" Nếu em chỉ có ký ức của một ngày "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nếu như... Ký ức của em chỉ có một ngày, và sẽ " tan biến " vào hôm sau. Anh sẽ như nào? "

____________________

Xiao

Nếu như em sẽ quên hết kỷ niệm đôi ta, tất cả... Tôi ngày ngày sẽ ôm em thật chặt vào lòng và nói lặp lại rất nhiều rằng :

" Tôi yêu em "

Ký ức của em dù sẽ biến mất, nhưng tôi sẽ mãi mãi nói câu ấy vào hôm sau, hôm sau, và hôm sau, hôm sau nữa, và mãi mãi.

Wanderer

Bị " phản bội " 3 lần là quá đủ rồi, tôi sẽ nhất định nắm chặt lấy niềm hạnh phúc đang có, không để vụt mất.

Chỉ cần hôm sau đến, em sẽ thấy tôi cạnh em, ôm lấy thân thể không có ký ức nào, tựa như nhánh cây thuần khiết, thần tiên nhỏ mới được sinh ra trên thế gian bao la.

Tình yêu của tôi, dù trái tim tôi không có như câu chuyện của chú lính chì, dù có chết đi những tàn tro cũng không nào tạo ra một trái tim hoàn chỉnh.

Nhưng tôi không phải chú lính chì, tôi sẽ nắm lấy thứ gọi là tình yêu ấy bằng mọi giá, sẽ chẳng làm nhân vật phụ để nhìn em.

Mặc dù, em sẽ lãng quên đi tất cả. Mọi thứ về chúng ta ở ngày hôm trước.

Đừng lo, ngày hôm sau, hôm sau,... Và hôm sau nữa, em sẽ luôn thấy tôi cạnh em. Và thủ thỉ :

" Tôi rất yêu em "

Ha! Em trông " ngu ngốc " khi tỉnh dậy mỗi sáng thật!

Alhaitham

Tôi luôn thích sách, tri thức là thứ tuyệt đối.

Nhưng em hơn cả chúng rất nhiều bậc.

Chắc chắn là thế, tri thức sẽ không thể giải quyết tất cả.

Nhưng nó cho tôi biết, con đường dẫn tôi đến trái tim em gần nhất.

Cảm xúc mãnh liệt ấy rồi sẽ biết mất như chưa từng xảy ra. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc như cách tôi luôn dành thời gian cho những cuốn sách bổ ích, thú vị, không bao giờ buông chúng xuống.

Cứ mỗi lần thức dậy, trông em ngơ ngác nhìn cảnh vật, đứng dậy với đầu óc trống rỗng, không biết nơi nào cả.

Tôi chưa từng nghĩ, bản thân sẽ lại đắm chìm vào tình yêu, nhưng bây giờ. Tôi sẽ dùng cách thật " đại trà " ngàn lần để gặp em.

* Nơi nào đây.. M--mình là ai.. *

" Này cô gái, cô có vẻ như đang lạc đường "

" Đây, đây là nơi nào, tại sao... Tôi lại ở đây?... "

" Thành Sumeru, tôi vô tình.. Thấy cô bất tỉnh nên đưa về nhà "

" A... Cảm ơn, vậy tôi xin phép "

" Cô nhớ đường chứ? Hay để tôi dẫn cô đi tham quan "

" C--cảm ơn.. T--tôi là ai nhỉ..? "

" Tôi là Alhaitham, hân hạnh "

Venti /Barbatos/

Gió sẽ ôm lấy dòng hồi ức ấy và mang đi khỏi em, và rồi. Ngày hôm sau, mọi thứ đối với em xa lạ biết nhường nào.

Tôi sẽ là nhà thơ lang thang " vô tình " gặp em và kể cho em ngàn câu chuyện về một cặp đôi lãng mạn nhất Teyvat! Tên là Venti và... T/b.

" Venti? Là tên cậu sao? "

" Đoán ra rồi ~! "

" Tình yêu lãng mạn ấy là giữa cậu với cô bạn nào đó tên là T/b sao..? "

" Ehe~ Phải rồi, chỉ tiếc. Cô ấy ở đây nhưng câu chuyện được vẽ nên rất lãng mạn, nồng thắm ấy sẽ không bao giờ giữ nguyên "

Nhưng tôi tin, tình yêu của ta sẽ tạo nên cuốn sách đầy trang về câu chuyện " Nhà thơ lang thang và Thiếu nữ của gió "

Dù có lúc, tôi không cạnh em, nhưng tôi sẽ luôn biết em ở phương nào và tới thật nhanh. Gió sẽ ôm lấy em thay tôi.

Kaedehara Kazuha

Dùng thơ ca tán đổ em!

Chắc chắn, tôi là người lang bạt khắp mọi nơi, giờ đây dừng bước ở Thuyền Nam Thập Tự, ngao du khắp muôn nơi cùng chị đại Beidou.

Liệu em có nhớ ngày chúng ta gặp nhau không, là khi em bị bao quanh với đám Hilichurl hung bạo cầm khiên và pháp sư vực sâu. Nhưng em vẫn không sợ hãi mà vẫn dùng chiếc Vision mình mang để tiêu diệt, nhưng lại vô tình bị thương. Tôi đã cứu em.

Nụ cười của em tuyệt đến mức tôi đã đứng đơ ra vài giây. Mang em về Thuyền Nam Thập Tự, nói chuyện rất nhiều, nhưng...

Tôi đã bất ngờ vì hôm sau, em đã không nhận ra tôi và mọi thứ xung quanh... Nhận thức việc em sẽ quên đi ký ức vào ngày hôm sau.

Dần dần, tôi đã luôn trò chuyện, dù sự khởi bằng việc em chẳng nhận ra tôi là ai và còn né tránh.

Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, vì tôi đã cảm giác em mang một hương gió mới hoàn toàn khác biệt.

Tôi sẽ dùng tài nghệ thơ ca mà mình tích lũy để làm em vui vẻ. Và tôi rất thích em. Em là T/b, tôi sẽ khắc ghi nó.

----------------

_ Ẹc, tự nhiên viết cái tự buồn ngangg =))

_ Huhu;-; có ní nào muốn có part 2 hông?<3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net