Chương 1 - Idol bất đắc dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung học phổ thông Rintis vừa bước vào năm học mới. Như thường lệ, ngày đầu tiên đi học sẽ gắn liền với danh sách phân loại lớp của nhóm học sinh năm hai và năm ba. Nhà trường đã dựng bảng đen với mười tờ giấy, mỗi tờ một lớp, trải dài từ A đến E, tỉ lệ thuận với năng lực học tập. Tức là bạn càng giỏi thì lớp bạn sẽ càng hướng về đầu bảng chữ cái.

- Lớp A lớp A lớp A lớp A....

Gentar chạy dọc trên hành lang, thân thể cao lớn của cậu luồn lách uyển chuyển qua dòng chảy học sinh đi nhận lớp.

Đích đến hiện ngay trước mắt, cậu không ngần ngại tăng tốc, nhảy lên tông uỳnh vào cái cửa vô tội.

- Và tuyển thủ Gentar đã cán đích, hoàn thành chặng đua của mình!!

Tự biên tự diễn xong Gentar làm mấy động tác ăn mừng, hôn gió lung tung, ném tim khắp nơi.

- Đồng chí Gentar! Đồng chí đã tới rồi!

- Ôi, Frostfire chiến hữu!

Cậu bạn tên Frostfire vội chạy tới chào đón, Gentar cũng đứng thẳng mình dậy mà dang tay chờ đợi cú ôm từ đồng đội.

- Gentar!

- Frostfire!

Bỗng Frostfire chạy quá vị trí của Gentar, chưa kịp ngấm xem chuyện gì thì phần hông tự dưng bị hai cánh tay quàng qua. Frostfire ôm lấy cậu mà ngả người ra sau.

- German Suplex!!

[RẦM!]

Nguyên phần đầu bị dộng thẳng xuống nền nhà, Gentar mắt nổ đom đóm, tầm nhìn nghiêng 135 độ so với mặt đất.

- Thằng khốn! Vì cậu mà tớ thua cược rồi!

'Chiến hữu' của Gentar tức xịt khói, chỉ ngón trỏ vào cái đầu vẹo của cậu mà xỉ vả.

- German suplex?

- "German Suplex" là một động tác tấn công trong môn đấu vật thể thao. Động tác này bao gồm việc nâng đối thủ lên và câu ngược về sau để đập lưng họ xuống sàn đấu, Sori ạ.

- Ồ ồ ồ. Cảm ơn vì đã giải thích, Sopan.

- Không có chi.

Thiếu niên Sopan đập phiến quạt lên tay, mỉm cười thân thiện giải thích cho cậu bạn ngây thơ bên cạnh. Dù rằng thứ Frostfire đập xuống là đầu của Gentar chứ không phải lưng... Cơ mà chẳng quan trọng lắm, người có não mới sợ bị tổn thương vùng này chớ tên tăng động kia thì khỏi.

'Nhìn xuống' mặt của Sopan, Gentar giờ mới load được câu chuyện. Vẫn giữ tư thế trồng cây chuối không cần tay ấy, cậu hỏi bạn mình.

- Cược gì cơ?

Mũi chân Frostfire vỗ bình bịch trên nền gạch, tay cậu ta chống hông, mặt mũi sưng vù như mất sổ gạo.

- Frostfire cược với tụi này rằng cậu sẽ trượt khỏi lớp A. Tiền cược là bao cơm trưa một tháng, cho cả ba đứa.

Nói rồi Sopan chĩa phiến quạt về phía mình, Sori và một chàng trai đang uể oải nằm vật vã trên bàn học, Glacier. Đôi mắt cậu ta mở thao láo, dưới chúng là quầng thâm đen sì như thể đã thức đêm cả tuần vậy.

Hóa ra là mất sổ gạo thiệt. Gentar lẩm nhẩm trong miệng.

Tải xong tình hình chung thì Gentar lộn vòng cung một cú tiếp chân xuống sàn nhà, thành công trong việc trả lại 90 độ cho tầm nhìn của mình. 35 độ còn thiếu cậu vặn cổ cái rốp, lại về nguyên trạng, lại đẹp trai.

- Xời, tưởng thế nào. Đừng coi thường thằng này vậy chứ. Đây có lí do để phấn đấu nhé.

- Lí do của cậu là lí do của 95% số học sinh cả khối rồi.

Trong khi bốn người bạn và một 'xác chết' trên bàn tiếp tục buôn dưa tán phét về ti tỉ cái chủ đề thì có bóng dáng khoan thai đi vào trong lớp. Người đó đi đến đâu là thu hút ánh nhìn đến đấy, toả sáng.

Lớp lặng im như tờ, toàn bộ đều hướng ánh nhìn dõi theo từng bước chân của cậu ta, mắt họ lấp lánh đầy ngưỡng mộ.

Động lực đến trường của 95% học sinh lớp 11: Để được ngắm Supra dù chỉ một chút thôi.

- Supra kìa!

- Supra đến rồi!

- Chúng ta được học cùng cậu ấy!

Cả cái lớp nhao nhao lên như trúng thưởng, ai nấy đều phấn khích tột cùng khi được chung lớp với Supra – một idol bất đắc dĩ.

Ngay từ khi mới vào lớp 10, cậu ấy đã khiến cho gần bảy trăm cái miệng phải há hốc với thành tích đầu vào thủ khoa cùng điểm số trung bình tiệm cận tuyệt đối: 99/100. Ngoài ra lí lịch còn vô cùng khủng khiếp khi Supra lại là con trai của vị giáo viên cũng từng là học sinh nổi tiếng nhất trường này, Solar. Như thừa hưởng bộ gen vượt trội từ ba mình, Supra đã tham gia hàng loạt cuộc thi lớn nhỏ và chỉ có đạt từ giải nhất trở lên.

Phải nói Supra chính là thiên chi kiêu tử độc nhất vô nhị, khi mà ông trời không chỉ ưu ái cho cậu bộ óc thiên tài, mà còn trao tặng cả gia thế khủng khiếp cùng vẻ ngoài hấp dẫn và phong thái kiêu sa quý tộc. Chỉ khác người ở chỗ, cũng... giống ba mình, cậu hay đeo một chiếc kính râm che đi nửa khuôn mặt, cơ mà nó mang màu đỏ.

Chung quy lại, Supra phải lùi mấy dặm mới tới được vạch đích.

Về tính cách thì Supra khá là điềm tĩnh ít nói, tạo nên sức hút bí ẩn đối với những người xung quanh. Số lượng người may mắn được giao tiếp với cậu trên hai câu mỗi lần chỉ đếm bằng đầu ngón tay. Nhưng sao phải bận tâm chứ? Được nhìn thấy trực tiếp một kì quan thế giới như này hàng ngày đã trở thành diễm phúc cả đời họ. Bản thân Supra còn đồng thời vô tình tạo ra tác động không hề nhỏ tới học lực chung toàn khối, khi mà ai ai cũng đâm đầu cắm cổ vào mà ngấu nghiến sách vở, với niềm hi vọng nhỏ nhoi là được chung lớp với cậu vào năm sau.

Đối với nhà trường đấy là điều đáng mừng, nhưng với Solar thì anh ghét bỏ. Lúc con trai thi vào cấp ba, anh đã gạt hết công việc nghiên cứu sang bên mà ứng tuyển làm giáo viên.

Lớp 11A trừ Supra thì có 36 người. Trong đó có bốn đứa thuộc 5% còn lại và một phần tử khùng điên nổi loạn luôn bị ganh ghét đố kị bởi rất nhiều học sinh lớp khác.

Tại sao họ lại được chơi cùng Supra trong khi còn chả thuộc fanclub?

Tại sao tên kia lại có thể từ hạng bét vọt lên được top 37 mà chung lớp với cậu ấy??

Đó là hai câu phổ biến trong hàng ngàn suy nghĩ của đám quần chúng ngoài kia. Sopan nghĩ thầm. Cậu và bạn của mình đều yêu quý Supra, nhưng với tư cách là bạn bè thông thường chứ chẳng phải hâm mộ phát cuồng gì hết. Lũ dở hơi luôn nhìn cậu ấy như thể động vật quý hiếm, thèm muốn bảo tồn người đó trong cái lồng sắt chật hẹp để có thể ngắm nghía thường xuyên hơn.

Sopan cho rằng điều đó thật kinh tởm.

.

- Vẫn chói mắt như ngày nào, Supra.

- Đừng trêu chọc tớ thế.

Sopan mỉm cười, hạ bàn tay đang túm cổ áo Sori mắt mũi rưng rưng đòi ôm đứa bạn. Thoát khỏi ma trảo, Sori nhảy bổ vào câu cổ Supra dụi dụi rồi òa khóc như con nít xa mẹ lâu ngày.

- A hu hu mãi mới được gặp. Có biết tớ nhớ cậu nhường nào không??

- ... Chúng ta đã gặp nhau tuần trước rồi mà.

Supra cũng nhận ra cách nhóm Sopan đối xử với cậu khác xa các ánh mắt bên ngoài nên mới tin tưởng mà mở lòng kết thân. Chơi lâu càng nhận ra họ bá đạo thế nào, mọi sự thù địch nhắm vào bạn cậu đều dễ dàng bị bật ngược. Cả bọn đều có năng lực và bản lĩnh của riêng mình, đống rắc rối từ kẻ khác toàn được giải quyết nhanh gọn chóng vánh.

Bản thân Supra nhiều lúc có cảm giác tội lỗi vì đẩy bạn mình vào mớ bòng bong này, nhưng họ không bận tâm, vì họ thực sự coi cậu là bạn.

Thật tốt vì cuộc đời cho cậu gặp được những người như thế.

*

[Reng Reng!!]

Tiếng chuông vang lên, Earthquake dải bước về lớp 11A, nơi anh chủ nhiệm. Đứng trước cửa, anh đẩy cánh bên phải thì phát hiện cửa không nhúc nhích.

- ?

Quái lạ. Bình thường cửa có khóa đâu nhỉ?

- Có phải hơi lệch không?

Kiểm tra kĩ thì cánh bên phải này có hơi lõm như thể bị va đập mạnh. Ngó qua phần bản lề bên trên, anh thấy nó cong như tôm lại còn bung mất ba cái ốc.

- ...

Thôi xài bên trái đi.

Nghe tiếng cửa di chuyển, lũ học sinh nhanh chân tìm bàn của mình. Lớp 11A vừa kịp ổn định chỗ ngồi thì giáo viên bước vào. Cả lớp đứng dậy, xong không khỏi ngỡ ngàng trước khuôn mặt lạ lẫm mà cả bọn chưa thấy bao giờ. Anh ta nom còn khá trẻ, giống mấy sinh viên mới ra trường vài ba năm vậy.

- Chào các em, thầy là Earthquake, tuy mới vào trường nhưng thầy được hiệu trưởng tin tưởng phân làm chủ nhiệm của lớp 11A. Rất mong chúng ta sẽ hợp tác để có một năm học thuận lợi và tốt đẹp.

Earthquake nở nụ cười thân thiện. Anh giới thiệu sơ qua về bản thân, sau đó phổ biến khái quát về kế hoạch năm học mới, giải đáp thắc mắc của tụi nhỏ. 11A là lớp tài năng trẻ. Anh khá chắc rằng đám học trò của mình sẽ nỗ lực trong học tập, đạt kết quả tốt mỗi kì thi.

Trừ phần tử khó lường nào đó, Earthquake nghĩ.

- Nếu không còn câu hỏi nào khác thì chúng ta bầu lớp trưởng nhé.

Vừa chấm hết câu cả bọn nhao nhao vỗ tay bôm bốp rồi hứng khởi đồng thanh một cái tên cho thầy chủ nhiệm. Earthquake bất ngờ khi thấy học sinh của mình có vẻ nhiệt tình với chủ đề này.

- Bạn Supra đi thầy!

- Supra quá hợp thầy ơi!

- Phải là Supra!

- Thầy không chọn Supra bọn em sẽ gắn đinh lên ghế cho thầy ngồi!

...Earthquake loáng thoáng nghe thấy câu gì đó không hợp với đạo đức loài người lắm thì phải.

Lật danh sách lớp, nó bao gồm bảng điểm của kì thi vừa rồi, Earthquake nhận ra đây chính là thủ khoa cả khối. Lúc mới vào trường anh có nghe nói về một học sinh xuất sắc, hẳn là bạn Supra này.

- Thể theo nguyện vọng của mọi người, bạn Supra làm lớp trưởng nhé. Em đứng lên được không?

Supra hơi bất ngờ, nhưng cậu vẫn lễ phép đứng lên chào hỏi và giới thiệu cho Earthquake nghe.

Anh xem xét vị trí cậu ngồi. Lớp có 37 bộ bàn ghế được xếp thành ba dọc sáu ngang, cứ hai bàn lại ghép đôi với nhau, thành ra lòi đúng một bộ cô đơn lẻ loi ở cuối dãy bên trong. Supra ngồi ở đó, trước cậu là Sopan và Glacier, các hướng còn lại không có ai.

Tạm cất đống câu hỏi trong đầu, Earthquake nói với Supra.

- Lớp trưởng có vai trò quan trọng trong tập thể. Em làm được chứ?

- Em làm được ạ.

- Vậy lớp trưởng sẽ là Supra. Giờ chúng ta sẽ chuyển sang chủ đề khác thú vị hơn nhé.

Earthquake đặt hộp giấy lên bàn giáo viên, trên hộp còn có cái lỗ tròn vừa đủ thò tay vào. Quay lưng với vẻ mặt ngơ ngác của tụi học trò, Earhquake hí hoáy vẽ mấy ô vuông trên bảng, ô nào cũng được đánh số thứ tự theo hướng zic zac, bắt đầu từ bàn trong cùng sang ngang rồi đổ xuống, sang ngang... đến cuối chính là chỗ của Supra.

- Bốc thăm chỗ ngồi.

- Ồ Ồ Ồ Ồ !!!

Ầm ĩ lần nữa khiến Earthquake đau đầu. Anh tưởng việc đổi chỗ sẽ khiến tụi nhỏ phản đối, bởi chả ai muốn rời khỏi vị trí bên cạnh bạn mình mà đúng không?

Đang tự hỏi thì Earthquake thấy ba chục cặp mắt đổ dồn về phía cuối lớp, nơi Supra tọa lạc, còn cậu ấy thì lờ chúng đi.

- ...

Liệu có nên thực hiện việc này không nhỉ?

Đâm lao thì phải theo lao, Earthquake gọi học sinh lên bốc số theo hàng dọc, khởi đầu từ dãy trong cùng.

Người thứ nhất... người thứ hai... người thứ ba... thứ 6 là Glacier.

- Cậu số mấy?

- ...3, ngay trước mặt giáo viên.

Sopan liếc con số trên tay Glacier, cảm thấy thật vô vị. Tên này ngồi chỗ nào cũng vật vờ bẹp dí trên bàn như xác chết trôi sông, nhưng lực học nó vẫn rất khá, đổi chỗ có nghĩa lí gì đâu. Năm ngoái có lần oải quá còn xin phép giáo viên cho nằm úp sấp cuối lớp nghe giảng, cô giáo tưởng đùa, kêu lát nằm đấy mà vẫn trả lời được câu hỏi thì cứ đến tiết cô sẽ cho nó nằm.

Và nó nằm tiết cô cả năm thật. Còn rất tự giác mang thảm đến lớp trải ra nằm cho thoải mái.

Ngồi sau Glacier là Supra, đến lượt cậu lên bốc số. Khi cậu thò tay mình vào hộp, mọi người đều cắn móng tay, hồi hộp chờ đợi cậu đọc lên.

- Số 15.

- Ầy....

- Tuyệt!

Nguyên dãy trong cùng trừ Glacier, những ai đã được bốc trước đều nước mắt ngắn nước mắt dài, tiếc hùi hụi vì mất đi cơ hội ngồi cạnh Supra. Phần còn lại hí hửng mong ngóng được bốc con số 16, vị trí bên cạnh số 15 đặc biệt kia.

Thế là cứ mỗi người lên sau đều cầu trời khấn phật cho con trúng số.

- ...

Earthquake cảm giác như kiểu anh ta đang tổ chức sòng bạc trái phép ấy.

Nói thế chứ đã thêm mười một lần bốc rồi mà vẫn chưa ai được con số định mệnh chọn. Mỗi lượt lên là một lượt trở về trong ấm ức.

Tới phiên Gentar, cậu hít thật sâu rồi thở ra, đảm bảo tâm lí thật vững chãi trước mọi kết quả. 16, 16, 16. Cậu vừa đi lên bục giảng vừa lẩm bẩm trong miệng.

Earthquake nhận ra Gentar, học sinh mà giáo viên nào cũng né như tà. Trông mặt mũi cậu cũng khôi ngô sáng sủa, ăn mặc sạch sẽ quần áo phẳng phiu. Y đúc kiểu học sinh gương mẫu trong phim ảnh. Có lẽ Gentar thực sự là tuýp học sinh giả ngu trong truyền thuyết, cái loại mà siêu thông minh nhưng cố tình tỏ ra là mình kém cỏi ý.

Gentar không đọc được suy nghĩ của Earthquake, cậu chỉ chăm chăm vào cái hộp thầy giáo giữ, nhìn muốn thủng nó để xem con số kia lẩn trốn ở đâu.

Thò tay vào, lục lọi bên trong.

- 16 đi !!!!!

Túm lấy một mảnh giấy rồi rút thật nhanh ra. Con số của cậu là...

- Ầy, 91 à. Chán ghê...

Cả lớp: ...

Earthquake: ...

Nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của Gentar, hình tượng học sinh giả ngu trong lòng Earthquake vỡ tan thành cát bụi.

- Thằng n.g.u này! Ngược tờ giấy rồi!

Frostfire không nhịn nổi ức chế mà chạy lên gõ đầu thằng chả.

- Úi cha! Ơ thế à?

Gentar ngáo ngơ lộn thứ trên tay lại. Chuẩn số 16.

- ...

Gentar đứng hình mất năm giây. Sau đó nhảy lên tông vào cánh cửa vô tội lần nữa cho nó toang hẳn.

- Có ngon thì nhào hết vào đuổi đê! Sống chết thằng này cũng bảo toàn bằng được tờ giấy này nhé!!

Tiếng gào của Gentar nhỏ dần, cậu ta chạy đi xa vút.

- BẮT LẤY NÓ !!!

Ba chục cái thân nối đuôi nhau rồng rắn chạy rầm rập trên hành lang, tiếng la ó náo loạn gây kinh động cho cả các lớp khác.

Vài phút sau, tiếng chuông kết thúc tiết học đầu tiên vang lên, Earthquake ló đầu ra cửa sổ, thấy các học trò thân yêu vẫn chơi cảnh sát bắt cướp rất chi là vui vẻ hoạt bát.

(- Chúc thầy may mắn.)

- ...

Earthquake dần ngấm được ý nghĩa của lời cầu nguyện khẩn khiết của cô giáo ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net