Chương 32: Trong lớp vỏ bọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Part 32:

Đám tang bố mẹ của Mai được tổ chức vào 4 ngày sau đó ở quê nhà.

Tối hôm đấy, tại nhà Mai...bố mẹ của Sương đứng trước di ảnh hai người em kết nghĩa thân thiết không ngừng khóc lóc.

Ông Long:

- Hai em chết thảm quá, sao anh lại không ngăn các em cơ chứ...nếu về muộn hơn thì đã không ra nông nỗi này rồi.

Bà Tuyết:

- Mình đừng tự dày vò nữa, âu cũng là cái số. Huhu...

Ông Long:

- Trước khi cậu ấy và cô Linh về anh đã có dự cảm chẳng lành rồi...

Mai:

- Huhu...

Bà Tuyết:

- Việc cũng xảy ra rồi...huhu...anh đừng nói nữa...

Ông Long:

- Hôm đó anh mà ngăn cậu Vũ lại thì họ sẽ không lên chuyến xe đó rồi, sao các em lại nằng nặc đòi về vậy chứ.

Sương:

- Hai người họ có biểu hiện gì lạ à bố? Hic

Ông Long:

- Trước khi về vài hôm, cậu Vũ có nói với bố là cánh tay cậu ấy có xuất hiện một vết thâm lạ.

Sương:

- Rồi sao nữa ạ?

Ông Long:

- Bố bảo đó là điềm gỡ, "hai em nên ở lại ít hôm đã". Nhưng vì lo lắng cho Mai ở nhà nên hai người họ nằng nặc bắt xe xin về sớm.

Mai:

- Lại là vết thâm ư? Huhu

Bà Tuyết:

- Con biết về nó à!!

Mai:

- Em Sương cũng biết đấy...Huhu

Ông Long:

- Các con nói cho bố nghe, vết thâm ấy ở đâu mà ra...

Sương:

- Hic. Ông ngoại từng có một vết thâm hồi anh Đức mất. Rồi ông bảo bọn con tìm gặp thầy Sơn Cước để xin bùa...

Ông Long:

- Vậy ra đó là lí do con suốt ngày nài nỉ bố...xin đi học mấy trò linh tinh bên ông Sơn. Sao hồi đó không thấy các con nói gì với bố mẹ chuyện này???

Sương:

- Con nghĩ nó được hóa giải là hết rồi, không ngờ bác ấy cũng gặp lại chuyện tương tự. Hic

Ông Long:

- Con có số điện thoại của thầy Sơn kia không. Bố muốn hỏi vài chuyện!

Sương:

- Dạ không...thầy ấy không dùng điện thoại.

Ông Long:

- Ngày mai, con dẫn bố đến gặp ông thầy.

Sương:

- Dạ...Để con sắp xếp.

Ông Long:

- Em ở nhà chăm sóc Mai nhé Tuyết, con bé bây giờ trông tiều tụy quá.

Bà Tuyết:

- Em biết rồi. Huhu...Mai vào phòng nghỉ đi con...

***

---Kể đến đây thì chị Mai dừng lại, rồi đứng dậy bước ra ngoài phòng khách rót một cốc nước để uống---

Chị Mai:

- Em theo chị ra đây chi vậy?

Em:

- Em cũng khát nước mà. @@~

Chị Mai:

- Vào ngủ đi, sáng dậy chị sẽ dẫn em đi gặp thầy Sơn Cước, vì em cũng có một vết thâm lạ...

Em:

- Thật chứ ạ...Cảm ơn chị nhiều nhiều...

Chị Mai:

- Không có gì...

Em:

- Bố của Sương đến gặp thầy Sơn có phát hiện ra được gì không chị?

Chị Mai:

- Việc này thì chị không rõ, Sương và bố đều kín tiếng từ khi trở về.

- Cách đây mấy tháng, bố mẹ ruột của chị đều dọn qua Canada sống, còn Sương thì chuyển xuống Sài Gòn ở với bác.

Em:

- Chiều nay em có qua bên nhà Sương rồi, hàng xóm họ cũng bảo vậy.

Chị Mai:

- Ừm. Mà chuyện kể đến đây là được rồi. Giờ thì chị em mình vào trong ngủ, không có nói nữa, ok...

Em:

- Ẹc. Nhưng còn vụ chị thành bạn gái anh Thắng còn chưa xong mà.

Chị Mai:

- Không nhưng nhị gì hết. Phần còn lại sáng mai chị sẽ kể tiếp và quyết định có đi gặp thầy Sơn không là nằm ở em.

Em:

- Vâng...Chị đã nói thế thì em tuân lệnh ~.~

***

Tạm dừng lại câu chuyện của quá khứ, em và Mai thống nhất cùng nhau đi ngủ. Em nằm trằn trọc thêm một hồi lâu thì ngủ khi nào không hay.

---7h sáng hôm sau---

Cảm nhận được một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ đang tràn vào hai lỗ mũi...em không thể không tỉnh giấc...

- Ủa! Chị Mai đâu?

Nhìn quanh chẳng thấy Mai, cửa lại mở toang...em liền gấp chăn rồi bước ra khỏi phòng...

- Bốp...

- Áaa...Em đâu ra vậy H?

- Em vừa dậy ạ...Á, quần áo chị đâu rồi, sao chỉ mặc mỗi đồ lót thế này?

- Nhìn cái gì mà nhìn, quay mặt lại...

- Bịch...Á..

Chưa kịp định hình, chị Mai đã đẩy úp mặt em về phía cánh cửa rồi chạy vào phòng mở tủ lấy bộ quần áo, sau đó lại chạy ngược ra nhà tắm.

Cho đến 5 phút sau mới thấy Mai ngại ngùng đi ra xin lỗi.

- Đau lắm không H, xin lỗi em nhé...!

*Em ôm miệng*

- Bị dập nhẹ ở môi thôi ạ...Nhưng mà đau lắm, bắt đền chị...

- Bắt đền thế nào?

- Hôn một phát cho nó chóng khỏi ạ! Hì hì...

- Qủy sứ, đưa chị coi...

*Chị Mai kéo tay em ra, nhìn chằm chằm*

- Có bị sứt môi, mẻ trán gì đâu? Xạo quá cậu kia...

*Em chỉ ngón tay vào thái dương*

- Ý em là đau ở tinh thần ấy! Mới sáng ra đã thấy chị lột đồ rồi chạy xộc vào phòng. Cứ tưởng chị sắp thịt em đến nơi...

Chị Mai:

- Thôi thôi...Cậu không thịt bà chị già này thì chớ lại còn xạo sự...Hứ...

*Em giơ ngón tay cái làm kí hiệu number one*

- Hì hì...Em đùa thôi...Cơ mà mới sáng ra đã được rửa mắt thì quả là số dzách!

- Á à! Cái đồ nguy hiểm...Chị mà không lỡ tay làm đổ lọ dầu tắm lên đống đồ khô thì còn lâu cậu mới thấy.

- May mà em dậy đúng lúc. Thì ra là mùi dầu tắm ạ, hèn gì thơm thế. Hì hì...

- Cứ tưởng là em vẫn đang ngủ nên chị mới vào lấy. Không ngờ lại đụng chứ, đúng là mọi chuyện không thể lường trước được...

- Chuẩn không cần chỉnh!

- Thôi được rồi, giờ em ra phòng khách đi. Đợi chị dọn bữa sáng rồi tí lên nhà thầy Sơn Cước luôn.

- Vâng!

---Một lúc sau, em dùng bữa sáng với Mai và tiếp tục nghe chị kể về phần còn lại của câu chuyện---

Bí mật được giấu kín của vụ tai nạn trên con đường vắng và những hành động mờ ám sau đó của Thắng đã bị phát giác khi Mai trở thành bạn gái của anh ta.

Tháng 2/2013, một thời gian sau khi bố mẹ mất. Mai chấp nhận lời tỏ tình của Thắng.

Khi được người mình yêu đáp trả tình cảm, anh ta hết sức vui mừng và liên tục khoe với mọi người về chiến tích tình trường của bản thân.

Quang:

- Chúc mừng anh Thắng nhé, anh mà làm chị ấy khóc là em không để yên đâu. Hê hê...

Thắng:

- Chú em nghĩ anh là ai? Yên tâm! Anh mày đã yêu là yêu hết mình.

Quang:

- Chị Mai! Dù trong hoàn cảnh nào thì thằng em này cũng luôn ủng hộ chị.

Thắng:

- Đẹp trai không bằng chai mặt, cứ phấn đấu là sẽ có gấu...em nhỉ!

Mai:

- Rồi...rồi! Anh đúng.

- Mà anh nhắc đi nhắc lại câu này nhiều đến nỗi em ù cả tai rồi này. Sướng lên tiên rồi à ông kia...

Thắng:

- Sao lại gọi là ông? Phải là anh yêu chứ!

Mai:

- Vâng. Anh yêu! Em gọi bằng ông cho gần gũi cũng không được à...

Thắng:

- À...à...Ra vậy...Hehe...Sorry bà xã...

Mai:

- Đã cưới nhau đâu mà gọi thế rồi ông nội?

Thắng:

- Haha...Em thật biết đùa, bà nội của anh.

Mai:

- Hứ...Giận rồi...!

Thắng:

- Á...anh xin lỗi, em yêu! Sau này em muốn gì anh cũng chiều...

Mai:

- Nói rồi đấy nhé! Tạm tha cho anh đó. ^^

Quang:

- Hai anh chị làm em gato quá. Thôi chào anh chị, em té đi gọi điện cho Sương đây...

Thắng:

- Té gì sớm thế? Ở đây làm chén rượu với anh đã chứ!

Quang:

- Hê hê, bỗng dưng thấy nhớ ạ.

Dù lúc đầu vui vẻ là thế nhưng cũng được một vài tuần, sau đó bản chất thật sự của anh ta mới dần lộ rõ.

Bệnh khoe khoang về chiến tích tình trường ngày một nặng, Thắng thường xuyên nghỉ làm để tụ tập rượu chè với đám bạn nhậu rồi thao thao bất tuyệt những lần tỏ tình với Mai.

***

Chị Mai:

- Cứ tưởng anh ta là người học hành đàng hoàng, có công việc làm ổn định nhưng không ngờ cũng là loại lêu lổng, tham vui bỏ việc. Hic

Em:

- Rồi làm thế nào chị dụ anh ta nói ra bí mật vụ tai nạn?

Chị Mai:

- Tự anh ta nói ra đấy chứ...Bắt đầu từ chuyện lá bùa trong chiếc hộp đựng nhẫn cầu hôn.

Em:

- Lá bùa nào, hộp đựng nhẫn nào nhỉ?

Chị Mai:

- Vào cái đêm mà Ngọc mất tích, Thắng đã hẹn chị ra quán cafe để tỏ tình...Rồi anh ta cầu hôn nhưng chị bỏ về...

Em:

- À! Em nhớ rồi...

Chị Mai:

- Thắng không nói thì chị cứ nghĩ trong đó là một chiếc nhẫn, nhưng em biết không?...Trong đó là một lá bùa yêu!

Em:

- Bùa yêu?

Lại một mắt xích quan trọng nữa được tháo gỡ. Cánh cửa đi tới sự thật đang dần được mở ra, liệu Thắng có phải là kẻ đứng đằng sau mọi chuyện hay chỉ là một nạn nhân không hơn không kém.

Hồi kí sẽ vẫn còn tiếp tục!

[Hết part 32 - Hẹn các thím ở part 33]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net