Chương 26. Ngươi Nói Xem Có Phải Ta Thú Nhầm Thân Vương Phi Rồi Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng thượng đặc biệt cho người đón Bối thân vương và thân vương phi vào cung, lúc đến nơi đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng quay lưng về phía họ.

Trương Ngọc Song Tử phải nhìn đi nhìn lại mấy lần mới nhận ra đó là ai. Á à tiểu tam đây mà, đến sớm như vậy để làm gì chứ? Lại còn mặc đẹp thế kia, không những thế y phục còn có nét tương đồng với trường bào Tư Tư đang mặc.

Đây là cố tình hay cố ý?

Nhất định là cố chấp thể hiện tình ý đây mà!

"Vi thần tham kiến hoàng thượng." Trịnh Nhật Tư lười để ý vị cố nhân này, vừa bước vào Ngự Thư phòng đã nghiêm túc hành lễ, chưa một lần liếc mắt nhìn gã.

Tuy Mã Bá Kiên đã giúp y thật thế nhưng công tư phải phân minh, tránh được hiểu lầm thì cứ tránh.

"Thần tham kiến hoàng thượng."

Trương Ngọc Song Tử cũng cùng lúc hành lễ, thái độ nhất mực cẩn trọng.

Chưa có lệnh ân xá hắn nào dám phí thời gian so đo với tiểu tam chứ. Giữ mạng vẫn hơn, tiểu tam thì lúc nào ra oai chẳng được.

"Đều bình thân." hoàng thượng sảng khoái phất tay, ban tọa cho cả ba người. Bất quá Trương Ngọc Song Tử do dự một lúc vẫn quyết định đứng yên tại chỗ, Trịnh Nhật Tư còn chưa kịp kéo người về đã thấy hắn quỳ xuống, cúi đầu với thiên tử "Thần tự biết bản thân có tội, không thể không biết xấu hổ mà ngồi ngang hàng với Bối thân vương và Mã công tử đây."

"Thân vương phi mau đứng dậy, lần này xem như đã đoái công chuộc tội, trẫm vô cùng cảm kích ngươi không vì tình thân mà bán đứng Đại Sở, nếu không nhờ ngươi nhanh trí kịp thời cho nổ tung tường thành phòng tuyến Mông Cổ e rằng quân ta đã thiệt hại vô số rồi." hoàng thượng không nghĩ đến hắn sẽ hành động như thế, nhất thời cũng kinh ngạc không khác gì Bối thân vương bên kia.

"Dẫu thế nhưng nguồn cội bao tội lỗi vẫn do phụ thân và đại ca của thần gây ra, nếu trên dưới phủ thừa tướng đều bị xử trảm thì thần có sống cũng thể nào yên lòng được."

Kẻ ác nhân xử trảm không cần quan tâm, nhưng đáng nói chính là tám mươi mạng người vô tội của hạ nhân trong phủ. Cho dù hắn chưa từng quay về nơi đó, chưa từng tiếp xúc với bất kì ai, nhưng hắn biết mọi người ở nơi đều có cha có mẹ, có thân thích đang chờ ở nhà, thử hỏi nếu họ có thể có một cuộc sống đủ ăn đủ mặc thì cần gì để nhi tử của mình đi hầu cho người khác?

Đều mưu sinh cả, lần này chỉ vì chủ tử phạm tội lại vạ lây cả phủ thừa tướng thì quả thật không đáng.

"Ý của thân vương phi là trẫm xử oan cho bọn họ?" hoàng thượng nghe thế liền nghiêng đầu hỏi lại, giọng có phần trầm thấp hơn bình thường.

Trương Ngọc Song Tử đáp lại không một chút sợ hãi "Thần không dám, nhưng khẩn xin hoàng thượng hãy xem xét lại một lần, bọn họ còn thân thích lo toan, cũng chẳng có khả năng nghĩ đến chuyện mưu phản Đại Sở, thần không hy vọng chỉ vì tội lỗi của phụ thân và đại ca của mình lại khiến cho bao nhiêu người liên lụy chịu mất mát như vậy."

Hoàng thượng không đáp, chỉ chống tay trầm ngâm nhìn hắn.

Tuy cách biệt thế hệ nhưng hai người lại lớn lên cùng nhau, Trịnh Nhật Tư thừa biết suy nghĩ hiện tại của hoàng thượng, ngài ấy lung lay rồi. Vấn đề Trương Ngọc Song Tử nhắc đến không phải y chưa từng nghĩ tới, chỉ là đang cố gắng tìm ra một lí do thích đáng để cầu xin giúp họ mà thôi.

Nhân lúc hoàng thượng đang do dự đắn đo, Trịnh Nhật Tư ở một bên lại nói thêm "Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần cũng xin người suy xét thêm một lần, trong số hai mươi vạn binh lính cùng thần xuất chinh có không ít người là thân thích với hạ nhân trong phủ thừa tướng, kể cả phủ thái sư cũng rất nhiều, bọn họ không biết gì cả, còn vô cùng anh dũng ra trận bảo vệ từng mảnh đất của Đại Sở, thậm chí có người đã hy sinh trên chiến trường, hy vọng ngài cân nhắc tha cho bọn họ con đường sống, xem như lấy công chuộc tội."

Trương Ngọc Song Tử khẽ liếc nhìn người bên cạnh, bỗng nhiên cảm thán phu quân của mình thật xuất sắc, lý do này cực kì thuyết phục, một trăm điểm logic, phu quân số một!

Hai người đã lên tiếng, Mã Bá Kiên cũng không thể nào ngồi yên không nói gì được, vì thế lát sau cũng đứng lên bẩm tấu "Thảo dân biết mình không nên nhiều chuyện, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn họ chết như vậy. Nghe nói hoàng hậu đã sắp lâm bồn, hay là hoàng thượng suy xét đặc xá ân điển, tha cho họ một lần, cũng xem như tạo phúc chào đón thái tử sắp ra đời."

Mặc dù không tình nguyện lắm nhưng Trương Ngọc Song Tử vẫn phải cắn răng tặng cho gã một like, thêm một lý do vô cùng chất lượng, tiểu tam như thế mới xứng tầm với thân vương phi chứ!

Nhưng hơi đáng quan ngại nhá. Hoàng thượng suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn chưa quyết định "Trẫm sẽ nghĩ thêm về đề nghị của các khanh, đều an tọa đi."

Ba người lại ngồi vào chỗ, buổi gặp mặt hôm nay chủ yếu vẫn là nói về tình hình ở chiến trường nửa tháng trước, cuối cùng chính là mở yến tiệc chúc mừng quân ta đại thắng trở về tổ chức ba ngày sau đó.

Chuyện Bối thân vương mang thai đến bây giờ ngoại trừ vị lang y trong doanh trại kia ra vẫn chưa có ai biết, sau khi rời khỏi Ngự Thư phòng liền đến Thọ Ninh cung thỉnh an thái hậu, hơn một canh giờ hàn huyên cũng chẳng nhắc gì đến tiểu hài tử trong bụng.

Hai người về đến thân vương phủ, Trương Ngọc Song Tử cẩn thận dìu y vào Tây viện thay y phục khác cho thoải mái, nhịn không được lại hỏi ra vấn đề thắc mắc trong lòng "Ngươi không định cho mọi người biết chuyện hài tử sao?"

"Ngươi muốn ta nói với mọi người thế nào?" Trịnh Nhật Tư thong thả tản bộ ra đình viện, vấn đề này y nghĩ suốt mấy ngày rồi nhưng thật sự là rất khó nói đó.

"Nếu không nói vậy làm sao dưỡng thai, ta và ngươi chẳng biết gì về y thuật cả, hơn nữa hài tử ngày một lớn hơn, không nói ra vậy ngươi định không thượng triều nữa?" Trương Ngọc Song Tử vừa đi vừa nói, hiện tại hài tử đã hơn bốn tháng, nhìn kĩ một chút sẽ thấy bụng rồi đó.

"Nói thế nào? Nói ta bị ngươi đè dưới thân rồi mang thai?" Trịnh Nhật Tư bất mãn liếc hắn "Bối thân vương bị thân vương phi làm cho mang thai, ngươi nói xem có phải ta thú nhầm thân vương phi không?"

"Đúng rồi, không nhầm được đâu." Trương Ngọc Song Tử mặt dày lắc đầu "Nhầm sao được chứ? Họa chăng là nhầm tên Trương Ngọc Song Tử kia thôi, còn ta chắc chắn là đúng rồi."

"Không đúng chút nào." Trịnh Nhật Tư bĩu môi, ngươi tự mình mang thai đi rồi hẳn khẳng định như thế.

"Đúng mà, nào, ăn một miếng bánh quế hoa trước, ta gọi Đậu Đậu mang canh hầm củ sen cho ngươi bồi bổ, gầy quá này." Trương Ngọc Song Tử rót sẵn chung trà đặt trước mặt y, lại lấy một cái bánh đưa tới rồi căn dặn.

"Ngươi giống gà mẹ thật đấy." Trịnh Nhật Tư nhận lấy bánh, cảm thấy hắn ngày càng nói nhiều. Trước đây đã chí chóe cả ngày rồi, từ sau khi biết y mang thai thì cứ phải gọi là nói mãi không ngớt, dặn dò nhiều đến nỗi lỗ tai lùng bùng cả rồi đây.

"Ngươi không chịu chú ý bản thân gì cả thì ta phải làm gà mẹ của ngươi thôi." thân vương phi lớn gan cốc nhẹ trên trán Bối thân vương, miệng vẫn lép nhép không ngừng "Hở chút liền động tay động chân, đi chưa được vài bước đã muốn cưỡi ngựa đi săn, phu quân như hạch của ta ơi, là ngươi ép ta làm gà mẹ đó."

"Ngươi nói cái gì? Phu quân gì?" Trịnh Nhật Tư nghe xong liền híp mắt nhìn hắn, bàn tay bé nhỏ lập tức nắm lấy cổ áo hắn kéo lại.

"..." Trương Ngọc Song Tử mím môi đảo mắt, cười hề hề đáp lại "Phu quân tốt, ngươi là tốt nhất, không ai sánh bằng."

"Gan của ngươi lớn nhanh hơn Béo Béo của ngươi rồi nhỉ?"

Trương Ngọc Song Tử lại bày ra bộ dạng hèn hạ làm đủ trò nịnh bợ phu quân, muốn bao nhiêu mất mặt liền có bấy nhiêu, cực kì chất lượng.

Ầm ĩ một lúc canh hầm đã được mang đến, đợi Đậu Đậu lui xuống rồi Trương Ngọc Song Tử mới kéo ghế lại ngồi đối diện với Trịnh Nhật Tư, chậm rãi đem bát canh hầm củ sen lên thổi nguội bồi y uống. Bất quá vừa ngửi thấy mùi canh đã vội đặt bát xuống bàn, quay đầu chạy ra ôm gốc cây nôn thóc nôn tháo.

Trịnh Nhật Tư tròn mắt nhìn hắn, chẳng lẽ hắn cũng mang thai à? Nhưng trong người hắn làm gì có thứ của mình, mang thai kiểu gì chứ?

Y đứng dậy đi đến giúp hắn vuốt ngực, qua một lúc lâu mới đỡ hơn một chút "Không sao chứ?"

"Không sao, hay là ngươi tự mình ăn canh hầm đi, ta không ngửi được."

Trương Ngọc Song Tử lắc đầu chống tay đứng dậy.

"Không biết còn tưởng ngươi mang thai thật."

Mà chuyện đặc sắc thế này làm sao thiếu vắng ba gương mặt vàng trong làng hóng chuyện được? Đám ám vệ ôm kiếm ngồi xổm trên ngọn cây tặc lưỡi trầm trồ "Hỷ về hỷ về, tiểu quận vương tới rồi!"

"Thân vương phi nôn nghén thật rồi, may mà lúc bị Mãn Cát Tư Hãn bắt không bị động thai, nếu không Bối thân vương sẽ san bằng toàn bộ Mông Cổ cho xem."

"Suỵt, sao to mồm thế? Các ngươi không nhận thức được bản thân đang nghe lén à?" Đại Nhất thật sự muốn đá hai người này xuống đất cho rồi, hai cái mồm cộng lại lấn át cả phiên trấn ngoài kia.

"Có lần nào không bị Bối thân vương bắt quả tang đâu, lo gì chứ." Tiểu Tam xua tay chẹp chẹp miệng, vừa quay đầu nhìn xuống đã bị hai cặp mắt sắc như dao găm dọa suýt ngã ngửa. "Đi trồng chuối cùng đi, một mình ta buồn lắm."

Nói rồi kéo theo hai tên còn lại nhảy xuống hậu viện tự giác trồng chuối.

Đừng nghĩ Trịnh Nhật Tư không biết gì, y không theo dõi người khác thì thôi, làm gì có ai bám đuôi mà qua được mắt Bối thân vương này. Những lần trước y đều âm thầm bắt tên ám vệ trồng chuối hai canh giờ, riêng Tiểu Tam nhận được đặc ân thêm hai canh giờ nữa, thế là hết một đêm chổng mông ngắm trăng.

Bị mãi rốt cuộc thành quen, chỉ cần Bối thân vương nhìn một cái liền biết tiếp theo nên làm gì rồi.

Quay trở lại với thân vương phi, gần đây hắn không còn ăn mạnh như trước nữa, nhìn thấy thức ăn liền ngán ngẩm đẩy ra, vì thế Béo Béo đã ốm đi không ít. Không ngờ hôm nay còn nôn kinh khủng như thế. đúng là khó hiểu.

"Ta gọi thái y đến bắt mạch cho ngươi." Trịnh Nhật Tư không an tâm lắm, sợ hắn mắc bệnh gì đó nên mới như vậy.

Trương Ngọc Song Tử không có ý kiến, thật sự cảm giác này quá đáng sợ, hắn không thể chịu đựng lâu được.

Hai người quay trở về phòng, Trịnh Nhật Tư liền cho người mời thái y đến. Rất nhanh lão thái y già nua kia đã có mặt, hiện tại đang tập trung xem mạch cho thân vương phi.

"An thái y, hắn thế nào rồi?" y đợi mãi không thấy ông ấy nói gì nên sốt ruột hỏi trước.

Lão thái y nhẹ nhàng buông cổ tay hắn ra, đứng dậy cung kính đáp "Hồi Bối thân vương, thân vương phi không có gì bất thường, hoàn toàn khỏe mạnh."

"Vậy tại sao hắn lại kén ăn buồn nôn như vậy?" Trịnh Nhật Tư cau mày hỏi lại, sao lại không có gì được?

An thái y bình tĩnh quay lại hỏi thân vương phi "Không biết ngoài chuyện kén ăn buồn nôn này ra người còn những biểu hiện nào khác không?"

Trương Ngọc Song Tử nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp "Cả người ta cứ đau nhức khó chịu thế nào ấy, nhất là chỗ này." hắn vừa nói vừa chỉ vào hông mình. Với kinh nghiệm lâu năm của mình, An thái y nghe xong quả quyết phán "Đây rõ ràng là biểu hiện mang thai, nhưng thân vương phi lại không hề có hỷ mạch, vậy chỉ có thể là nghén hộ mà thôi." Nói đến đây, lão thái y như ngộ ra điều gì đó, hoang mang quay sang nhìn chăm chăm vào Bối thân vương đang cố tình hóp bụng mình lại.

Thôi xong, đòi truyền thái y làm gì để bây giờ lộ cả rồi.

Đúng là nghiệp đến không chừa một ai.

"Bối thân vương, ngài..." An thái y mấp máy không nói nên lời, không phải chứ?

Trịnh Nhật Tư không được tự nhiên nhìn ra chỗ khác, tay lén che bụng hắng giọng ra lệnh "Không có chuyện của ngươi nữa, lui đi."

An thái y ngơ ngác cả buổi, loại sự tình này quá mức khó tin rồi đi. Thân vương phi không mang thai thì thôi, vậy mà Bối thân vương lại mang thai thay thê tử, ngài ấy chiều thân vương phi đến mức này rồi sao?

Đúng là không dám tưởng tượng, nhận thức về nhân sinh của lão thái y bắt đầu nâng lên một tầm cao mới, mà tầm này không phải ai cũng có thể thản nhiên tiếp nhận được đâu.

Lão luống cuống thu dọn hòm thuốc rồi cáo lui, đi thẳng một mạch về dược phòng tự nhốt mình trong đó chiêm nghiệm lại nhân sinh.

"Sư phụ, người gặp phải chuyện gì sao? Sắc mặt người kém quá." đồ đệ ưu tú của An thái y thấy lão thẩn thờ ngồi một chỗ cắn trụi mười đầu ngón tay liền tiến đến hỏi thăm. Sư phụ lạ quá!

"Không... Không có gì, con cứ tiếp tục công việc của mình đi."

"Nhưng sư phụ, đồ nhi có chỗ này không hiểu lắm, muốn hỏi..."

"Ra ngoài ra ngoài, ngày mai ta sẽ giải thích cho con sau, hiện tại có hỏi gì cũng vô dụng thôi, ta loạn quá rồi." lão thái y vừa nói vừa đẩy đồ đệ ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại khóa chốt không cho ai vào.

Trông bộ dáng bấn loạn cuống quýt này thì đích thị là sang chấn tâm lý thật rồi...

_______________

giải thích:

Bối Thân Vương là chồng
Thân Vương Phi là vợ.

Hầu hết tất cả các truyện xuyên không đều là bot xuyên ( cũng có bộ top xuyên nhưng xuyên vào thân thể làm top từ đầu thì sau này khi phát triển cốt truyện chỉ cần cho 2 nhân vật yêu nhau thôi ) nhưng bộ TNTVP lại là top xuyên không, xui thế nào lại xuyên vào cơ thể của Thân Vương Phi =)) cho nên các bạn đọc dễ nhầm lẫn là 4G thôi chứ cuối cùng vẫn là G4 nhe.

@btit_nt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net