nghe thấy giọng của Sương...
Sương:
- Chị Mai, chị tỉnh lại đi...đừng làm em sợ...

- Chị Mai...Em Sương đây...huhu...

- Aaa..chị Mai...chị dậy rồi...em lo quá...huhu...

Mai:
- Họ nói với chị là bố mẹ gặp tai nạn giao thông...Còn bố mẹ em thế nào...trả lời chị...Sương?

Sương:
- Bố mẹ em không sao ạ! Hai người họ sáng mai mới về được vì hôm nay bố còn bận việc với cậu Lê.

Mai:
- Họ có gọi về cho em không? huhu...

Sương:
- Có ạ, em chạy qua chị thì nghe tin chị bất tỉnh phải vào viện...huhu

Mai: *khóc mạnh*
- Vụ tai nạn đó xảy ra ở đâu, chị phải đến đó đưa bố mẹ chị về...huhu?

Sương:
- Hic...Ở khúc đèo Hải Vân ạ...Hai xe khách đâm vào nhau trên đường về.

Mai:
- Phải khẩn trương lên thôi...bố mẹ ơi, chờ con...huhu...

Nỗi đau này chưa nguôi thì nỗi đau khác lại tới, rồi số phận của họ sẽ đi về đâu...

[Hết part 31 - Hẹn các thím ở part 32]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net