Chương 25: Trở Về Kinh Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Nhật Tư nghỉ ngơi thêm hai ngày, thân thể đã dần hồi phục, hài tử cũng đã ổn định hơn mới quyết định mang binh về trở về kinh thành. Lần xuất binh này thật sự mang lại quá nhiều sợ hãi cho cả hai người bọn họ.

"Thật không ngờ ngươi thế mà lại được Mãn Cát Tư Hãn để mắt tới, định sắc phong vương hậu cơ đấy."

Trịnh Nhật Tư nghe hắn kể lại sự tình liền lăn ra cười, hình tượng thân vương cao lãnh điềm đạm đều bay theo gió "Còn bắt uống thuốc phá thai, hahaha!!!!"

"Ngươi ngồi cho nghiêm chỉnh xem, động thai bây giờ đấy." Trương Ngọc Song Tử đen mặt ôm người nọ lại, cười gì ngã nghiêng ngã ngửa, may mà ngồi trong xe ngựa nếu không nhất định bị quân lính cười thối mặt.

Trịnh Nhật Tư cười thêm một tràn rồi ngồi lại ngay ngắn, hai mắt dán lên bụng hắn "Béo Béo ta nuôi tốt như thế, phá làm sao được." sau đó lại tiếp tục cười vào mặt thân vương phi của mình.

"Tư Tư!" Trương Ngọc Song Tử bất lực ôm người trong lòng, cảm nhận vô cùng sinh động thân thể y vì cười mà run lên bần bật, thật hết nói nổi "Yên xem nào!"

Bối thân vương cười mãi không ngừng suýt chút nữa thì cắm đầu về phía trước, may mà thân vương phi nhanh tay kéo người trở về. Hắn chịu không nổi vị nhà mình cứ cười nhạo như thế liền đem người áp dưới thân, bàn tay to lớn dịu dàng đỡ dưới thắt lưng tránh động đến hài tử, tay còn lại mạnh mẽ nâng cằm y hôn xuống.

Tiếng cười lập tức im bặt, Trịnh Nhật Tư bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, phải mất một lúc lâu mới chịu buông tha cho đôi môi tội nghiệp này của phu quân.

"Ngươi càng ngày càng lớn gan." y thở hổn hển đánh lên vai hắn một cái "Bổn vương nuông chiều ngươi quá rồi đúng không?"

"Ta không thấy phu quân nào nuông chiều thê tử mà một đấm hai đá như ngươi cả." Trương Ngọc Song Tử giật giật khóe môi, lắc đầu phản bác.

"Đánh là thương, mắng là yêu, ngươi không nghe câu này bao giờ à?" Trịnh Nhật Tư mím môi nhịn cười, kì thật y rất thích đá mông hắn, cảm giác rất gì và này nọ đấy chứ.

"Không nghe, không muốn nghe." Trương Ngọc Song Tử lắc đầu nguầy nguậy, giây tiếp theo liền nghiêm túc trở lại "Ngươi đó, sau này không được tùy tiện vung tay vung chân như thế, thích thì gọi bọn ám vệ ra đánh thay ngươi, lần động thai mấy hôm trước khiến ta sợ muốn ngất rồi."

Hôm đó Trương Ngọc Song Tử vừa thoát ra khỏi 'lò hỏa táng tập thể' của doanh trại quân Mông Cổ, còn chưa chạy được bao xa liền thấy Trịnh Nhật Tư giục ngựa về phía mình, chẳng kịp gọi y đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho suýt thì ngất theo, người và ngựa ngã lăn quay ra đất, dưới chân còn chảy rất nhiều máu.

"Người của ta sao lại để người khác đánh?" Trịnh Nhật Tư đương nhiên hiểu rõ nỗi lo của hắn, tự cảm thấy mình có lỗi nên chỉ cười trừ không trả lời trọng tâm.

"Cũng đúng, lý nào ám vệ lại đi đánh thân vương phi?" Trương Ngọc Song Tử gật gù nghĩ lại "Không thì thời gian tới nhịn một chút, sinh hài tử rồi muốn đánh bao nhiêu ta đều sẽ đứng yên cho ngươi đánh."

Thế mới thấy Bối thân vương cưng chiều thân vương phi một thì thân vương phi lại cưng chiều Bối thân vương đến mười, muốn làm gì hắn thì làm, thậm chí đem vào lò quay có khi hắn cũng chả có ý kiến.

"Được rồi, nói chuyện nghiêm túc." Trịnh Nhật Tư nhếch môi hài lòng với yêu cầu của hắn, sau đó lại ngồi thẳng lưng nghiêm nghị "Phủ thừa tướng hiện tại đã bị hoàng thượng bắt giam toàn bộ, chỉ chờ ta mang Trương Phong Họa về sẽ lập tức xử trảm..." Trương Ngọc Song Tử trầm mặc hồi lâu, đảo mắt mấy vòng mới khổ sở lên tiếng "Có thể... cầu xin hoàng thượng cho ta ở lại phủ đến ngày hài tử ra đời không?"

Vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ chết, hắn cũng chẳng còn gì để sợ nữa, không chết trong tay Mãn Cát Tư Hãn thì quay về cũng sẽ bị hoàng thượng xử trảm mà thôi, có điều hẳn không nỡ bỏ lại Trịnh Nhật Tư một mình, hài tử hắn còn chưa được nhìn mặt, cũng chưa có cơ hội chăm sóc y. Hắn từng nghe người ta nói lúc mang thai sẽ gặp rất nhiều vấn đề, nôn nghén, mệt mỏi, những tháng cuối cùng hay bị chuột rút rồi thai máy các thứ, hắn không ở cạnh ai sẽ giúp Tư Tư những việc này?

Vị phu quân khó chiều này của hắn đích thị là rất khó chiều, sẽ không cho ai chạm vào thân thể đâu... "Trước khi khởi binh hoàng thượng đã cho phép ta giữ lại mạng của ngươi, chờ ngày đoái công chuộc tội." Trịnh Nhật Tư vừa nói vừa nắm chặt tay hắn "Lần này ngươi cho nổ toàn bộ doanh trại quân Mông Cổ, công lao lớn nhất hoàn toàn thuộc về ngươi, huống hồ còn có hài tử này giúp ngươi hộ mệnh, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

"Nếu được như thế thì tiểu hài tử này chính là phúc tinh của ta rồi." Trương Ngọc Song Tử cười hề hề chuyển sang chủ đề khác, tận lực không bày ra dáng vẻ lo lắng bất an tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của Bối thân vương "Tư Tư này, ta còn nợ ngươi một lời giải thích về thân phận của ta đúng không?"

Trịnh Nhật Tư nhìn hắn không chớp mắt, y rất sợ những lời tiếp theo hắn sẽ nói mình là người Đột Quyết gì đó, nếu đây là sự thật thì có mười tiểu hài tử cũng không cứu được hẳn.

"Ừ, nhưng ngươi có muốn nói không? Ta không ép buộc ngươi."

Trương Ngọc Song Tử thở dài một hơi, im lặng thật lâu mới lên tiếng "Ta không thuộc về thế giới này, ngươi biết cái gọi là thế giới của tương lai không? Ta từ thế giới đó xuyên về đây đấy."

"Xuyên? Sao lại xuyên về được?" Trịnh Nhật Tư đầu đầy dấu chấm hỏi, ngơ ngác nhìn hắn.

"Khó hiểu lắm đúng không? Chính ta cũng không hiểu tại sao mình lại xuyên về đây được."

"Ở thế giới tương lai, ta là một tay đua, cô độc..." Trương Ngọc Song Tử đang nhập tâm nhớ về quá khứ, bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt nhăn nhó vì không hiểu gì của Trịnh Nhật Tư liền không nhịn được mà bật cười "Không biết tay đua là gì đúng không? Đại khái chính là một thể loại tốc độ tương tự đua ngựa ở đây, chỉ là không dùng ngựa mà dùng động cơ."

"Động cơ?" Trịnh Nhật Tư mù tịt hỏi lại.

"À ừm, chính là không cần dùng sức, đại loại là thế." Trương Ngọc Song Tử không biết giải thích thế nào cho y hiểu nữa, không có vật ở đây thật khó hình dung.

Trịnh Nhật Tư nghe mười hiểu một nên chỉ có thể ậm ờ cho qua "Thế vì sao ngươi lại ở đây? Phải có một sự cố gì đó đúng không?"

"Thông minh ghê, đúng là phu quân của ta, hiểu biết nhiều quá nhỉ."

Trương Ngọc Song Tử nhướng mày nhìn y, quả thật có chút bất ngờ với câu hỏi này đấy "Hôm đó ta đang thi đấu, vạch đích đã ở trước mắt rồi, xui xẻo bị đối thủ chơi xấu nên ngã xuống đường đua, lăn mấy vòng hệt như lúc ngươi ngã ngựa vậy, thế là ngất xỉu, và rồi mở mắt thì như ngươi thấy đấy, ngơ ngác như một con nai."

"Bảo sao lúc đó nhìn ngươi ngốc chết đi được, Trương Ngọc Song Tử kia hoàn toàn không có gan gọi ta mỹ nhân." Trịnh Nhật Tư bắt đầu ngộ ra chân lí, y nhớ lại những ngày đầu tiên sau khi 'thân vương phi của mình' tỉnh lại, chậc chậc, thật sự muốn đấm cho rơi hàm răng ra.

"Ngươi có vẻ rất ghét Trương Ngọc Song Tử trước đây..." hắn rất cẩn trọng quan sát thái độ của y mỗi khi nhắc về vị thân vương phi trước kia, dường như không có một chút thiện cảm nào cả, chính vì thế hắn mới dám mở lòng cùng y ở cạnh nhau, nếu không thì bóng ma 'thế thân' đã chèn ép lên người hắn lâu rồi, làm gì có chuyện ôm ấp nhau nói chuyện yêu đương như bây giờ.

"Ừ, ta mỗi ngày đều không muốn gặp hắn, thậm chí ta còn hi vọng hắn lén lút sau lưng ta qua lại với Ngụy Tử Quân hay bất kì kẻ nào khác, sau đó ta sẽ có có hưu hắn rồi." Trịnh Nhật Tư dứt khoát gật đầu "Vậy mà ta chờ mãi chẳng thấy hắn đi mèo mã gà đồng với ai, lúc đó ta không hiểu hắn kiên trì như thế để làm gì, nhưng bây giờ đã rõ rồi."

"Vì hẳn mưu phản nên muốn lợi dụng ngươi?" Trương Ngọc Song Tử mơ hồ hỏi.

"Đúng vậy, một khi hắn mang thai hài tử của ta, cho dù tội lớn đến mấy cũng sẽ được ân xá."

"...Thế bây giờ ta làm ngươi mang thai rồi có phải ân xá sẽ nhiều hơn không?"

"Vô sỉ!"

"Ta và hắn đều vô sỉ như nhau, nhưng tiếc cho hắn là Bối thân vương lại chọn ta mất rồi."

Nói xong liền đè người ra hôn tiếp, muốn bao nhiêu vô sỉ liền có bấy nhiêu, vô cùng chất lượng! Trịnh Nhật Tư tức giận cắn lên môi hắn một cái để lại vết bầm đỏ lựng "Ta còn chưa nói xong, ngươi ở đây vậy Trương Ngọc Song Tử kia đâu?"

"Ta không biết, có thể đã xuyên đến tương lai thế chỗ ta, hoặc cũng có thể chết rồi đi." Trương Ngọc Song Tử ăn đau liền bất mãn "Không cho hỏi về hắn nữa, quan tâm hắn nhiều thế làm gì?"

"..." Trịnh Nhật Tư hoang mang nhìn hắn.

"Sau này ở trước mặt ta không được nhắc đến nam nhân khác, nhắc một lần ta sẽ đè ngươi làm hai lần."

"Ngươi nghĩ ta không dám? Ta không những nhắc đến mà còn có thể khen ngợi hết lời."

"Thử xem." Trương Ngọc Song Tử khí thế bừng bừng, gương mặt tràn đầy thách thức.

Hài tử sắp bốn tháng rồi, chuyện phòng the bổn cung không cần kiêng cũ!

"Phụ hoàng ta vô cùng anh tuấn, khí chất bất phàm, mỹ nhân người gặp người say..."

"Dừng dừng dừng, ngươi đừng có lươn lẹo như vậy." Trương Ngọc Song Tử nghe đến hai tiếng 'phụ hoàng' liền đen mặt, ai lại có gan dám so đo cùng nhạc phụ đại nhân chứ?

Hơn nữa còn là... cái gì ấy nhỉ? Thái hoàng thái thượng, nghe chức danh thôi đã thấy ngợp thở rồi, hắn không muốn nửa đêm bị nhạc phụ cao quý này gọi hồn đi đâu.

"Không hề, là tự ngươi nói không rõ ràng thôi." Trịnh Nhật Tư nhịn cười đáp lại hắn.

Trương Ngọc Song Tử chắp tay lạy ba lạy, miệng lẩm bẩm "Tiểu tế không cố ý mạo phạm người, mong nhạc phụ đại nhân đại lượng không chấp nhất.", nói xong liền cúi đầu tiếp tục hôn, đem người dưới thân dày vò đến vả mồ hôi.

Bối thân vương mặc kệ thân vương phi càng quấy trên người mình, dù sao hắn cũng tự biết chừng mực, chỉ là mấy vết hôn mà thôi không có gì to tát cả. Có điều được một lúc Trịnh Nhật Tư lại gấp gáp đẩy hắn ra "Đợi một chút."

"Ngươi làm sao? Bụng đau?" Trương Ngọc Song Tử nhìn sắc mặt khó coi của y mà sốt ruột, hai tay vội vã giúp xoa bụng, cơ miệng còn linh hoạt đến mức há to chuẩn bị hét lớn gọi lang y vào xem.

"Đừng gọi, ta không sao." Trịnh Nhật Tư chống tay ngồi tựa vào vách xe ngựa, chậm rãi mở đai lưng rồi vén trường bào sang hai bên, lộ ra cái bụng bé xinh nhìn được sau lớp lý y mỏng manh.

Trương Ngọc Song Tử trố mắt nhìn loạt động tác không chút e ngại nào của phu quân nhà mình, vừa rồi hắn nói đùa thôi, không phải muốn làm thật đó chứ? Xe - ngựa - play không có êm ả như trên giường được đâu, xốc lắm đó!

"Tư Tư, ngươi..."

Lời còn chưa kịp nói hết, Trịnh Nhật Tư đã kéo tay hắn đặt lên bụng mình "Có cảm giác không?"

Thân vương phi nghệch mặt một hồi cuối cùng cũng cảm nhận được vài cử động nhỏ dưới lòng bàn tay, nhất thời kinh ngạc không nói nên lời. Trịnh Nhật Tư nhìn hắn trợn mắt mà buồn cười "Ngươi gặp ma hay sao vậy?"

"Đây... Đây... Đây... Đây là hài tử động phải không?" Trương Ngọc Song Tử khẩn trương đến mức nói lắp, cảm giác này quá kì diệu rồi!

Trịnh Nhật Tư gật đầu không vui "Ngươi đánh thức nó rồi, bụng ta rất không thoải mái, người làm thế nào thì làm, mau dỗ nó ngủ đi."

Thật ra cũng chẳng phải khó chịu, chỉ là lần đầu mang thai nên cảm giác có chút lạ lẫm không quen mà thôi, y muốn lừa hẳn xem tiếp theo hắn định làm gì. Thế mà Trương Ngọc Song Tử tin sái cổ, cho rằng Trịnh Nhật Tư khó chịu thật liền cuống cuồng cả lên. Người nào đó vừa chống tay nhìn hắn vừa cười thầm trong lòng, ngốc chết. Kết quả của việc lừa Trương Ngọc Song Tử chính là ngày nào Trịnh Nhật Tư cũng bị hắn vạch áo ra sờ bụng, lúc nào hài tử không động sẽ làm chút chuyện xấu để đánh thức nó dậy. Có mắng có đánh thế nào hắn cũng không bỏ được cái thói quen biến thái này. Đúng là nghiệp quật không trượt phát nào.

Sau mười lăm ngày hành quân, rốt cuộc toàn bộ binh lính đã về đến kinh thành, riêng Trương Phong Họa đã được cấp tốc áp giải vào đại lao trước đó năm ngày. Nói đến trưởng tử của Trương thừa tướng, ngày mà Trịnh Nhật Tư xuất chinh đánh thẳng vào doanh trại địch, dựa trên kế hoạch trước đó đã thống nhất chủ tử Mãn Cát Tư Hãn, Trương Phong Họa sẽ đem toàn bộ binh lính trong tay cùng với phản quân Đại Sở đã được mai phục trước đó dàn trận đánh lén hai nhánh quân của Bạch Vũ và Lâm Hải, mục đích cuối cùng chính là cắt đứt nguồn chi viện khi Trịnh Nhật Tư thất thủ trước tường thành phòng tuyến. Không ngờ chủ soái của gã quá quỷ quyệt, lén tách ra bốn vạn binh lính cản đường, cộng thêm đám ám vệ thân cận và thuộc hạ của Mã Bá Kiên đồng loạt đánh úp khiến gã trở tay không kịp, kế hoạch chưa kịp thực hiện đã bị bắt sống rồi.

Đúng vậy, lần này thuận lợi đánh bại quân Mông Cổ không chỉ có công lao của mình Trương Ngọc Song Tử, mà còn có cả tiểu tam hắn căm ghét nữa cơ.

Gay thật. Lại phải tìm cách ra oai với tiểu tam rồi!

_________________

có nhiều bạn đọc bộ này mà hoang mang quá ha=))) để chương sau t giải thích sau nhe.

→⭐←

@btit_nt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net