Chapter 2: Chains of Matrimony

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thứ lỗi cho anh một chút, đây là vấn đề riêng tư của gia đình."

Pavol, người con lớn tuổi nhất, nói chuyện lịch sự đến mức Lumine cảm giác như thể mình phải cân nhắc đến việc cảm ơn anh vì đã chấp nhận cô. Cảnh tượng bỗng trở nên còn kỳ quặc hơn bởi hành động tiếp theo của anh ta. Vị hoàng tử trưởng tiến đến bên cạnh mẹ mình, cố gắng xoa dịu cơn tức giận của bà trong khi bà đang la hét bằng tiếng Snezhnaya.

Cô không chắc nên làm gì nữa. Sẽ rất bất lịch sự nếu chỉ đứng đó nhìn cậu nhóc tội nghiệp kia bị đánh tới tấp bằng dép. Tuy nhiên, Pavol liên tục nói bóng gió với 'Barbara' rằng cô ấy nên rời khỏi đây. Anastasia luôn nắm chặt tay cô khi mớ hỗn độn đang xảy ra trước mắt họ, "Đi nào" nàng công chúa lớn nhất nói bằng giọng điệu ấm áp, "Pasha nói đúng, tụi chị nên đưa em đi xem phòng của mình."

Tuy nhiên, Đức Vua lại vẫy tay thản nhiên, "Không, không! Hãy để con bé ở lại, con bé nên làm quen với những việc này ngay từ đầu. Eva, lyubimaya, làm ơn," Ông mỉm cười dịu dàng với Tsaritsa, "Em sẽ làm rối tung mái tóc của Ajax đấy."

"Đúng vậy, con đã rất vất vả với mái tóc đó! Con đã phải trải qua một khoảng thời gian khủng khiếp chỉ để giữ cho mái tóc của anh ấy ngay ngắn lại!" Tonia phản đối gay gắt.

Một tiếng rên rỉ ngao ngán thoát ra từ miệng chàng hoàng tử đang bị đánh cho tơi tả. Với một tiếng thở dài hài lòng, Nữ Hoàng Điện Hạ – người mà Lumine chỉ có thể cho là Eva – lùi lại và chống tay lên hông, một cách khéo léo để dấu đi chiếc dép ra sau lưng.

Trong lúc đó, Anastasia đã dẫn Lumine và Barbara ra khỏi căn phòng, "Chị nghĩ em nên đi gặp thằng bé trong những hoành cảnh tốt hơn. Chúng ta đã trải qua một ngày dài, nói đúng hơn là, ừm, không có tâm trạng."

Nó không thể tệ đến mức đó được, vì dường như bọn họ mới là những người được hưởng nhiều lợi ích từ cuộc hôn nhân sắp đặt này. Lumine lên tiếng trước cả khi cô có thể ngăn chính mình lại, "Bởi vì chuyến thăm của Công- ừm, chuyến thăm của em sao?"

"Ồ đúng thế, khá là căng thẳng. Chị chắc rằng em biết."

Cô biết chứ. Barbara đã khóc hàng đêm kể từ lúc mà những gia đình quý tộc của Mondstadt luôn gây áp lực buộc cô ấy phải chấp nhận chuyện đính hôn. Nàng công chúa thực sự chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy cánh tay của Lumine như thể muốn né tránh ánh nhìn từ lính canh gác và những người hộ tống họ đang đứng dọc theo hành lang. Lumine siết chặt tay cô trước khi tiến tới nắm lấy cánh tay của Anastasia, "Sẽ rất tuyệt khi tất cả cả hai chính thức gặp nhau, em sẽ cho anh ấy thấy..."

Cô vắt óc suy nghĩ. Điều gì sẽ làm cho tên một quý tộc cảm thấy kinh hãi đây?

"Bộ sưu tập răng được lấy từ xác của những kẻ thù của em."

Nên nói vậy. Cô đúng là một thiên tài-

"Tuyệt vời!"

Hả?

"C-Cái gì?"

"Chị nói rằng điều đó thật tuyệt vời," nụ cười bất ngờ nở trên môi Anastasia nhưng lại vô cùng chân thật. Cô ấy trông tràn đầy hy vọng, thậm chí cô còn dừng lại để nắm chặt lấy tay Lumine một lần nữa, "Công chúa Barbara, em không biết chị đã vui như thế nào khi nghe được sự giống nhau giữa em và em trai của chị đâu!"

Giống nhau ấy hả. Bằng một cách nào đó mà Anastasia đã cảm thấy có một tia hi vọng trong cái sở thích sưu tập răng này của cô.

Đáng lẽ ra Lumine nên nói về bộ sưu tập mấy "hòn bi ve" mới phải.

"T-Tuyệt thật," cô nở một nụ cười giả tạo, "Tartaglia và em hẳn sẽ rất hợp nhau đấy."

Anastasia lắc đầu. "Ở đây em không cần phải gọi thằng bé bằng bí danh trong quân đội của nó đâu. Tất nhiên là trừ khi em muốn."

Thật tuyệt làm sao khi công chúa không đề cập đến tên thật của anh ta. Cô không chắc mình nên nói gì nữa – sẽ là rất thiếu tôn trọng khi hỏi chị ấy rằng liệu chàng trai bị đánh ban nãy có phải là Tartaglia hay không. Có lời đồn rằng Quan Chấp Hành thứ 11 đã từng hạ gục được cả rồng và chinh phục được nhiều các thành phố; anh ta chắc sẽ không bị đánh bại bởi một chiếc dép ấy đâu nhỉ.

Ngoài ra, người đàn ông đang ngồi bên bệ cửa sổ trông cũng không giống một kẻ phản diện xấu xa ghê tởm lắm.

"E- Em chỉ mong có thể được gặp mặt anh ấy trực tiếp thôi. Em không biết anh ấy sẽ trông như thế nào khi ở đây."

Điều đó, một nửa là nói dối. Lumine đúng là rất tò mò, nhưng có thật sự mong đợi nó hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Tuy nhiên, Anastasia có vẻ hài lòng khi dịu dàng cúi xuống và hôn lên má cô trước khi quay lại với gia đình của mình. Khi tên lính gác Fatui mở cánh cửa dẫn vào căn phòng của gia đình hoàng gia, hàng loạt những tiếng tranh luận cãi vã to nhỏ nhanh chóng tràn ra ngoài hành lang. Lumine còn không thể hiểu nổi họ đang nói gì dù chỉ là một từ.

Họ thật ồn ào và chẳng khác gì một mớ lộn xộn. Nhưng bằng một cách nào đó, cảnh tượng này lại trông thật hợp lý với Snezhnaya. Tuy nhiên cô chỉ có thể thầm hi vọng rằng gia đình này sẽ không bướng bỉnh như những ngọn gió tàn nhẫn ở nơi đất nước họ.

==============

Lumine bị sốc không phải vì Nữ hoàng Snezhnaya đánh một người đàn ông bằng chiếc dép của bà mà là bởi câu nói của Anastasia. Cô ấy nói lời chia buồn cùng cô. Điều đó chỉ làm cô kỵ sĩ cảm thấy chắc chắn hơn rằng Barbara sẽ không thể đối mặt với bất cứ điều gì mà gia đình này có.

Thật kì lạ làm sao. Lumine đã quen với những trò hài hước của Kaeya và Venti trong cung điện ở Mondstadt, nhưng hai người đó không quá ồn ào – tất nhiên là tùy vào lượng rượu mà Venti đã uống ngày hôm đó, anh ấy thích đi men theo những hành lang quanh co và kiểm tra độ vang của cung điện rộng lớn. Một đội hộ tống nhanh chóng tháp tùng các quý cô ra khỏi căn phòng của gia đình người Snezhnaya. Âm thanh từ cuộc chiến của gia đình hoàng gia nọ vẫn chưa chịu ngớt - bây giờ thì có thêm cả sự tham gia của Anatasia – sau đó lại biến mất trong vài giây. Barbara cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nắm chặt vạt váy phía sau của Lumine khi cô cùng cô ấy đi theo sau người quản gia bước xuống hành lang, "Cậu có nghĩ người đàn ông đó là anh ta không?" Cô ấy thì thầm sau lưng Lumine.

Lumine cũng đã tự hỏi chính mình về điều đó. Anh ta là người duy nhất không được nữ hoàng giới thiệu bằng tên nhưng rõ ràng họ đều có ngoại hình rất giống nhau. "Tớ... Tớ không biết nữa. Điều này rất khó nói."

"Còn ai khác ngoài anh ta nữa chứ?"

Đúng là vậy. "Người đàn ông đó có vẻ không giống như những thông tin tớ đã thu thập được từ trước khi chúng ta đến đây. Tớ nghĩ giờ chỉ còn cách duy nhất là nhìn anh ta kĩ hơn để có thể xác nhận điều đó là đúng hay sai." Những nhà lữ hành và các thương nhân nói rằng Tartaglia có những vết sẹo trên khuôn mặt tàn bạo và đôi mắt chết chóc, cùng với ánh sáng chói lóa có thể giết chết người khác. Cả hai cô gái đều không thể nhìn kĩ được người đàn ông đang bị chiếc dép đánh để thấy bất kì vẻ tà ác ác nào đang được che giấu ở bên dưới.

Barbara nắm chặt chiếc áo choàng của công chúa và sáp lại gần hơn, đôi mắt mở to như thể muốn nhắc nhở cô trước những tin đồn, "T- Tớ có nghe nói rằng anh ta thậm chí còn có răng nanh dài và một mũi như lợn..."

Lúc đó, người quản gia bắn cho các cô gái một cái nhìn sắc bén qua vai anh ta. Lumine bắt đầu cảm thấy nghi ngờ nguồn gốc của những tin đồn này.

Họ được dẫn xuống cầu thang và đi qua những hành lang trải dài tưởng như bất tận. Mỗi ngóc ngách ở Zapolyarny đều tỏa ra sự lạnh lẽo như thể không có một vật cách nhiệt nào có đủ khả năng để cản được những cơn gió buốt lùa vào đây. Nhưng bù lại cung điện này lại sạch sẽ đến mức đáng kinh ngạc. Những người giúp việc dường như luôn làm việc liên tục, các bức tranh trông có vẻ rất phức tạp được trang trí trên các bức tường, cùng với tủ gỗ chứa đầy đồ cổ. Khi đi lướt qua, Lumine ngay lập tức nhìn thấy vài chai rượu cổ. Đó chắc là điểm tương đồng duy nhất giữa Snezhnaya và Mondstadt: rượu.

Cuối cùng, bước chân của người hộ tống cũng chậm lại khi họ đến gần một dãy những cánh cửa. Bị phân tâm bởi cảnh vật xung quanh, Lumine suýt nữa thì úp mặt vào lưng anh ta nếu không có bàn tay của Barbara kéo cô lại. Còn chẳng mảy may bận tâm, anh ta xoay gót lại và cúi chào, "Thưa Công chúa, đây là phòng của người. Còn phòng của Ajax Điện hạ ở ngay bên cạnh."

Vậy ra, Ajax mới đúng là tên thật của Tartaglia. Bất chấp sự đảm bảo của Anastasia rằng không cần phải gọi anh ta bằng các danh hiệu quân sự, bất cứ điều gì ngoại trừ Tartaglia hoặc Childe đều khiến cô có cảm thấy kỳ quặc. Và ngay cả như vậy, Lumine không thể không tự hỏi liệu có sự nhầm lẫn nào ở đây hay không. Có lẽ họ gặp vấn đề về giao tiếp, có lẽ đó là một vị hoàng tử khác với người Barbara phải đính hôn cùng.

Dù đó là gì đi nữa, thì giờ đây kế hoạch nhỏ bé của họ đã không thể thay đổi được nữa. Lumine cúi đầu đáp lại, "Cảm ơn. Anh ấy... có thường xuyên ở trong phòng của mình không? "

"Không hề, thưa Công chúa."

Tốt. Câu nói đó làm cô cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.

Lumine bước vào phòng trong khi vẫn nắm chặt lấy cổ tay của Barbara. Ngay khi cô bước qua ngưỡng cửa, người hộ tống bỗng hắng giọng để gây chú ý cho những lời sắp nói của anh ta tới hai cô gái, "Thưa kỵ sĩ, Lumine phải chứ? Phòng của cô ở bên dưới này hai tầng."

Sự phân biệt đối xử trong lời nói của anh ta với hai người họ là vô cùng rõ ràng. Lumine đã quen với thái độ đó, nhưng Barbara thì không. Hai gò má cô ấy ửng đỏ trong khi bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực, chỉ cần nhìn qua một cái là biết cô ấy đang rất bối rối trước lời nói của tên lính kia, "V-Vâng, tôi..."

Lumine bắt đầu suy nghĩ lí do, "Ta muốn hiệp sĩ của mình ở lại đây. Có cô ấy bên cạnh làm ta cảm thấy an toàn hơn vào ban đêm."

"Thần xin cam đoan, thưa Công chúa. Cung điện Zapolyarny luôn an toàn tuyệt đối."

"Nhưng," Cô nở một nụ cười giả dối và cứng nhắc, "Ta muốn cô ấy ở lại đây với ta."

Anh ta nhíu mày nhìn các cô gái, đôi mắt co giật giữa những nụ cười không kém phần ngượng nghịu của hai người họ. Cuối cùng, anh ta quay người lại để che giấu một cái đảo mắt bất mãn và thiếu tôn trọng của mình, "Vâng, tất nhiên rồi. Nhưng nếu thần có thể mạnh dạn đến mức bày tỏ sự quan tâm đối với vị kỵ sĩ thân yêu của Người. Việc đối xử đặc biệt thế này sẽ bị những người hầu khác chú ý tới."

Thật là thẳng thắn. Anh ta vừa dám đánh đồng một kỵ sĩ thân cận với một người hầu đấy à? Đó là một lời nói xúc phạm tới cô ấy, ngay cả khi không có sự trịch thượng trắng trợn của anh ta. Đúng, Lumine đã giúp Barbara các công việc hàng ngày, nhưng cô ấy không phải là một người hầu; Cô ấy giống như một thành viên trong gia đình của chủ nhân mình vậy. Lumine nhìn sang nàng công chúa thật sự, người chỉ phớt lờ cô ấy bằng một cái gật đầu ngập ngừng và lo lắng, "Tôi cho rằng nếu tôi ở đây với Công chúa của mình, tôi sẽ phải tuân theo các quy tắc của lâu đài."

Điều đó là không cần thiết, cô có thể nói dối gia đình hoàng gia rằng mình sẽ ngủ ngon hơn khi có cô kỵ sĩ ở bên cạnh. Không khó để bọn họ được ở cạnh nhau – tuy nhiên, Barbara lại chậm rãi bước từng bước nhẹ nhàng và thanh lịch đi theo người hộ tống ra khỏi phòng.

"Lumine," Lumine thật đang nghiến răng trước sự xuống nước của công chúa, "Ngươi không cần phải cùng ở chung phòng với những người hầu kia, ta đảm bảo với ngươi."

Barbara chỉ bắn cho cô một ánh mắt rằng 'im lặng đi'. "Khi chúng ta đang ở Snezhnaya, hãy tuân theo các quy tắc ở nơi này, thưa Công chúa."

Cô chưa từng nghe tới điều đó bao giờ; không ai muốn bị chết cóng trong cái lạnh buốt giá và phải chiến đầu sinh tồn vì sự sống của mình như những người Snezhnaya vẫn luôn làm mỗi ngày. Lumine hi vọng rằng những người hầu kia sẽ không bắt nạt và ăn hiếp cô ấy vì Barbara chưa từng ngủ ở những nơi mà không có một cái giường đầy sang trọng và xa hoa hay sự riêng tư. Cô ấy có thể sẽ bị đẩy vào một tầng hầm của những công nhân hay uống rượu, chửi thề trước mặt cô ấy và nói ra những điều khiến cô ấy cảm thấy kinh tởm.

Lumine đã ghim nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ vào tâm trí là phải đi cứu người bạn thân nhất của mình khi người hộ tống không để mắt tới cô. Dừng lại ở lối vào, người kỵ sĩ mà cô không biết rõ tên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lưng cô. Anh ta có đôi mắt như một con diều hâu vậy. Trong khi cô vẫn chưa thể chắc chắn rằng anh ta có đang coi cô như một con mồi hay không, anh ta có vẻ như đang nghi ngờ về sự hiện diện ở đây của công chúa. "Thưa Công chúa," Người hộ tống cúi người và bắt đầu đóng sầm lại những cánh cửa nặng trịch làm bằng gỗ. Barbara vật lộn để rướn người lên và cố gắng ngước cổ qua vai anh ta để nhìn chằm chằm vào Lumine. "Thần sẽ chăm sóc người bạn kỵ sĩ của Người thật tốt. Còn bây giờ, những hầu gái mới ở đây để chăm sóc và hỗ trợ cho Người."

Những hầu gái mới của cô ấy. Lumine là người hầu duy nhất của Barbara. Nhưng Barbara lại quá bận rộn với việc trở thành Lumine trong khi Lumine cũng phải chật vật để trở thành Barbara. Bỏ qua tất cả mớ rắc rối ấy, cô không thể che giấu một lời chế giễu về sự xúc phạm của anh ta, "Ta không hiểu tại sao ta lại phải cần một người hầu gái mới trong khi ta đã có Lumine," cô ấy nhìn chằm chằm vào Barbara, người cứ trông như đang cầu xin cô hãy im lặng đi, "Lumine hoàn toàn có thể đảm nhận công việc này."

Người hộ tống chỉ nở một nụ cười trịch thượng, "Như những gì vị kỵ sĩ thân yêu của Người đã nói: Khi ở Snezhnaya, hãy tuân theo các quy tắc của người Snezhnaya."

Lại một lần nữa, lời nói của anh ta đã xúc phạm đến cô và có phần thô lỗ. Câu nói này thường được dùng cho những khách du lịch tới đây chứ không phải là một công chúa ngoại quốc. Barbara có thể uống được nhiều rượu hay chiến đấu với một con gấu hung tợn không? Trong khi Lumine có thể tự tay mình làm những điều như vậy, những người mà tên lính kia nói đã nhanh chóng xuất hiện chỉ trong vòng vài giây. Hai người phụ nữ trong bộ váy dày ấm áp theo kiểu dáng của người Snezhnaya đang đứng trước cửa. Một người mặc một chiếc đầm trắng tô điểm thêm sắc xanh, cùng với những đường thêu tinh xảo. Đây hẳn là phong cách thời trang độc đáo chỉ có ở đất nước này. Họ dè dặt tiến lại gần như thể nàng công chúa này là một con thú hoang vậy.

Một người trong số họ nở một nụ giả tạo và hỏi, "Thưa Công chúa Điện hạ, da đầu của Người nhạy cảm đến mức nào?"



==============



Hóa ra da đầu của Lumine nhạy cảm hơn nhiều so với những gì cô ấy nghĩ. Cô thậm chí còn không biết rằng có thể tết một bím tóc chặt như vậy.

Barbara đã luôn phải chịu đựng khi để cho những người hầu liên tục chạm vào người cô ấy suốt cả ngày, nhưng Lumine chưa bao giờ nhận ra điều đó xâm hại nghiêm trọng đến mức nào. Những thứ này chỉ là một phần trong cuộc sống sắp tới của cô; công chúa bị bắt phải thử một chiếc nơ thắt ruy băng mới, không bao giờ được phép tự mình chỉnh lại tóc hay mặc quần áo. Làm thế nào cô ấy lại có thể chịu được tất cả những thứ này cơ chứ, Lumine không thể biết được.

Hoặc, có lẽ là những hầu gái ở cung điện Zapolyarny có vẻ hơi mạnh bạo một chút so với những hầu gái ở Mondstadt. Cô cảm thấy mắt mình như bị kéo ngược ra sau bởi bím tóc tết chặt cứng trên đầu vậy. Khi nàng công chúa bước vào một phòng khách trống không, cô đoán rằng đây sẽ là nơi mà mình gặp Tartaglia, cô đã không ngần ngại giật phăng vài chiếc ghim trên đầu xuống để giảm bớt sự căng thẳng.

Phải mất tận một giờ chỉ để chuẩn bị sẵn sàng. Bữa tối đang được phục vụ cho những người còn lại trong gia đình ở một căn phòng khác, trong khi Tartaglia và 'Barbara' ăn một mình. Đó có thể coi như là buổi hẹn hò đầu tiên, bao gồm cả sự khó xử nữa.

Bất kể cô ấy có mong đợi điều gì, người hầu gái chỉ đơn giản là đưa cô ấy vào một căn phòng trống mà không có dấu hiệu nào cho thấy Tartaglia đang có mặt ở căn phòng này. Tuy không quá lớn nhưng căn phòng này lại có trần cao và âm thanh vang vọng. Những thanh gỗ trong là sưởi nứt ra tạo nên tiếng lách tách, ngọn lửa ấm áp đổ bóng lên bàn ăn như đang nhảy múa. Hai chiếc đĩa và ly đã đặt sẵn ở đó chờ cô.

Và cô vẫn chỉ có một mình.

"Vậy thì," Lumine quay người về phía cánh cửa phía sau lưng, "anh ấy sẽ ở đây trong một lát nữa thôi, đúng chứ?"

Bầu không khí im lặng, khó xử đúng 8 giây đã được cắt ngang khi Fatui trả lời, giọng nói qua cánh cửa của anh ta như bị bóp nghẹt. "Vâng, thưa Công chúa."

Còn bây giờ, cô ấy đã bị bỏ mặc cùng với những đồ vật được chuẩn bị sẵn cho mình trong căn phòng nhỏ buồn tẻ này. Lumine cố gắng phớt lờ đi tiếng trái tim đang đập loạn nhịp, thay vào đó là tập trung vào kế hoạch trước mắt. Đây chỉ là bước đầu tiên để hướng tới sự tự do của Barbara. Tartaglia, cho dù anh ta bạo lực đến đâu thì vẫn là một người đàn ông. Lumine nhìn vào chiếc gương nhỏ trên tường. Nếu cô ấy làm hỏng ngoại hình của mình, bằng cách nào đó, điều đó có lẽ sẽ làm anh ta chán ghét cô. Cô giật tóc mình, mặc cho những sợi tóc vàng óng rối tung trên gương mặt xinh đẹp. Sẽ thật đáng tiếc nếu phải phá hỏng thành quả của những người giúp việc nếu như họ không quá thô bạo với chiếc lược trên tay. Một ít tóc xõa xuống vai cô một cách tùy hứng, sau đó là một vài sợi tóc khác. Phần tóc còn lại hẳn cũng sẽ dần rơi xuống thôi.

Không có nhiều việc để làm với chiếc đầm. Nó được thiết kế rất đơn giản, may thủ công bằng một loại vải dày với những đường thêu đẹp mắt, phần sau của chiếc đầm dài hơn so với phần tà váy lượn sóng ở mặt trước. Cô ấy sẽ vui vẻ mặc chiếc váy này lên người nếu không phải vì mục đích chính của kế hoạch. Không chút do dự, với một trái tim đang đập loạn nhịp trong sự phấn khích, cô kéo váy lên và vặn vẹo người để cởi chiếc váy lót ngắn đầu tiên. Tiếp đó, cô giật phăng các lớp áo trên cánh tay mình rồi nhét chúng vào phía sau giá sách. Hy vọng là Tartaglia sẽ không để ý đến việc đồ đạc bị nghiêng khỏi tường một cách nguy hiểm.

Những chiếc váy lót vẫn chưa đủ. Lumine kéo chiếc váy của mình lên một lần nữa, với tay ra sau lưng để giật mạnh dây áo nịt ngực. Lần cuối cùng cởi áo nịt ngực như thế này, cái lưng tội nghiệp của cô đã bị căng cơ và đau nhức suốt hai tuần liền. Tuy thế nhưng cô thậm chí còn cong người ra sau nhiều hơn nữa để có thể chạm vào dây áo, quờ quạng nắm lấy nó như thể đang thực hiện một động tác yoga nhưng lại quên giữa chừng. Nếu Tartaglia bước vào và nhìn thấy vị hôn phu của anh ta với chiếc váy bó quanh hông và chiếc áo nịt ngực của cô ấy được gỡ ra một nửa, có lẽ vị hoàng tử ấy sẽ cảm thấy rất ghê tởm. Hy vọng là thế.

Với một cú kéo cuối cùng, chiếc áo nịt ngực của nàng công chúa cao quý rơi xuống nền đất bên cạnh mắt cá chân nàng, "Tự do hạnh phúc ." Lumine thì thầm khi cô nhét nó vào sau chiếc gối tựa trên ghế trường kỷ.

Cô dừng lại để kiểm tra ngoại hình của mình. Một chút hoang dã, với mái tóc xoăn và không có chiếc đai nịt nào trên vòng eo nhỏ. "Còn một điều nữa."

Đôi giày. Không có gì kinh hãi hơn một người phụ nữ quý tộc đi bằng chân trần cả.

Cô giật mạnh đống dây buộc lằng nhằng và ném từng chiếc giày một vào trong góc trong phòng. Sau đó là đôi vớ. Ngọn lửa đủ ấm để giữ cho các ngón chân của cô không bị buốt cóng giữa cái lạnh của Snezhnaya. Và bởi chiếc giá sách cạnh đó vẫn chưa bị đổ bởi những chiếc váy lót bị nhét ở đằng sau nên có thể coi rằng cho đến nay thì kế hoạch vẫn hoạt động trơn tru, ít nhất là cô thấy thế.

Cuối cùng cũng hài lòng với bản thân, Lumine ngồi lại vào bàn và chờ đợi.

Và đợi.

Và đợi.

Cô nhấm nháp một miếng bánh mì. Có lẽ tự ý ăn trước sẽ khiến anh ta cảm thấy bị xúc phạm.

Và đợi.

Món bánh mì này rất ngon. Nó được tẩm ướp với thứ gì đó, giống như một loại thảo mộc mà cô không thể biết chính xác là gì.

Và tiếp tục đợi.

Một giờ sau.

Và... vẫn... đợi. Chai rượu trên bàn bắt đầu mời gọi cô và Lumine đã ăn hết phần bánh mì.

Hai giờ sau.

Cô ấy vẫn đợi.



==============



Và đợi.

Sự thật đã quá rõ ràng.

Vị hoàng tử cao quý của Snezhnaya đã cho cô leo cây.

Không một ai được phép hành xử khiếm nhã như vậy với công chúa Barbara. Lumine sẽ sẵn sàng xé xác kẻ đó nếu như cô và Barbara

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net