Chương 24: May Mà Chúng Ta Đều Không Sao!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Ngọc Song Tử ở lại chỗ này chịu đựng mấy lời dụ dỗ xấu xa kia đã sắp phát điên rồi, ngày nào cũng phải cắn răng đối mặt với tên Đại Hãn dâm dê xấu xa kia, mẹ kiếp còn dám ép hắn uống thuốc phá thai nữa cơ đấy.

Trong bụng chả có gì ngoài mỡ, chẳng biết phá là phá cái gì nữa.

Mệt mỏi thật sự, hắn nhớ Tư Tư lắm rồi. Không biết hiện tại y đang làm gì, có phải đang bận rộn chính sự không? Hay lại nóng lòng muốn đi tìm mình rồi. Tuy thường ngày Trịnh Nhật Tư hay cau có tỏ vẻ ghét bỏ thân vương phi của mình nhưng thực chất lại vô cùng quan tâm hắn, chỉ cần về đến phủ không thấy bóng dáng hắn đâu liền sẽ cuống quýt gọi ám vệ ra hỏi ngay. Chính hắn cũng biết rõ, chàng phu quân này của mình là ngoài lạnh trong nóng, trông lạnh lùng khó gần thế thôi nhưng tâm tư lại vô cùng sâu lắng ấm áp, mà Trương Ngọc Song Tử lại thật sự yêu con người này chết đi được.

Còn một chuyện quan trọng hơn mà hắn muốn biết, đó là y có ăn uống đầy đủ hay không? Trước ngày hắn bị bắt đi, Trịnh Nhật Tư bỗng nhiên trở nên kén ăn đến lạ, liên tục mấy ngày không chịu ăn uống gì cả, mỗi bữa chỉ ăn một bát cơm trắng cùng rau xanh, thịt cá gì đó đều không ăn được, ngửi thấy mùi sẽ khó chịu ngay.

Y vốn đã gầy rồi, bây giờ lại không chịu ăn uống điều độ thì sức nào chịu nổi chứ?

Hôm đó Trương Ngọc Song Tử định mời thái y đến xem mạch cho Bối thân vương, nhưng chưa kịp làm gì đã ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm ở một nơi nào đó hoàn toàn xa lạ. Chậc, lo quá đi mất.

Hắn ngẩn ngơ ngồi trong một doanh trại riêng biệt cách trại của Mãn Cát Tư Hãn vài túp lều nhớ về người thương, bỗng nhiên nghe được binh lính bên ngoài tán gẫu nhắc đến Bối thân vương.

"Lần này quân Đại Sở kéo đến không đông lắm, nhưng chủ soái của họ lại là Bối thân vương mấy năm trước từng đích thân dẹp loạn chỗ này, ngươi nói xem Đại Hãn của chúng có thể nắm chắc mấy phần?"

"Không biết, nhưng nếu đích thân Bối thân vương dẫn binh thì chắc chắn một điều, hắn sẽ mặc kệ an nguy của thân vương phi nhà hắn thôi, nhất định không nhân nhượng."

"Tại sao? Nghe nói hắn độc sủng thân vương phi này lắm, lí ra phải dốc sức cứu chứ."

"Mấy hôm trước ta nghe được một chuyện, cả nhà thân vương phi của hắn đều là phản thần, ngươi nghĩ Bối thân vương có dại dột vì một kẻ trước sau gì cũng chết như hắn ta mà nhân nhượng với Đại Hãn chúng ta không?"

"Cũng đúng..."

Giọng nói của hai tên lính xa dần, Trương Ngọc Song Tử nghe xong liền thở dài một hơi. Người đến rồi, có điều... mình lại vô tình kéo y vào bàn cân giữa tư tình và lê dân bá tánh rồi. Nếu Trịnh Nhật Tư không đến cứu hắn, dĩ nhiên hụt hẫng là thứ cảm xúc không thể tránh khỏi, nhưng suy đi nghĩ lại nhiều lần, hắn hy vọng y sẽ không cứu hắn thật. Nơi này quá nguy hiểm, hắn không muốn phu quân gặp chuyện, càng không muốn nhìn thấy Bối thân vương làm chuyện có lỗi với lê dân bá tánh. Một mình hắn đền tội là đủ rồi, dù sao cũng không phải chết lần đầu, sợ gì chứ?

Thế đấy, không phải chết lần đầu, nhưng lại là lần đầu tiên biết yêu thương một người. Đến cuối cùng chỉ sợ lúc đi qua cầu Nại Hà, Mạnh Bà lại đưa cho hắn một chén canh, đến lúc đó đành tiếc nuối xoá sạch kí ức về người hắn yêu rồi...

Trương Ngọc Song Tử buồn bã là thế, mà Trịnh Nhật Tư cũng không khá hơn hẳn là bao, gánh nặng trên vai y thật sự rất lớn. Y không muốn bỏ mặc bá tánh Đại Sở, không thể phụ lòng hoàng thượng và huynh trưởng, lại càng không buông bỏ được Trương Ngọc Song Tử, tảng đá này nặng quá, đè y sắp ngạt thở rồi.

Ngày mai xuất trận, Trịnh Nhật Tư không biết mình có thể vừa đánh bại quân Mông Cổ vừa bảo vệ được Trương Ngọc Song Tử hay không, nhưng y đã hạ quyết tâm nhất định phải làm được.

Không được cũng phải được! Cố gắng đến hơi thở cuối cùng thôi, cho dù tử trận cũng sẽ không hối hận. Nghĩ đến đây, Bối thân vương lặng lẽ đặt tay lên bụng mình, nơi này vừa hay đã có chút biến đổi, chạm vào sẽ cảm nhận được rõ ràng đường cong của một sinh mệnh.

Sắp bốn tháng rồi còn gì, nhưng có vẻ nhị vị phụ thân này hơi vô tâm rồi, một người hoàn toàn không biết gì, một người mới biết mười ngày trước.

Hôm đó Trịnh Nhật Tư đang bàn bạc kế sách cùng các phó tướng, bỗng nhiên trong bụng như có thứ gì đó cồn cào nhộn nhạo rất khó chịu, y nhịn mãi đến khi mọi chuyện đã xong xuôi, mọi người đều quay về trại của mình mới khổ sở chạy sang một góc nôn khan. Cảm thấy chuyện này không ổn, Bối thân vương quyết định âm thầm tìm đến trại của y sư nhờ bắt mạch.

Quả nhiên, là hỷ mạch.

Nhưng sao lại đến không đúng lúc thế này... Trịnh Nhật Tư nghe xong lời khuyên của y sư liền căn dặn hắn giữ bí mật chuyện này, nhất định không thể để lộ ra ngoài.

Ha, bảo sao lại kén ăn quá, ra là tại lợn con của con lợn con nhà mình. Y ngồi tựa vào thành giường gỗ, vừa xoa bụng an ủi hài tử vừa nhỏ giọng đau thương "Tiểu Bối Bối, ta chỉ có thể xin lỗi con trước, an nguy bá tánh ta không thể bỏ mặc, phụ thân của con ta cũng phải cứu. Vậy nên, nếu ngày mai không may... ta không giữ được con, chỉ đành đợi ta giải quyết xong mọi việc sẽ tạ lỗi với con sau." Xem ra đêm nay lại mất ngủ rồi, Trịnh Nhật Tư cũng giống như hắn, nhớ con lợn con quá.

Mà vốn dĩ Trương Ngọc Song Tử nghĩ mình sẽ chịu chết ở nơi xa lạ kinh tởm này rồi, chỉ đến khi...

"Đại Hãn nuôi chuột chũi nhiều thế để làm gì nhỉ?" hắn vừa mơ màng thiếp đi lại nghe thấy tiếng ai đó xì xào bên ngoài.

Trông giống lợn thế thôi chứ tai thân vương phi rất nhạy đấy, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng đánh thức được hẳn rồi. Nghe cứ như cao thủ võ lâm oai phong lẫm liệt thế đấy nhưng thực chất lại chỉ là một con lợn biết bay mà thôi.

"Ta không biết, nuôi lượng chuột chũi khổng lồ như thế lại còn thả ở bờ phòng tuyến..."

Trương Ngọc Song Tử nghe bọn họ trò chuyện mà tức ngang cái lồng ngực, âm mưu rõ thế còn không nhìn ra? Thôi ở đó làm lính cả đời đi người ạ. Bộ móng sắc nhọn của chuột chũi để làm gì? Đương nhiên là để đào hang, mà Đại Hãn của các người thả nó trước phòng tuyến để làm gì? Tất nhiên vẫn là đào hang... Đợi đã, dừng khoảng một khắc cho bổn cung suy nghĩ.

Nếu như hắn nghe không lầm thì sáng mai Trịnh Nhật Tư sẽ dẫn binh đánh thẳng vào doanh trại địch, quân Mông Cổ nhất định sẽ giả vờ thua thiệt rút quân về thủ trong tường thành phòng tuyến, một khi Trịnh Nhật Tư thừa thắng xông lên nhất định sẽ sập bẫy...

Không được!

Muốn chết cũng không yên với đám người toàn mông không não này, à không, biết giăng bẫy cao siêu như thế thì có não lại rồi nhỉ.

Trương Ngọc Song Tử ôm đầu thở dài, bây giờ không thể ngồi yên được, Tư Tư của hắn không thể xảy ra chuyện, sẽ đau lòng chết mất. Nhưng phải làm gì bây giờ, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ ra được gì, hắn sắp điên tiết lên rồi đây này.

Một đêm phiền não nhanh chóng trôi qua, Trịnh Nhật Tư một thân giáp sắt nắm chặt trường kiếm trong tay đang đứng trước tám vạn đại quân khí thế hừng hực, sau tiếng tù và ngân dài trong gió, chủ soái đứng trên đài cao lớn tiếng ra lệnh "Xuất binh!" Chiến mã nối đuôi nhau ồ ạt xông pha ra trận, Trịnh Nhật Tư nhìn theo dòng người đông nghịt đang khí thế trước mắt mà lòng bộn bề không yên. "Lưu phó tướng, Trương tướng quân ta giao cho ngươi, cẩn thận một chút."

"Bối thân vương yên tâm, mạt tướng nhất định không phụ kì vọng của ngài."

Trịnh Nhật Tư gật đầu, sau đó nhún chân nhảy từ trên đài cao vững vàng đáp lên lưng ngựa. Chiến mã hí vang một tiếng thật to rồi tung vó phi nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đoàn quân của mình. Bối thân vương dẫn đầu quân Đại Sở đối diện với đại tướng Đằng Cách Sa Nhĩ của quân Mông Cổ, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.

"Bối thân vương Đại Sở đây sao? Mỹ nhân khuynh nước khuynh thành thế này sao lại dẫn binh ra trận, hoàng đế các người đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà."

"Quản ai dẫn binh, chỉ cần dẫm nát Mông Cổ các người thì ai ra trận chẳng được?" Trịnh Nhật Tư nhếch môi đáp trả.

Đằng Cách Sa Nhĩ vốn là người kích động, bị y sỉ nhục như thế liền cục hứng trêu người, gương mặt hung tợn trầm giọng "Láo xược! Ai dẫm nát ai còn phải xem lại, hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải hối hận cả đời."

Nói xong liền phất tay hô to "GIẾT!!!" Tiếng đao kiếm vang vọng cả một vùng trời, liên tiếp đều có người nằm xuống, máu đổ thành sông đem mùi chết chóc bao phủ chiến trường. Bất quá đôi bên đều không ai chịu thua, càng đánh càng hăng, mãi đến khi toàn bộ phó tướng quân Mông Cổ đều bị Trịnh Nhật Tư vung kiếm lấy đầu hết mới tạm thời nắm được thế chủ động.

Đằng Các Sa Nhĩ cau mày nhìn người nọ đem đầu phó tướng của mình cầm gọn trong tay, tình thế cấp bách liền từ bỏ sỉ diện cao giọng quát lớn "Rút quân!"

Trịnh Nhật Tư đem vật ô uế trong tay vứt xuống đất rồi hạ lệnh đuổi theo, đầu người trong phút chốc bị giẫm đạp tan nát, muốn bao nhiêu tàn nhẫn liền có bây nhiêu.

Đuổi đến tường thành phòng tuyến quân Mông Cổ, y cảnh giác nâng tay ra hiệu dừng lại. Cố thủ nơi phòng tuyến không phải tác phong của bọn họ, rốt cuộc muốn làm gì? Từ xa, đại quân do Bạch Vũ và Lâm Hải thống lĩnh cũng đã càn quét toàn bộ quân địch, đang cùng lúc tiến về từ hai phía đông - tây.

Không đúng lắm, ánh mắt Trịnh Nhật Tư lại rơi vào đám chiến mã bị bỏ lại bên ngoài phòng tuyến, muốn rút quân tại sao không rút toàn bộ? Không nhiều lời, nhất định có bẫy bên trong. Bỗng nhiên y nhìn thấy liên tục mười mấy ống súng thần công xuất hiện trên đài phòng tuyến quân Mông Cổ, hướng đến ba hướng tiến công của Đại Sở.

Trịnh Nhật Tư nhíu mày, súng thần công không phải quân ta không có, nhưng y không lường trước việc quân Mông Cổ sẽ dễ dàng rút về như thế nên đa phần đều thủ lại trong doanh trại, chỉ mang theo một ít mà thôi.

Hiện tại tiến vào không được, rút về lại không cam tâm, mà đứng yên một chỗ lại chỉ thêm thương vong. Bối thân vương đang cấp tốc suy tính bước tiếp theo, bỗng nhiên trong bụng truyền đến một cơn đau quặn thắt khiến y suýt chút ngã xuống ngựa. Sắc mặt dần trắng bệch, mồ hôi chảy dọc khắp cơ thể, hài tử kháng cự rồi.

Ngay lúc quẫn bách không nói nên lời, đột nhiên Trịnh Nhật Tư nghe thấy tiếng nổ rung chuyển trời đất, y lo lắng ngẩng đầu nhìn về phía trước, khiếp sợ nhìn tường thành phòng tuyến của quân Mông rào rào sụp đổ, khói lửa bừng bừng dần thiêu rụi mọi thứ bên trong, tiếng la hét hoảng loạn thay nhau rót vào tai y một cách đầy khó hiểu.

Chuyện gì vậy?

"Song Tử... Lợn con..." Trịnh Nhật Tư lẩm bẩm gọi tên người trong lòng, sợ hãi đến mức cơn đau trong bụng cũng quên mất, con lợn con của y vẫn còn ở trong đó kia mà!

"Bối thân vương!!!" quân Đại Sở chưa kịp hả hê đã kinh hãi nhìn thấy chủ soái của mình điên cuồng giục ngực về phía trước, có gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

Bạch Vũ cùng Lâm Hải nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi kinh ngạc, Bối thân vương sao lại đơn độc tiến vào tòa thành đang nghi ngút khói lửa kia làm gì? Bất quá rất nhanh họ đã ngộ ra vấn đề, thân vương phi của ngài ấy vẫn chưa ra ngoài...

Họ chẳng kịp ngăn cản chủ soái của mình, chỉ đành trơ mắt nhìn theo.

Lại 'bùm' thêm một tiếng, ngọn lửa chết chóc càng đỏ rực rợn người.

Trịnh Nhật Tư đè xuống cảm giác run rẩy khủng khiếp của mình, cả đời ngoại trừ ngày nhìn thấy tro cốt của mẫu thân liền gào thét thảm thiết kia thì chưa bao giờ vì bất kì ai mà rơi nước mắt nữa cả, vậy mà hôm nay lại phá lệ khóc như một đứa trẻ.

Chiến mã vì hoảng sợ liền sảy chân ngã lăn xuống đất, Trịnh Nhật Tư cũng theo đó mà văng ra xa lăn liên tục mấy vòng, bụng đau điếng như có ai đó dùng đao đâm vào.

"Tư Tư!" không biết có phải vì đau mà sinh ra ảo tưởng hay không, Trịnh Nhật Tư lại nghe thấy lợn con đang gọi mình "Tư Tư ngươi làm sao vậy?" Đầu óc y quay cuồng, không còn phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa, đôi môi cố sức mấp máy vài tiếng "Song Tử... Hài... Hài tử..." Một câu trọn vẹn không kịp nói hết, trước mắt đã đen kịch một mảng, Trịnh Nhật Tư hoàn toàn bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại đã là chuyện của hai ngày sau, đầu đau nhức khiến y không thể nào tỉnh táo ngay được, phải mất một lúc lâu mới có thể định thần mở mắt. Trịnh Nhật Tư đảo mắt nhìn xung quanh, đây là doanh trại của mình mà.

"Trương Ngọc Song Tử!" y chậm chạp hồi tưởng lại chút kí ức mơ màng trước khi mình ngất đi, ngay lập tức kích động bật người dậy hét lớn.
Trương Ngọc Song Tử mới vừa thiếp đi một chút đã bị phu quân hét cho tỉnh ngủ, lật đật ngóc đầu dậy quơ quào "Cái gì cái gì? Trương Ngọc Song Tử đây ai cần tìm ta?"

"Là ngươi thật sao?" Trịnh Nhật Tư nhìn thấy hắn đang ngồi trước mặt mình liền vội vã ôm người, ôm chặt như thể sợ hắn sẽ tan biến mãi mãi không quay về nữa.

Vốn định đùa một chút cho Trịnh Nhật Tư đỡ hoảng sợ, không ngờ chẳng có tác dụng gì cả, Trương Ngọc Song Tử đau lòng vỗ nhẹ lên lưng y, dịu giọng trấn an "Là ta đây, con lợn con của ngươi đây, đừng sợ nữa."

Trịnh Nhật Tư lại khóc thêm một trận, vùi mặt vào ngực hắn mà nức nở như một đứa trẻ. Mãi một lúc lâu sau y mới thôi yếu đuối ngẩng đầu nhìn hắn "Sao ngươi thoát ra ngoài được?"

"Sao lại không? Nào có ai phóng hỏa mà không chuẩn bị đường lui để thoát thân chứ?" Trương Ngọc Song Tử vừa nói vừa nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng trên má y.

"Là ngươi cho nổ doanh trại của bọn họ?" Trịnh Nhật Tư kinh ngạc tròn mắt nhìn người trước mặt.

"Không thì ngươi nghĩ là ai?" Trương Ngọc Song Tử phì cười, rướn người hôn lên chóp mũi y một cái "May mắn không phát sinh sự cố giữa đường, không thì thành lợn quay thật rồi."

"Cũng không sợ nguy hiểm..." Trịnh Nhật Tư tức giận đấm vào ngực hắn một cái, đương nhiên lực đạo chẳng còn bao nhiêu.

"Bọn họ nuôi chuột chũi đào hang dưới lòng đất, chính là vị trí trước tường thành phòng tuyến đó, mục đích muốn dụ ngươi tiến vào, đợi đến lúc sập bẫy sẽ phóng lửa thiêu sống tất cả, chuyện này ta chỉ mới biết tối hôm trước ngày ngươi khởi binh thôi, cũng không có cơ hội trốn ra ngoài thông báo... thế nên chỉ đành liều mạng một lần thôi, may mà ngươi không xông vào." Trịnh Nhật Tư bất động nhìn hắn, y không biết cảm giác lúc này của mình nên dùng lời gì để diễn tả nữa.

"Tư Tư, may mà ngươi không sao, làm ta sợ bay mất nửa linh hồn rồi." Trương Ngọc Song Tử lần nữa đem người ôm vào lòng, bàn tay to lớn phủ lên cái bụng nhỏ có chút to ra của Trịnh Nhật Tư "Hài tử nhất định cũng bị chúng ta doạ cho khóc thét."

Không nhắc Trịnh Nhật Tư cũng quên mất chuyện hài tử, y vươn tay xoa xoa bụng mình mấy cái, cảm nhận được sự tồn tại của nó mới thở phào nhẹ nhõm "May thật, may mà chúng ta đều không sao."

_____________________

không một ai giống anh hết á anh Tư =)) dám vác bụng bầu đi đánh giặc 🤡 may mà Tiểu Bảo Bảo có sức sống mãnh liệt đó 🥹

@btit_nt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net