Chapter 1: Arrival

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi em thân yêu,

Làm ơn, chị cầu xin em, hãy nghĩ đến sự an toàn của mình khi ở Snezhnaya. Chị biết rằng em muốn chăm sóc những người không thể tự lo cho bản thân, nhưng đừng tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm vì lợi ích của họ. Hãy giữ im lặng và đừng thu hút sự chú ý. Nếu người chồng tương lai của em làm tổn thương em theo bất kỳ cách nào thì hãy để Lumine đưa em trở về ngay lập tức. Chúng ta sẽ liều lĩnh phát động một cuộc chiến tranh vì lợi ích của em.

- Jean

"Cậu có nghĩ rằng chị ấy đang lo lắng những chuyện không đâu không?"

Có một sự thật rằng Jean là người rất hay lo lắng. Cô ấy luôn nghĩ đến những khả năng tồi tệ nhất có thể xảy ra, rồi sau đó tự đẩy mình đi đến giới hạn của bản thân để ngăn chặn những kết cục đó. Mặc dù điều này đã nhiều lần cứu nguy cho Mondstadt trong quá khứ, nhưng không phải lúc nào nó cũng cần thiết. Barbara biết điều đó. Cô hy vọng rằng chị gái mình sẽ không có thêm những nỗi âu lo như vậy vào lúc này, hay bất cứ lúc nào khác.

Mặt khác, Lumine đang khẽ liếc nhìn cô. Trong nửa giây ánh mắt họ vô tình chạm nhau, Barbara có thể nhận ra sự do dự của cô ấy. Đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng cũng chẳng khó để phát hiện.

Chúng ta sẽ liều lĩnh phát động một cuộc chiến tranh vì lợi ích của em, Jean hứa. Cô cảm thấy muốn phát bệnh lên khi nghĩ đến điều đó - một cuộc chiến nổ ra chỉ vì nỗi sợ hãi của cô trước một người đàn ông. Đó hẳn là một trong những lý do tồi tệ nhất dẫn đến bạo lực mà Barbara từng nghe.

Trong khi nàng công chúa đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì Lumine chỉ lặng lẽ quan sát những cảm xúc lần lượt lướt qua trên gương mặt cô. Sự lo âu, niềm lạc quan và nỗi sợ hãi như đóa hoa dần nở rộ khiến đôi tay nhỏ run lên. Cô biết rằng chỉ trong vòng 30 giây nữa Barbara sẽ buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng cố gắng che giấu và ém nhẹm đi mớ rắc rối cũng không thể làm nó biến mất được.

Tuy nhiên, Lumine đưa tay ra và đan các ngón tay của họ vào với nhau, một sự an ủi bé nhỏ từ người bạn thân đến nàng công chúa. "Này" cô ấy thì thầm "Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Tớ sẽ xé xác hắn ta bằng tay không nếu hắn dám làm tổn thương cậu."

"Và sau đó cậu sẽ khiến một cuộc chiến tranh nổ ra," Barbara nở một nụ cười do dự. "Tớ không muốn làm cho mối quan hệ giữa Mondstadt và Snezhnaya trở nên tồi tệ hơn nữa đâu."

"Cậu sẽ không làm vậy. Mà là tớ."

"Tớ cũng không muốn điều đó, Lumi."

Mục đích chính của cuộc hôn nhân này là nhằm củng cố quan hệ giữa hai quốc gia. Cuộc chiến cuối cùng đã kết thúc cách đây một thập kỷ, nhưng những vết sẹo vẫn còn hằn sâu trong lòng những người sống sót trở về. Gửi Barbara đến Snezhnaya là sáng kiến vĩ đại của Tsaritsa vì nền hòa bình lâu dài của đôi bên.

Cô ấy và Tartaglia - thậm chí đó còn không phải tên thật của anh ta - họ sẽ có con. Những đứa trẻ đó sẽ kết hôn với người khác từ Snezhnaya và Mondstadt, rồi sau đó lại tiếp tục như vậy và như vậy thêm lần nữa. Kết quả là sẽ có thêm nhiều mối quan hệ gia đình máu mủ giữa hai quốc gia đến nỗi chiến tranh khó có thể xảy ra trong vòng một trăm năm tới.

Đó là kế hoạch được tạo ra từ những nỗ lực đến mù quáng, nhưng rất có thể sẽ thành công. Dù sao thì Barbara cũng là một người ủng hộ nhiệt thành cho chủ nghĩa hòa bình.

Tuy nhiên, Lumine không quan tâm đến điều đó.

"Tớ hứa sẽ luôn ở bên cậu. Tớ chắc chắn rằng mình có thể đánh cho hắn một trận nếu dám làm bất cứ điều gì khiến cậu tổn thương ".

"Lumine," Barbara nhìn ra ngoài cửa sổ và thoáng thấy chiếc xe ngựa đang lăn bánh, đôi mắt cô dõi theo khung cảnh đang dần lướt qua, "Tartaglia, Childe, bất kể tên anh ta có là gì... Tớ đã nghe rất nhiều tin đồn về vị hoàng tử ấy. Anh ta là một trong những chiến binh đáng sợ nhất ở Teyvat. "

"Điều đó không có nghĩa là anh ấy nhất định sẽ đối xử tệ với cậu." Cô nhẹ nhàng đáp lại. Lumine thầm cảm thấy khinh thường cái cách mà mình ngập ngừng, đó là điều cuối cùng Barbara cần vào lúc này.

Đôi mắt xanh của công chúa nhìn sang hướng khác, "Anh ta được biết đến với sự tàn nhẫn và thiếu lòng nhân từ trên chiến trường."

"Chà, tớ cũng vậy."

"Cậu không tàn nhẫn như vậy, bạn của tớ ạ," cô làm ra vẻ không đồng tình, "Cậu không giống như anh ta, ít nhất là từ những gì tớ đã nghe."

Lumine biết rằng cô ấy đang đạt được những lập luận phản bác của mình. Cô đã nghe về anh ta nhiều hơn so với Barbara. Những người hầu và thương nhân địa phương của Mondstadt thường sẽ sẵn lòng nói chuyện phiếm với một kỵ sĩ hơn là một nàng công chúa. Thành thật mà nói, tên của Tartaglia đã được truyền tai nhau giữa những người như La Signora và Il Dottore. Những kẻ giết người và loạn trí đã tiến hành thí nghiệm trên cơ thể con người. Trên thực tế thì họ là đồng nghiệp của anh ta.

Có rất ít khả năng rằng Tartaglia sẽ là một người đàn ông bình thường. Không một người bình thường nào có thể làm việc dưới cái tên của một Fatui Harbinger. Thật không may cho Barbara, anh ta cũng tình cờ là một trong số những hoàng tử của Snezhnaya, và sau đó lại trở thành một ứng cử viên kết hôn.

Hai người anh trai của anh ta đã kết hôn. Còn hai người em trai thì lại quá nhỏ tuổi cho điều này. Hai thành viên hoàng gia duy nhất có cùng độ tuổi sẽ tạo nên một mối quan hệ chính trị hữu ích là Tartaglia và Barbara.

Barbara ngọt ngào và xinh đẹp tựa thiên thần, phải kết hôn với một gã hiếu chiến đáng sợ.

Trái tim Lumine nhói đau trước tình cảnh đầy bất hạnh ấy. Barbara không chỉ là nữ chủ nhân mà còn là người bạn thân nhất của cô. "Chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết chuyện này. Tớ hứa đấy."

Nàng công chúa nở một nụ cười, "Chúng ta đã từng ở trong những tình huống nguy hiểm hơn nhiều, phải không?"

"Đúng vậy. Còn nhớ đám lưu manh mà chúng ta từng gặp phải không? "

Mặc dù vậy, đám lưu manh không được huấn luyện bài bản để chiến đấu như vị hoàng tử của Snezhnaya, và hai người phụ nữ đã vô tình lạc vào hang ổ của chúng khi đi lạc trong rừng. Tuy nhiên, bọn họ đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm đó mà không bị thương. Lumine sử dụng thành thạo thanh kiếm của mình như thể đó là một phần của chính cánh tay cô ấy và giữ cho Barbara được an toàn ngay cả trong những tình huống nguy hiểm nhất.

Barbara nhớ lại những cuộc trốn chạy trong quá khứ cùng với cô kỵ sĩ của mình. Những cuộc phiêu lưu của họ phần nhiều luôn tràn ngập những điều tích cực như "Cậu đã luôn bảo vệ tớ và tớ biết rằng mình sẽ ổn khi ở đó cùng cậu."

"Tớ sẽ ở bên cậu nhiều nhất có thể" Lumine trấn an khi nắm chặt tay cô, "Nhưng tớ biết vẫn sẽ có lúc tớ không thể ở bên cậu. Cho nên..."

Thật tuyệt biết bao khi được đắm chìm trong niềm hạnh phúc mơ màng. Thực tại của vấn đề ngay lập tức đè bẹp Barbara dưới sức nặng vô hình của nó, khiến trái tim cô gái nhỏ vỡ vụn và rùng mình trong đau đớn. Dẫu cho Lumine chỉ nói ra sự thật, nhưng điều đó cũng khiến cô phải đau khổ.

Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu trào ra nơi khóe mắt, "Ôi trời. Lumi à, tớ sẽ phải ngủ với anh ta, phải không? "

Hai má người kỵ sĩ tái nhợt đi. Chủ đề này đã được lảng tránh một cách khéo léo kể từ khi có thông báo về việc kết hôn. Barbara không muốn nghĩ về điều đó, nhưng mọi người đều biết rằng nó sẽ xảy ra. Mục đích của Nữ hoàng là tạo ra những người thừa kế có thể cùng thống trị hai quốc gia trong hòa bình. Người thừa kế. Những đứa trẻ sẽ được sinh ra bởi công chúa. Và tên đàn ông bạo lực, ghê tởm sẽ chạm vào người cô ấy-

"T-Tớ sẽ nôn mất" Barbara đưa hai tay lên bịt miệng và nhắm chặt mắt lại. Những ngón tay lạnh lẽo của Lumine vuốt ngược tóc khỏi trán cô.

"Tớ ước gì tớ có thể thay thế vị trí của cậu," cô thì thầm, "Tớ ước tớ có thể lấy đi tất cả những điều tồi tệ đó khỏi cậu."

Ngay cả cái mát lạnh từ bàn tay cô kỵ sĩ cũng không thể ngăn được cảm giác nóng ran như lửa đốt đang dâng trào trong người công chúa. Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu rơi xuống khi cổ họng cô thắt lại, "T- Tất cả những gì tớ muốn làm là cung phụng các vị thần. Lẽ ra t- tớ phải trở thành m- một nữ tu ngay khi chúng ta nhận được lời đề nghị đính hôn".

Cô ấy thực sự đã có ý định gia nhập vào nhà thờ và thực hiện lời thề kiêng cữ. Jean và chồng cô ủng hộ quyết định đó, mặc dù các gia đình quý tộc khác ở Mondstadt đã bắt đầu thuyết phục Barbara lựa chọn con đường khác. Không chỉ gia đình Lawrence và Goth mà tầng lớp thương gia cũng phản đối điều này. Ngay cả những người lao động dường như cũng có điều gì đó để nói. Snezhnaya là quốc gia thịnh vượng nhất trên lục địa Teyvat; Mondstadt sẽ phát triển mạnh mẽ với sự trợ giúp từ đất nước đó.

Và Barbara, vẫn hành động như cái cách mà cô vẫn thường làm, tự ép buộc mình phải chấp nhận lời đề nghị kết hôn.

Đó là khoảnh khắc hiếm hoi mà lớp mặt nạ lạc quan rơi xuống, để lộ ra bên dưới là một cô gái đang rất đỗi sợ hãi. Lumine chỉ từng được nhìn thấy khía cạnh này của cô ấy đúng một lần. Sự lạc quan của Barbara dường như có thể chiến thắng bất kỳ sự tiêu cực nào. Nhưng lần này thì khác. Lần này đã không còn chút hy vọng nào nữa rồi.

"Tớ muốn lấy đi nỗi đau khổ của cậu" Lumine rời khỏi chỗ của mình trên xe ngựa để ngồi xuống bên cạnh và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Tớ thật sự sẽ làm thế. Nếu như tớ có thể đổi chỗ cho cậu, tớ..."

Nếu như có thể đổi chỗ cho cô ấy, cô nhất định sẽ làm vậy.

Hai cô gái đã biết rõ tất cả mọi thứ về nhau. Và nhiều người còn từng nói về việc trông họ giống nhau như thế nào. Với gương mặt xinh xắn và đôi mắt to tròn, hai người có thể dễ dàng khiến người khác lầm tưởng họ là chị em ruột.

Nhận ra điều đó cũng giống như một cú tát thẳng vào mặt Lumine.

"Barbara."

"H- Hả?" Cô sụt sịt và nhìn lên, đơ người khi thấy đôi mắt của Lumine sáng lên vì phấn khích. Cái nhìn đó thường xuất hiện cùng những kế hoạch tinh quái nhất. Thông thường nó có nghĩa là trộm đồ trong tủ bếp hoặc lẻn ra khỏi lâu đài.

Tuy nhiên, ý tưởng nảy ra trong đầu của cô kỵ sĩ lúc này còn tệ hơn nhiều so với bất cứ điều gì họ từng làm cùng nhau. "Nhắc lại cho tớ một lần nữa, anh chàng Tartaglia này có thể hủy hôn nếu anh ta không thích cậu, phải không?"

"... Đ- Đúng?"

"Bỏ qua việc điều đó là sai lầm đến thế nào, chúng ta có thể biến nó trở thành lợi thế của mình."

Đôi mắt đẫm lệ, đỏ au nheo lại, "Ý cậu là sao?"

"Ý tớ là..." Nụ cười toe toét của Lumine còn nhăn nhở hơn khi cô nàng nắm lấy cả hai tay của Barbara, "Tớ có thể giả làm cậu và khiến anh ta chán ghét tớ."

"Chán ghét cậu?" Nàng công chúa há hốc miệng vì kinh ngạc.

"Tất cả những gì mấy tên quý tộc muốn ở một người vợ đều là một cô gái ngọt ngào, nữ tính, người sẽ yên bề gia thất và sinh cho họ những đứa con. Đó là một sự thật- "

"Diluc không muốn điều đó."

Lumine thở dài khi bị ngắt lời, "Diluc là một trường hợp đặc biệt, chị gái cậu cũng vậy. Bây giờ chúng ta đang nói về một gã người Snezhnaya luôn thèm khát sức mạnh, cậu biết họ như thế nào rồi đấy."

Barbara ghét chuyện nói xấu bất cứ ai, đặc biệt nếu cô đang dựa trên ác ý đó về việc họ đến từ đất nước nào. Tuy nhiên, tất cả người Snezhnaya mà cô từng gặp đều rất thô lỗ. Họ kiêu ngạo và hay đòi hỏi, hơn nữa đó còn là quê hương của Fatui, những người thậm chí còn kiêu ngạo hơn người Snezhnaya bình thường - về lĩnh vực này thì đến cả những tên quý tộc còn phải chào thua bọn họ.

"Tớ... tớ biết," cô ấy ngập ngừng đáp, "nhưng tớ vẫn không hiểu cậu đang nói gì."

Lumine trông vô cùng tự hào về bản thân khi bắt đầu giải thích, "Tớ có thể là cậu, và cậu có thể là tớ. Tớ sẽ là công chúa Barbara Pegg, và tớ sẽ đối phó với bất kỳ lời tán tỉnh kinh khủng nào từ tên hoàng tử ấy. Tớ chỉ cần là chính mình và anh ta sẽ thấy được tớ là một người vợ tồi tệ đến mức nào, hủy bỏ hôn ước, và sau đó cậu sẽ được tự do."

Barbara nhận ra mình không còn nghe được gì ngoài tiếng lọc xọc của bánh xe ngựa, cô bắt đầu tập trung khoanh vùng những khả năng có thể xảy ra.

Đổi chỗ cho nhau. Trở thành một kỵ sĩ, mặc lên mình bộ giáp và chiếc váy mỏng của Lumine, mang tên của cô ấy. Cô biết cách diễn xuất khá tốt và không hề e ngại về việc xuất hiện dưới vai trò này.

Tuy nhiên.

"Cậu cũng rất nữ tính mà, Lumine" cô vặn lại, "Tớ nghe những người hầu nam nói về cậu mọi lúc. Thế nên tại sao vị hoàng tử Snezhnaya này lại không nghĩ như vậy? "

Cô ấy lắc đầu, "Với hoàng tộc thì khác. Tớ đâm chém chỉ vì thú vui và ăn như một con heo. Hãy nhìn sự khác biệt giữa cánh tay của cậu và của tớ, không một gã công tử hào hoa nào lại muốn có một cô vợ có bắp tay to cả."

"Tớ nghĩ cánh tay của cậu rất đẹp," Barbara lẩm bẩm.

"Tớ có vết máu trên váy và không kiên nhẫn với những vấn đề chính trị," cô tiếp tục, "Nếu anh ta nghĩ tớ là cậu thì anh ta chắc chắn sẽ hủy bỏ hôn ước vì thấy tớ là một người vợ tệ như thế nào. Hoặc là cậu, cậu sẽ tệ đến mức nào."

Một thoáng trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt dịu dàng của nàng công chúa lướt qua Lumine như thể cố gắng tìm ra bất kỳ lý lẽ nào để phản bác lại. "Nhưng nếu anh ta vẫn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này thì sao?"

"Snezhnaya không ở trong tình thế giống như Mondstadt," cô nhắc nhở, "họ không cần tiền hay nguồn tài nguyên, họ chỉ đưa ra lời đề nghị này vì những lợi ích chính trị. Hãy tin tớ, không giống như cậu, vị hoàng tử đó chẳng nghĩa vụ phải thực hiện hôn sự này."

Ẩn ý về một tương lai đang chờ ở phía trước vẫn chưa được nói ra. Đó là tương lai của cô với tư cách là một tù nhân trong tình cảnh mà anh cảm thấy cô xinh đẹp và dễ mến đến nhường nào. Barbara luôn biết rằng cuộc sống chưa bao giờ là công bằng, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể cảm nhận được hết mức độ của nó.

Cô ấy lưỡng lự, "Nhưng nếu cuối cùng anh ấy thích cậu thì sao? Anh ấy sẽ muốn kết hôn với cậu vì nghĩ rằng cậu là Barbara Pegg."

"Điều đó sẽ không xảy ra."

"Làm sao cậu biết được?"

"Tớ chỉ đơn giản là biết chắc chắn là thế mà thôi," Lumine gật đầu tự tin, "Tớ sẽ thách đấu với anh ta và làm cho anh ta khó chịu khi tớ giành chiến thắng, đàn ông ghét điều đó. Anh ta sẽ chán ghét tớ chỉ trong vòng một tuần thôi."

Nó gần như là một kế hoạch hoàn hảo. Lumine đã phục vụ hoàng gia đủ lâu để biết cách cư xử như một nàng công chúa, và cô cũng nắm rõ về cuộc sống của Barbara như thể đó là của chính mình. Hai cô gái đã làm bạn với nhau từ khi còn nhỏ. Lumine bắt đầu làm công việc hầu gái cho hoàng cung khi mới bảy tuổi, suốt quãng thời gian đó cô đều đã trải qua những bài huấn luyện kiếm pháp, sau đó nhanh chóng được chỉ định bảo vệ Barbara khi đã chứng minh được lòng trung thành của mình.

Lumine nói đúng. Kế hoạch của bọn họ có thể thành công. Nhưng từ sâu bên trong thâm tâm của Barbara vẫn không ngừng vang lên, "Tớ không muốn yêu cầu cậu làm điều đó vì lợi ích của tớ. Đó là gánh nặng của tớ bắt buộc phải gánh vác."

Thật cao quý làm sao. Nhưng quá tệ cho Barbara khi người bạn thân nhất của cô ấy lại biết chính xác cách để thuyết phục được cô. "Tớ hiểu, tớ hiểu... Vậy thì, tớ hy vọng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Tất nhiên rồi." Nàng công chúa dừng lại mất một lúc, sau đó xoay người sang đối mặt với kỵ sĩ của mình, "Chính xác thì chuẩn bị cho cái gì? Cậu biết điều gì đó mà tớ không biết ư?"

Và cá đã cắn câu. Lumine cố gắng hết sức để tỏ ra bình thường, "Ồ, chẳng có gì nhiều đâu. Chỉ là trong một lần tình cờ tớ nghe được rằng ở Snezhnaya toàn những người không có đạo đức, chẳng có gì cả. Họ quan hệ tình dục trước hôn nhân, đàn ông chỉ đi loanh quanh rồi rình bóp mông phụ nữ- "

"C-Cái gì?"

Lumine mỉm cười trước sự kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy, "Ồ đúng vậy. Bọn họ là những con thú dữ đấy, quý cô của tôi ạ. Ngay cả thành viên hoàng gia cũng ngủ cùng nhau, đôi khi là vào ngay buổi hẹn hò đầu tiên. Tớ chỉ muốn cậu chuẩn bị cho những gì vị hoàng tử ấy có thể làm."

Barbara tái mặt. Môi cô ấy hé mở, hơi thở trở nên gấp gáp khi hai tay ôm lấy ngực, cố gắng làm dịu đi trái tim đang đập loạn nhịp của mình. Cô ấy thích hợp để làm một nữ tu hơn là một nàng công chúa.

Tất nhiên, không có điều gì trong lời nói của Lumine là đúng. Cô chưa bao giờ nghe bất cứ điều gì tương tự về người dân Snezhnaya hoặc gia đình hoàng gia của họ. Cô ấy chỉ đơn giản là biết cách làm cho Barbara khiếp sợ mà thôi.

Năm 11 tuổi, Lumine đã hứa sẽ bảo vệ công chúa khỏi mọi mối nguy hiểm mà cô có thể gặp phải. Cô được phong tước kỵ sĩ năm 15 tuổi, là nữ kỵ sĩ trẻ nhất trong lịch sử Mondstadt. Đối với cô, tình huống này chỉ là một trong số rất nhiều tình huống mà cô biết rằng mình sẽ phải đối mặt. Sự an toàn và thoải mái của Barbara là ưu tiên hàng đầu. Cuộc hôn nhân này đã đe dọa điều đó, vì vậy Lumine đương nhiên sẽ muốn giải quyết nó.

Barbara biết điều này. Tuy nhiên, cô ấy trông như thể có lẽ sẽ khóc, choáng ngợp và rơm rớm nước mắt, "Cậu có cuộc sống của riêng mình, cậu biết mà. Cậu không cần phải làm điều này cho tớ."

"Nhưng tớ sẽ làm," Lumine không cố ý để cho nụ cười của mình trông quá cay đắng hay nghe có vẻ đơn điệu như vậy, "Aether đã biến mất và không muốn được tìm thấy. Cha mẹ tớ thì đã mất. Cậu, Jean và Diluc là gia đình của tớ. Và tớ sẽ làm bất cứ điều gì cho gia đình của mình."

Hai cô gái ôm chầm lấy nhau mà không nói thêm một lời nào. Một tràng dài những câu từ cảm kích phát ra từ đôi môi của công chúa, cùng với đôi tay run rẩy khi cô ấy nắm chặt lấy chiếc áo choàng sau lưng Lumine. Không còn gì để nói ngoài lời cảm ơn, sau cùng là một chút tình cảm được bộc bạch.

"Xin hãy cẩn thận," Barbara thì thầm, "làm ơn, đừng để chuyện này kéo dài quá lâu. Tớ không muốn có bất cứ điều gì tồi tệ xảy ra ".

Lumine dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu."

==================

Đó là một lời nói dối. Ngay từ đầu mọi thứ vốn quá sai rồi.

"Đó không phải là cách cầm kiếm, thưa công chúa."

Lumine không nghĩ rằng Barbara lại gặp khó khăn đến vậy khi đảm nhận vai diễn này. Họ đã rất tự tin vào khả năng hành động giống hệt nhau của mình. Tuy nhiên, cái cách mà Barbara cầm thanh kiếm mảnh và dài của Lumine giống như thể cô ấy đang giữ chặt lấy sợi dây nắm giữ cuộc sống đáng quý của mình vậy. Các khớp ngón tay của cô bắt đầu trắng bệch.

"Tớ không biết chiến đấu," cô nhắc nhở một cách cứng rắn, "N- Nếu tớ phải chiến đấu, đó chỉ là để tự vệ, cậu biết mà."

"Tớ biết điều đó." Lumine luôn là người chiến đấu nếu có ai dám tấn công công chúa. Điều đó thường có nghĩa là cô ấy chỉ vung kiếm về phía những người hâm mộ cuồng nhiệt hoặc xua đuổi những tên trộm trong khi Barbara hái thảo mộc trong rừng. Ngay cả khi đó, công chúa vẫn phàn nàn về việc cô kỵ sĩ của mình thiếu chủ nghĩa hòa bình.

Giờ đây, trên tay cô là thanh kiếm mà Lumine đã sử dụng rất nhiều lần - và cô không thể trông lúng túng hơn với nó.

"Như thế này, thả lỏng tay cậu ra." Cô vừa nói vừa chỉnh lại các ngón tay cho Barbara, "Tuy nhiên, tớ không nghĩ cậu sẽ phải dùng đến nó đâu. Tớ sẽ tự mình lo liệu."

Đó là một phần lý do đã khiến Barbara đồng ý với kế hoạch này; Sẽ có những trường hợp Lumine không được phép ở bên cạnh chủ nhân của mình. Nếu Tartaglia tỏ ra bạo lực đúng như trong những lời bàn tán về anh ta, thì Barbara sẽ không đủ khả năng để tự vệ. Trong khi đó thì Lumine thường xuyên bẻ gãy ngón tay của những người hâm mộ quá khích của Barbara.

Tuy nhiên, nàng công chúa vẫn không biết rõ kế hoạch này kéo theo những điều gì. Hy vọng họ sẽ được cho phép ở cùng nhau. Nếu không, cô không chắc mình sẽ có thể đi đến đâu.

"Cậu không lo lắng à?" Cô thì thầm khi Lumine chỉnh lại tư thế cầm kiếm cho mình, lặng lẽ nhìn những bông tuyết rơi trên áo choàng cô ấy và tan ra.

"Có chứ," cô ấy trả lời, "nhưng nếu tớ thể hiện điều đó ra thì cậu sẽ hoảng sợ mất."

Công chúa tỏ vẻ hờn dỗi và trừng mắt như thể đang mắng mỏ, "Cậu có thể nói cho tớ biết cậu đang cảm thấy thế nào. Tớ muốn cậu nói điều đó ra hơn là giữ nó trong lòng."

"Cũng chẳng có gì nhiều để nói."

Lumine luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net