02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếp trước.

[ Song Tử ]

Sau ngày hôm đó,cứ cách 2,3 ngày em lại sang làng chơi với tôi.Phải công nhận rằng,dù em là con trai nhưng ngoại hình và tính cách khác xa với mấy thằng giặc cùng tuổi em.Nhật Tư xinh đẹp,tính cách em dù có hơi bướng nhưng lại vô cùng ngoan và lễ phép,em được giáo dục cẩn thận nên chả trách em lại được nhiều người quý đến vậy.

Em luôn đến nhà tôi cùng với thầy của em,hầu như Nhật Tư sẽ đi tìm tôi và rủ tôi đi đây đó trong làng.Em là người năng động và hoạt bát,lại còn lễ phép và hiểu chuyện.Vậy nên người làm trong nhà tôi vô cùng quý em.

Nhật Tư luôn phụ giúp khi mọi người gặp khó khăn trong công việc,người làm trong nhà tôi có gì ngon cũng đều cho em cả.Đơn giản vì họ quý em vô cùng.

Thầy u tôi khi thấy sự thay đổi của tôi từ lúc em xuất hiện cũng an tâm phần nào,họ thấy yên lòng khi tôi không còn suốt ngày chui rúc trong phòng mà thường xuyên đi chơi cùng Nhật Tư mỗi khi em đến.

Vậy nên chả bao lâu,gia đình hai bên đã thân nhau từ bao giờ.Về phần hai thằng bạn tôi,hai đứa đấy lại cực thích em.Chúng nó luôn tranh giành Nhật Tư của tôi,khiến tôi phát điên lên được.Em của tôi thì cấm ai được dành nhé!

Từ lúc biết đến em,tôi cảm thấy như cuộc đời vốn từ sau vụ tai nạn kia đã nhuốm màu bi thương,chính sự tiêu cực kia đã đè chết tâm can của một người từ hạnh phúc trở thành đau thương.Em mang đến cho tôi là mùi hương của sự yên bình,ấm áp và tình thương.Tôi từ lâu,đã chẳng còn coi em là người bạn nữa rồi.

Mà tôi đã lỡ phải lòng em.

Biết em cũng được 1 năm hơn,chính từ cái ngày đầu gặp nhau mà trái tim tôi đã thuộc về em rồi.Em như đoá hướng dương tuyệt đẹp,đánh tan cái tuyệt vọng,sự buồn đau trong tôi.Mang đến điều ngọt ngào tôi cho là đẹp nhất.Và rồi,chính vào một đêm trăng tròn tuyệt đẹp..

Tôi hẹn em ra chính bờ hồ lần đầu gặp em...để bày tỏ tấm lóng với em.

Vẫn là cuốn sổ thường dùng để trò chuyện cùng nhau,nhưng nay nó lại là thứ gián tiếp để tôi nói lời yêu em.Đọc xong tâm tư tôi viết,em lúc đầu có chút ngạc nhiên và bất ngờ.Nhưng rồi,nụ cười toả rực rỡ ấy hướng về phía tôi,em nhìn thẳng vào đôi mắt đang có chút mong chờ,hồi hộp của tôi và nhẹ nhàng ghi lại 4 từ ngắn ngủi:

- Tư cũng yêu anh.

Tôi cảm tưởng như lúc đấy,bản thân chính là người hạnh phúc nhất trần đời.Tôi nhào vào ôm em,chẳng thể giấu nổi nụ cười đang tươi tắn hiện trên môi.Nhưng đột nhiên,bản thân lại nghĩ rằng,sợ nếu mình yêu em,có khi lại khiến em phải vất vả.

Vốn là người câm điếc,tôi đâu thể làm được gì để chăm lo cho em đâu? Lấy cái gì ra để chứng minh được rằng bản thân hèn mọn này xứng đáng để yêu em chứ? Rồi tôi buông em ra,ánh mắt đượm buồn ngước nhìn lấy gương mặt đáng yêu kia đang nhìn mình khó hiểu.Cầm cây bút lên,tôi viết hết những lời cần viết rồi đưa em đọc.

- Nhưng Tư ơi,anh Tử đây lấy gì để có thể chứng minh rằng mình lo được cho Tư cả đời.Bản thân câm điếc,chẳng làm nên trò trống gì thì sao xứng với em? Hôm nay, anh chỉ muốn bày tỏ hết lòng mình với em,cũng chẳng mong em sẽ đáp lại.Nhưng em lại cũng thích anh,nếu anh được bình thường thì mình có thể còn đến bên nhau được,em nhỉ? Thật xin lỗi Tư khi anh lại chẳng làm được gì,sẽ khổ cho em nếu yêu anh mất thôi.

Em đọc xong những lời tôi viết,vội lấy cây bút trên tay tôi cắm cúi mà viết lấy viết để.

- Anh Tử à,em yêu anh là thật,và em muốn bên anh suốt từ nay về sau cũng là thật.Cớ sao anh lại nghĩ rằng bản thân không đủ xứng với em chứ? Anh giỏi giang,đẹp cả người lẫn tính,sao lại không xứng với em cho được.Anh kể cả có câm điếc,hay tàn tật thì em vẫn một lòng yêu anh.Vậy nên đừng từ chối tấm lòng của em nhé,người em thương.

Tôi đọc xong những dòng em viết nắn nót trên trang giấy mà cảm thấy ấm lòng,người như tôi đã nghĩ rằng bản thân có thêm người bạn là tốt lắm rồi.Chẳng ngờ rằng,tôi đây lại vinh hạnh có được trái tim em,quả là tôi đã dùng hết may mắn cả đời để gặp được em rồi.

Trong đêm trăng sáng vành vạch,có hai đôi môi đang quấn quýt lấy nhau.Họ trao cho nhau những mật ngọt của tình yêu,sự mãnh liệt dành riêng chỉ cho đối phương có thể biết.Tình yêu cháy bỏng nơi tim đang tồn đọng.

- - - - -

[ Tác giả ]

Sau đêm đó,hai người họ lén lút yêu nhau.Nhật Tư bây giờ mỗi khi đến nhà anh lòng lại nao nức hơn,được gặp anh người yêu là niềm vui mỗi ngày của em.Hai người họ thầm lặng và nhẹ nhàng,dành cho nhau sự ngọt ngào mà chỉ có đối phương được nhận.

Như thế mà cũng được 2 năm hơn.

Trong suốt 2 năm đó,Nhật Tư và Song Tử cùng Nhã Phong,Ngọc Đăng còn làm quen được thêm An Chung - con của trưởng thôn làng Song Tử,cậu ta còn có người làm thân cận bên cạnh tên Phú Thắng.Anh chưa bao giờ cảm giác bản thân hạnh phúc như vậy,dù cho anh có câm điếc đi chăng nữa,thì vẫn còn những người bạn sát bên cạnh.

Đặc biệt là Nhật Tư,đoá hướng dương rực rỡ đời anh.

Nhưng rồi,mọi điều tốt đẹp đã biến mất.Thầy u em biết chuyện hai người yêu nhau,họ kịch liệt cấm cản,thầy em lôi em ra trước sân đánh cho một trận thừa sống thiếu chết,u thì khóc lóc nói rằng:

- con sao lại yêu nó hả Tư? Song Tử nhà kia là con trai đã đành,nó còn câm điếc,con lấy nó về rồi nó lo được gì cho con? Rồi hàng xóm láng giềng nghĩ gì về thầy u,họ sẽ khiến con thầy u phải khổ,làm xấu mặt cả nhà mất con ơi...

Em nghe từng lời nói đó,từng lời như cứa vào tâm can em.Em làm gì sai chứ,chỉ là yêu một người mà lại khiến biết bao người khác cực khổ,dị nghị sao? Nhật Tư sau đó bị thầy u cấm túc trong phòng,họ không cho em ra khỏi vì sợ em sẽ lại đi gặp Song Tử.

Suốt 2 tháng ròng,Nhật Tư chẳng ăn uống nổi thứ gì,em như cái xác không hồn vậy.Bị thầy u cấm tuyệt bước chân ra khỏi phòng,ngày ngày làm bạn với bốn bức tường,dường như em sắp chịu không nổi rồi.

U em xót con,nhiều lúc cũng vô phòng ngồi tâm sự rồi khuyên ngăn đủ điều đấy.Nhưng Nhật Tư đây nào nghe lọt tai được câu nào,em biết thầy u vì thương em nên mới làm vậy.Họ sợ em khổ,sợ em bị miệng lưỡi của người đời sẽ quật ngã Tư mất.Sao mà sống nổi trong cái xã hội này được.

Bên Song Tử cũng chẳng khá khẩm hơn là bao,vốn đã không nghe không nói được,khi nhìn thấy biết bao ánh mắt dị nghị của hàng xóm láng giềng,rồi nhìn thấy cả gương mặt thất vọng của thầy,vẻ mặt xót xa của u,vậy thôi cũng đủ hiểu họ đã chẳng chấp nhận mối quan hệ này rồi.

Anh cũng tự đóng cửa nhốt mình trong phòng.Ăn uống chẳng đâu vào đâu,đầu óc thì luôn một nỗi nhớ nhung người anh thương giờ không biết ra sao,như nào.Liệu rằng họ có làm khó em,có làm em phải đau khổ không chứ?

Song Tử anh đây dằn vặt lắm,chỉ vì bản thân không nghe không nói được,không thể lên tiếng bảo vệ người anh thương đến cùng.Nỗi đau này,thấu sao được.

Trời hôm nay có vẻ đã khuya rồi,trăng hôm nay sáng hẳn mọi khi,sao trên trời cũng nhiều vô kể.Nhật Tư ngồi bên cửa sổ hít lấy chút không khí dịu nhẹ,ngắm nhìn cảnh khuya thơ mộng mà cũng thật yên bình.Bỗng đầu nảy ra sáng kiến.

Em trốn ra khỏi nhà.

Tận hưởng chút khi trời tươi mát,chân sải bước đi trên con đường làng gồ ghề,chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Nhật Tư lại đến bờ hồ đầy kỷ niệm ấy.

Cái nơi mà tình yêu của em chớm nở,cái nơi là minh chứng duy nhất trong chuyện tình của em và Song Tử.

Vẫn là cái dáng vẻ ấy,như lần đầu em gặp.Song Tử với dáng người có gầy hơn trước,anh ngồi đấy trầm ngâm suy nghĩ.Chỉ là hôm nay trời trong lành,muốn ra nơi chốn của đôi ta ôn lại chút kỷ niệm.

Nhật Tư nhìn bóng lưng ấy,đã bao lâu chưa được nhìn rồi,đã bao lâu chưa được xà vào lòng người thương,được an ủi vỗ về,rồi cùng nhau trao những lời đường mật,môi chạm môi để thoả niềm mong muốn.

Nhưng cũng xót xa thay,anh nhìn có vẻ gầy hơn rồi,xa Nhật Tư chút là chẳng chịu chăm sóc bản thân gì cả.Nhật Tư không nhanh không chậm mà tiến lại gần cạnh anh ngồi xuống.

Song Tử cảm nhận được hơi lạnh thoáng qua thì có chút giật mình nhìn sang,rồi từ bất ngờ,ánh mắt chuyển sang sự nhớ nhung khôn siết.Anh chẳng màng điều gì mà nhào vào ôm em thật chặt,như thể là sợ mất em lần nữa vậy.

Hai người ôm nhau cho thoả nỗi nhớ biết bao ngày không được gặp nhau,họ chỉ lặng yên như vậy mà ôm nhau không rời.Rồi bỗng,Song Tử buông ra,từ bao giờ hai hàng nước mắt đã giàn giụa trên gương mặt điển trai ấy.

Nhật Tư ngây ngốc nhìn anh,rồi Tử đưa cho em xem cuốn sổ mà đã được gửi gắm câu chuyện của hai người suốt bao năm qua,dù có sờn cũ đấy,nhưng nào thể giấu đi được tâm tư tình cảm cả hai đã cất vào đây chỉ để đối phương cảm nhận.

Nhật Tư

Song Tử à,chắc khi anh đọc những dòng viết tay này thì Tư của anh đã đến một nơi xa ơi là xa rồi.Ở cái nơi đó,em không phải chịu đau,chịu khổ,dằn vặt về những thứ trong cái thế giới này nữa anh à.Chỉ tiếc rằng,nơi em nói tới lại không có anh.

Em đã từng nghĩ bản thân đây sẽ vượt qua hết tất thẩy cho đến khi có thể gặp lại anh,có thể trao anh những cái ôm,những chiếc hôn thoả lấp đi nỗi nhớ anh khôn siết của em.Nhưng mà thật buồn quá,Nhật Tư em đây chịu không nổi nữa anh à.

Em sợ lắm,sợ cái miệng đời khốn nạn ngoài kia,họ nói chẳng đúng gì cả.Nhật Tư yêu anh có phải là sai đâu,em yêu anh thật lòng mà,sao họ nỡ nói như thế chứ! Tư sợ cả thầy u nữa,sợ phải nhìn thấy họ thất vọng vì em anh à,em chẳng biết em sai chỗ nào,chỉ vì muốn theo đuổi tình yêu chân thành lại là cái sai lớn nhất sao anh?

Và cuối cùng,thứ em sợ chính là..sợ mất Song Tử của em.Em không muốn nhìn thấy anh phải dằn vặt chỉ vì yêu em,không muốn anh suốt đời chỉ chạy theo thứ tình cảm bị cả cái xã hội quay lưng này.Tư muốn thấy anh hạnh phúc,muốn thấy cái nụ cười thật thà mà sáng tỏ như mặt trời của Tử ấy.


Vậy nên,Nhật Tư em đây xin từ bỏ cuộc sống này.Em chẳng chịu được sự bất công của thế giời này anh à,càng không thể chịu được họ làm Song Tử của em đau.Em làm vậy vì muốn giải thoát bản thân khỏi nơi địa ngục này,dù còn yêu anh nhiều,thương anh để đâu chẳng hết nhưng em thành thật xin lỗi anh.

Đời này,kiếp này được gặp Song Tử là may mắn nhất đối với Nhật Tư này rồi.Cầu xin anh đừng vì em mà đau buồn,cho dù không ngay cạnh anh nhưng em vẫn luôn dõi theo người em thương.Tạm biệt Song Tử của em,tình yêu mà em luôn trân quý.

Dù là kiếp sau,kiếp sau nữa hay bao nhiêu đi nữa.Nhật Tư hứa chỉ yêu một mình và chỉ luôn là Song Tử thôi.

Mãi yêu anh
Trương Ngọc Song Tử.

Ừ nhỉ,Nhật Tư quên mất? Em đã ra đi cách đây được 49 ngày rồi.Hôm nay chính là 49 ngày của em,chắc do nhớ nhà quá nên em về thăm.Và cũng là,nhớ người em thương nữa,lâu lắm chưa gặp mà nhìn anh gầy đi quá,chẳng biết tự chăm sóc bản thân gì.

Song Tử nhìn gương mặt nhung nhớ bấy lâu mà không khỏi xót thương.Khi hay tin em mất,anh như chết lặng.Em vì chẳng chịu được sự thống khổ này mà đã tự vẫn ngay trong căn phòng của mình,trước khi xa nhau Tử có cho Tư cuốn sổ mà hai người trò chuyện cùng nhau mỗi ngày,giờ đây nó lại là nơi mà em viết lời trăn trối cuối cùng trước khi kết liễu cuộc đời mình.

Thầy U em khóc lạc cả giọng khi chứng kiến cảnh tượng ấy,họ hối hận,dằn vặt và đau khổ tột cùng khi nhìn thấy thân xác con trai của mình,cơ thể lạnh lẽo đang nằm trỏng trơ giữa sàn,màu tươi loang lổ cả một vũng.Chỉ vì không hiểu con hơn,không tâm sự nhiều hơn với con mà giờ đây lại gián tiếp khiến Nhật Tư thành ra như vậy, đau đến quặn thắt ruột gan không thôi.

Bản thân anh chết tâm từ lâu,anh hối hận vì đã chẳng thể bảo vệ được người anh thương đến tận tâm can này.Trách làm sao được đây,chỉ trách rằng ông trời đã quá trêu đùa số phận của họ.Anh mặc kệ tất cả mà đến viếng em,nhìn mặt em lần cuối.

Tấm ảnh trên kia,cái nụ cười rạng rỡ như đoá hương dương từng làm say đắm không thôi.Đôi mắt long lanh,biểu thị cả hằng hà sa số những ngôi sao lớn có nhỏ có ngự trị trong đôi mắt đen sâu hoắm kia của em,nó đẹp biết bao.Song Tử yêu nó lắm,anh đã từng rất si mê chúng.

Giờ vẫn vậy,chỉ khác là khi nhìn bức ảnh ấy,lòng anh chẳng kiềm nổi nữa rồi.Nụ cười ấy đẹp đến đau lòng,ánh mắt vẽ lên đường cong kia như xé nát tâm can anh.Song Tử khóc không thành tiếng,anh khóc cho cuộc tình của anh và Nhật Tư.Ngỡ như là đoá hoa chớm nở rực rỡ giữa trời xuân xanh ngát,giờ đây hoá úa tàn trong đông lạnh não lòng.

Song Tử viết nốt dòng tâm tình cuối cùng.Anh để trán mình kề trán Nhật Tư,hai thân ảnh một rõ một mờ đang trao cho nhau ngọt ngào cuối cùng.Tình yêu của họ đã rất đẹp,nó là thứ không phải ai cũng dễ dàng mà có được.Vậy mà,nó lại chóng lụi tản chỉ vì sự khắc nghiệt của xã hội đầy độc đoán đã đày đoạ họ vào đường cùng.

Song Tử

Nhật Tư của anh,bây giờ anh xin đi theo em nhé.Nếu có em bên cạnh thì chắc chắn rằng những chuyện này sẽ chẳng hề hấn gì với anh cả đâu.Nhưng tiếc là,giờ em bỏ anh đi rồi,sao anh chịu được những lời nói cay nghiệt ấy.

Chỉ một lát nữa thôi,Song Tử đây sẽ lại gặp em một lần nữa nhé,rồi mình sẽ lại nắm tay nhau không buông thêm lần nữa được đâu.

Đời đời kiếp kiếp,nguyện chỉ yêu mình Trịnh Nhật Tư là em.

- - - - - -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net