Chương 2 - "Thầy ấy mà, là tự nguyện làm chủ nhiệm lớp 11A"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật may tiết tiếp theo là môn Văn, môn của Earthquake. Sau khi gọi thầy Thể dục Blaze đi cùng túm áo xốc nách hơn ba chục con người rồi ném về phòng học, anh dành thêm mười phút trong tiết của mình cho đám học sinh còn lại bốc thăm. Cơ mà tụi nó chả còn hào hứng nữa, mặt mũi đứa nào đứa đấy cũng xụ xuống, nhăn tịt.

- Haizz...

Earthquake thờ dài. Anh cất hộp bốc thăm xuống gầm bàn rồi bắt đầu bày giáo trình lên, giảng bài cho học sinh.

Nói là giảng bài nhưng thực tế anh chỉ đang cố đấm ăn xôi nhét chữ vô đầu mấy cái thân tàn ma dại sau khi chạy mấy vòng sân trường thôi. Học sinh của anh hầu hết đều uể oải mà nằm dài ra bàn, chả biết có chịu nghe hay không nữa.

So với cái hội đuổi bắt thì số ít học sinh không tham gia, bao gồm Sopan, Sori, Frostfire và Supra đều vô cùng tỉnh táo. Thi thoảng mấy đứa này còn giơ tay xây dựng bài, anh rất hài lòng. Có điều cái 'xác chết' trước mặt anh là như nào nhỉ?

- Glacier, em không khỏe sao?

Một người không tham gia trò chơi cút bắt lại thiếu sức sống hơn cả lũ thở đang hồng hộc kia. Liệu em ấy có vấn đề gì liên quan đến sức khỏe à? Trông Glacier như thể đã trải hết cuộc đời, sẵn sàng 'thăng' bất kì lúc nào vậy. Anh không xử lí tàn cuộc được đâu.

- Đừng lo thầy ơi, bạn Glacier đang vô cùng thích thú với bài giảng của thầy đấy ạ. Thầy nhìn xem, mắt bạn ấy mở to hơn 1mm so với bình thường nè.

Sori, bốc chỗ ngồi số 4, cũng bàn đầu, kế bên Glacier, giải thích cho thầy giáo mới vào hiểu sự tình của thằng bạn.

- ...

Chịu, Earthquake chả thấy đôi mắt đục ngầu của Glacier có gì khác biệt. Tuy nhiên không chịu ghi chép bài thì sao mà ôn tập được. Anh tính lên tiếng nhắc nhở bỗng Sori nói tiếp.

- À, còn vụ ghi chép thầy đừng lo ạ. Cái gì vô đầu Glacier thì cậu ấy sẽ nhớ đến chết luôn. Trí óc siêu phàm!

Trên thế giới tồn tại một bộ phận cực nhỏ những con người có bộ não siêu việt, khiến họ nhớ rất lâu, rất dai. Có nhiều thứ đôi khi là thoáng qua tầm mắt, hay vài câu nói vu vơ vô nghĩa, mấy chục năm sau họ vẫn có thể mô tả chi tiết cho người khác nghe được.

Earthquake tự hỏi, liệu thứ năng lực trời phú đó có thể coi là món quà hay lời nguyền.

- Vậy Glacier, năm phút cuối giờ em hãy viết cho thầy một đoạn văn ngắn nêu cảm nghĩ của em về nhân vật chúng ta đang học.

- ...

- Cử động nhiều vào, thầy thấy em sẽ bị thoát vị đĩa đệm sớm mất thôi.

- ...Vâng.

Giao việc cho học trò xong, Earthquake đánh mắt qua vị trí giữa lớp, nơi mà Gentar ngồi. Chỗ đó trống không, đương nhiên rồi. Anh nhìn sang bên cạnh, một Supra ngồi thẳng lưng, tay cậu cầm bút viết lên quyển vở, nghiêm túc mà tỏa ánh hào quang chói mắt.

Earthquake giờ mới nhận thấy Supra tạo cho anh cảm giác khá quen thuộc.

Lục lọi trong kí ức, nó gần đây thôi. Cái kính râm đó... A! Là giáo viên Hoá, Solar.

Earthquake để ý đường nét khuôn mặt hai người thực sự giống nhau. Chưa kể thầy Solar cũng nổi danh là nhà nghiên cứu top đầu cả nước, gen học hành đúng chuẩn thừa hưởng từ ba. Mỗi tội chả hiểu sao người như thầy Solar lại nhảy vô đây dạy học.

Có liên quan đến con trai chăng? Earthquake tự đặt ra vài giả thuyết. Trải qua vài tiếng chính thức trên lớp, mắt mù cũng có thể nhận thấy cậu học trò Supra có điều bất thường. Dù rằng nổi tiếng không phải xấu, nhưng không khí bao quanh cậu luôn có gì đó khó đoán. Nó khá ...

...tiêu cực. Earthquake chặn họng mình lại để không thốt ra từ đấy.

Anh xem đồng hồ, còn năm phút nên giục Glacier bắt đầu viết. Bình thường lầm lì chậm chạp thế mà cầm bút lên cậu ta ngoáy vèo vèo, mỗi phút trôi qua là thêm gần bốn dòng, viết không thèm nghĩ luôn.

- Em chào thầy!

- Gentar về đó hả em?

Anh chào đón thiếu niên đang ôm cánh cửa trở lại lớp. Cái cánh bên phải đầu buổi đáng thương ấy sau khi bị Gentar tông lần hai đã hấp hối tí chết. Hiệu trưởng Tarung biết chuyện chạy tới răn đe một trận rồi bắt cậu giải quyết như mọi khi.

Lúc thắc mắc 'như mọi khi' là thế nào thì Earthquake đã thấy Gentar tháo hẳn cánh cửa ra rồi xuống sân trường. Tay cậu ta cầm cái búa chả rõ lấy từ đâu, đập bôm bốp lên các chỗ móp méo, cố gắng làm phẳng nó. Kế bên cạnh là mấy cái đinh ốc cùng bản lề mới.

Earthquake cảm thấy hôm nay anh cạn lời hơi quá mức tiêu chuẩn.

- Được rồi em giữ đi, cái này để thầy gắn cho.

- Ớ, thầy nhiệt tình ghê.

- Giúp đỡ học sinh là trách nhiệm của giáo viên mà.

- Thầy là người đầu tiên hỗ trợ em lúc bị phạt á. Chứ các thầy cô khác toàn lăn ra ngất thôi.

Em đã làm gì để khiến họ bị ngất thế??

Earthquake tự nhủ ngành giáo đúng là một nghề khó khăn ha...

.

[Reng! Reng!]

- ...Em nộp.

- Hẳn một trang giấy cơ à. Em xuất sắc thật đấy Glacier.

Không có tiếng trả lời.

- Glacier?

Bỏ tờ giấy xuống, Earthquake thấy cậu ta đã bất tỉnh nhân sự.

- Mỗi khi hết tiết là Glacier cần nghỉ ngơi để hồi năng lượng, mong thầy bỏ qua cho ạ.

- Ừ...

Đáp lại câu của Sori, Earthquake quyết định bản thân nên sắp xếp lại giáo án, cho vào cặp và ra khỏi lớp.

Anh tiến tới đẩy cánh cửa bên trái, cái vốn dĩ là bên phải nếu từ ngoài vào trong, lần này nó mở cho anh đi.

[Rắc!]

Đến lúc đóng vào nó gãy làm đôi.

- ...

Người thân hay bảo rằng buổi dạy đầu tiên có ý nghĩa rất quan trọng và không thể phai mờ trong kí ức của bất kì giáo viên nào.

Với Earthquake mà nói, anh vừa trải qua ba lần tiền đình cùng một trận đau tim. Quả thực rất khó quên.

*

Bởi vì Gentar phải đi 'sửa' cửa nên môn văn của Earthquake không có mặt cậu, anh cũng chưa thể biết Gentar hành xử trong tiết học như nào. Muốn rõ e rằng phải đợi dịp khác.

Còn về phần Gentar, sau khi vứt hẳn hai miếng nửa cửa đi cho đỡ vướng thì cũng vào chỗ ngồi chờ tiết tiếp theo bắt đầu.

.

Môn Toán - cô Shielda.

- Không, Gentar, không. Tôi bảo em giải phương trình, không phải viết toàn bộ công thức toán trong sách giáo khoa lớp 10!

- Thưa cô, tất cả đều từ số không mà đi lên, nền móng của Toán học chính là công thức cơ bản. Nếu làm bài luôn mà chưa ghi công thức sẽ bị lẫn lộn đó. Tương tự việc đi bơi mà không khởi động rất dễ bị chuột rút đấy ạ.

- Gentar, nếu chuột rút là vấn đề thì tình trạng của em chính là không biết bơi!

- Nhưng cô thấy e viết có đúng không?

- ... Công thức này sai rồi, em phải đổi x sang trái. Cái công thức mẹo dưới này, nó có bình phương.

- Sao nó phải bình phương cô nhỉ?

- Đây em nhìn cho kĩ vào,...

Cả lớp bất lực nhìn hai cô trò chụm đầu đấu võ mồm với nhau nửa tiết trên bục giảng. Người hơi tí là ôm đầu kêu trời than đất, kẻ mặt ngáo ngơ vẫn chưa biết mình sai ở mô.

Cô ơi sắp hết giờ rồi, còn tụi em nữa...

.

Môn Sử - thầy Sai.

- Gentar, đây là câu hỏi cực kì dễ. Hãy cho tôi biết năm diễn ra Thế chiến thứ nhất.

- 1...1911?

- Không phải cứ nhiều số 1 là nó 'thứ nhất' đâu. Em không thèm đọc sách à??

- Em... chỉ mới xem qua phần Thế chiến thứ 2.

- Vậy Chiến tranh thế giới thứ hai bắt đầu từ năm nào?

- ... 1922?

- ...Ngồi xuống cho tôi.

.

Môn Sinh - thầy Thorn.

- Còn ai có thắc mắc về nội dung thuyết tiến hoá Darwin không?

- Em!

- Gentar à? Em hỏi đi.

- Tại sao con người tiến hoá từ vượn mà vượn quanh ta chưa tiến hoá thành người ạ?

- Câu hỏi hay. Như thầy đã nói, con người tiến hoá từ loài vượn cổ, nhưng vượn cổ không chỉ là tổ tiên mỗi loài người. Những con tinh tinh, vượn khỉ các em thấy bây giờ thực ra cũng có chung tổ tiên với chúng ta.

- Tại sao lại có sự khác biệt về tiến hoá như vậy ạ?

- Nguyên do có rất nhiều. Phần lớn yếu tố đến từ áp lực môi trường sống, nguồn thức ăn, kẻ thù tự nhiên, vân vân.

- Tại sao mấy cái đó lại gây ra tiến hoá ạ?

- ... Em không hề nghe tôi giảng bài đúng chứ?

.

Môn Vật lí - thầy Ice.

- Còn ai có câu hỏi gì nữa không?

- Em! Em!

- Nếu không thì tôi sẽ kết thúc giờ học ở đây.

- Em thầy ơi! Emm!!!

- Hãy nhớ làm bài tập đầy đủ.

- Em có câu hỏi nè!

- Gentar, riêng em tôi miễn bài tập nên im lặng đi.

- Em...

- Chào cả lớp.

.

Môn Địa - thầy Cyclone.

- Được rồi, trước khi vào tiết học thì Gentar, em ra ngoài lớp đứng giúp tôi nhé.

- Nữa hả thầy!?

- Vì tiến độ của lớp, rất tiếc nhưng tôi buộc phải hi sinh em.

.

Môn Hoá - thầy Solar.

- ...Lớp sắp xếp chỗ ngồi kiểu gì thế này?

Như hiểu được khúc mắc của Solar, Sopan đứng lên giải đáp.

- Thưa thầy, là chủ nhiệm cho bọn em bốc thăm chọn chỗ.

- ... Hiểu rồi.

Solar xoa mi tâm, đắn đo lúc lâu rồi anh quyết định yêu cầu bạn học bàn số 37 đổi chỗ cho Supra.

- Tạm thời cứ đến tiết Hoá thì ngồi như vậy cho tôi.

- Thầy! Chẳng lẽ Supra ngồi đây không ổn sao?

- Gentar, cái loa phát thanh của em chính là nguyên nhân đó. Ngồi yên cho mọi người học hộ tôi.

- Vầng...

.

Hôm sau, khi Earthquake bước vào dạy học, anh thấy Gentar ngồi im re, không ngủ gật cũng chẳng nghe giảng. Đích thị là yên vị đúng một tư thế, cử động một chút cũng chẳng có, chỉ mỗi cặp mắt cậu đảo lia lịa, một bộ dạng không chịu tập trung chút nào.

Quái lạ, chẳng phải các giáo viên khác luôn e dè khi dạy lớp có Gentar sao?

- Gentar, em có thể lí giải cho thầy nghe tâm trạng của nhân vật trong đoạn thơ này chứ?

- ...Em không biết.

- Văn học là hoá thân vào nhân vật, đặt mình vào vị trí của nhân vật trong tác phẩm để hiểu về họ. Nếu em là người con trai xa người yêu để lên đường tham gia chiến trận, em sẽ có cảm xúc như nào?

- Nhưng thầy... em có người yêu đâu mà biết?

- ...

Thì thầy cũng có người yêu đâu, vẫn dạy văn được đây thây!

Hôm qua anh có hỏi các giáo viên về tình hình trên lớp, phần lớn các giáo viên đều cho rằng Gentar không tập trung nghe giảng, hỏi lung tung, trả treo trong giờ, đầu óc rỗng tuếch,... Riêng thầy Ice là một bộ dạng đau đầu chán không thèm nói luôn.

Earthquake nghĩ rằng anh cần tìm hiểu thêm về Gentar. Linh tính mách bảo, dường như cậu nhóc này không đơn giản như họ nói. Bởi anh lọc được trong đó một thông tin rất quan trọng.

(- Tôi bảo Gentar lên giải phương trình, nhưng em ấy lại viết hết công thức toán năm ngoái.)

Tuy rằng có viết sai vài công thức, nhưng nó vẫn phần nào chứng minh Gentar đã từng chịu khó học.

Nếu là của năm ngoái, thì hẳn các công thức đó đều sử dụng trong kì thi phân loại vừa rồi.

Vấn đề là điều gì đã khiến em ấy học.

Earthquake nghĩ mình có thể tham khảo ý kiến từ bạn bè của Gentar.

*

- Có phải thầy muốn hỏi về Gentar không ạ?

- Em nhạy bén thật đó, Sopan.

Thiếu niên cầm phiến quạt phẩy phẩy trước mặt, sau đó gập nó lại rồi đập lên tay, để lộ nụ cười vô vị. Kết hợp với cặp mắt đang nhắm đó, cậu như thể con sói đang đội lốt cừu, giấu giếm nội tâm thực sự của mình.

- Lúc biết thầy là chủ nhiệm, em đã nghi ngờ rồi. Có phải vì họ sợ dạy lớp có Gentar nên mới đùn đẩy cho thầy không?

- Nếu suy luận được như vậy thì em có biết thầy muốn hỏi gì chứ?

- Thầy muốn hỏi về thái độ học tập của Gentar ạ.

Earthquake nhìn Sopan. Cậu học trò này vẫn giữ nguyên biểu cảm cười tít mắt. Miệng buông ra một câu khẳng định, tựa như ám chỉ đã nhìn thấu con người anh.

Earthquake không phản đối. Đó chính xác là điều anh cần hỏi.

- Gentar em thấy ngoài việc thi thoảng trốn học, đôi lúc lỡ tay làm gãy cửa, bung hàng rào, leo trèo lên mái nhà, đu dây từ chỗ cao xuống hay nằm ngủ trên cành cây, thì cũng không có vấn đề gì cả.

- ...

Dẫu Gentar đang trong tuổi nổi loạn đi chăng nữa, Earthquake thấy nó vẫn quá ư là vi diệu.

Sopan nói tiếp.

- Gentar mất ba mẹ từ nhỏ. Ông nội nuôi dưỡng cậu ấy, và cũng là cựu hiệu trưởng trường này.

- Ý em Gentar là cháu của vị hiệu trưởng đã có đóng góp phát triển trường trở thành top đầu như bây giờ?

- Vâng. Ông ấy còn là nhà đầu tư của trường. Do đó các trò phá phách của Gentar đều một phần được mắt nhắm mắt mở, miễn là cậu ấy chưa phạm phải những điều cấm.

- Điều cấm?

- Trộm cắp, đánh nhau chẳng hạn.

- Nó liên quan gì đến thái độ học tập của em ấy?

- Nó không liên quan.

- ?

Earthquake khó hiểu. Anh cảm giác Sopan như đang trêu đùa mình vậy. Một học sinh mới mười bảy tuổi đã có tâm tư nham hiểm, chẳng biết sau này ra xã hội sẽ trở thành thành phần nào nữa.

- Cụ thể thì em nghĩ thầy nên hỏi Glacier.

Cái con người cứ hết tiết là lăn đùng ra mất ý thức thì hỏi han làm sao?

Earthquake xoa ấn đường. Ổn định lại tâm trạng. Sopan có vẻ từ chối nói nhiều hơn, muốn moi thông tin thêm thì anh chỉ còn cách nghĩ phương pháp dựng Glacier dậy trong cơn mê.

- Thầy hiểu rồi. Cảm ơn lời khuyên của em.

- Không có gì ạ.

Nhìn thầy giáo xoay lưng bước đi, trong lòng Sopan dâng lên cơn ngứa ngáy khó chịu. Nãy giờ cậu không nhìn trực tiếp đôi đồng tử hoàng kim của Earthquake, vì cậu có cảm giác người này tâm tư rất phức tạp. Một nhân tố khác xa hoàn toàn các giáo viên còn lại, đem đến nỗi bất an về tinh thần.

- Phải rồi, Sopan.

Giật mình trước tiếng gọi bất chợt, Sopan không kịp phản hồi.

Mặc kệ vẻ lúng túng của cậu, đến lượt Earthquake vô tư buông một câu hỏi.

- Em có quý Gentar không?

- ... Có ạ.

Gentar là bạn của cậu. Đương nhiên cậu quý rồi.

Earthquake cười tít mắt, chính là cái vẻ ban nãy Sopan bày ra. Như cợt nhả, như dằn mặt, vô tình hữu ý, anh giơ ngón trỏ trước miệng mình.

- Này nhé Sopan. Thầy ấy mà, là tự nguyện làm chủ nhiệm lớp 11A.

- ...

Sopan không thích vị chủ nhiệm này chút nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net