Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9
Băng Băng ko nói gì, lấy hộp y tế ra, nhìn nhìn Thiên Anh, ý bảo đưa tay đây, Thiên Anh ko đưa ra
- Đưa tay cho chị, nhóc
Thiên Anh im lặng, ko nói gì, tổn thương nghiêm trọng, đứng lên trước con mắt của Băng Băng, hết giờ học rồi, ra tiệm bánh thôi
- Thôi, em chào chị, em có việc- Thiên Anh buồn bã nói
- Việc gì cũng để chị băng bó vết thương đã- Băng Băng đứng lên theo
- Băng làm gì..vết thương trong lòng cũng đâu có khỏi...chào chị- Thiên Anh đi thẳng, Băng Băng chợt thấy đau ở tim, chị xin lỗi, ko bảo vệ được nhóc.
- AAAAAAAAAAAAAAAA-Thiên Anh hét một hơi, đá bay cái thùng rác, tức quá đi mất, cái tụi cờ hó đó, Băng Băng nghe tiếng hét, chạy ra coi, thì thấy cảnh tượng như vậy, rồi lại thấy Thiên Anh ngồi im ko nói gì, nhẹ bỏ lại rác vào thùng, dựng đứng thùng lên lại, rồi xách cặp đi mất. Băng Băng cũng buồn, một tuần mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, rồi cô cũng xách giỏ ra về.
Bữa cơm hôm đó, cả nhà nhìn Thiên Anh, bà Linh lo lắng, có sao ko, cần đi bác sỹ ko, Thiên Anh nhìn lại, ko sao, vết thương ngoài da, Liên Vy thở dài, nhóc chịu đau giỏi quá, Băng Băng ăn cơm ko nói gì, cô tính tí nữa lên phòng dạy Tiếng Anh cho Thiên Anh sẽ nói chuyện sau. Tối hôm đó, Thiên Anh cầm xấp bài tập, qua gõ cửa phòng Băng Băng trước
- Hì..em qua đây làm gì..để chị qua đó- Băng Băng cười hiền khi nhìn thấy Thiên Anh
- Đây là bài tập..em làm hết rồi..bữa khác mình học nha chị..bữa nay em muốn đi ngủ- Thiên Anh nói
- Ừ..ừ..chị biết rồi..em đi ngủ đi- Nhận lấy xấp bài tập trên tay Thiên Anh, Băng Băng thấy hụt hẫng, còn Thiên Anh lủi thủi về phòng, đóng cửa lại, nước mắt chảy xuống, ngoại ơi, ngoại ơi, ko ai tin con cả, ngoại ơi.
Sáng hôm sau...
- Nè nhóc, lên xe đi, hôm nay chị có tiết sớm đó- Băng Băng suy nghĩ cả đêm, thôi thì cứ làm hòa với nhóc trước đã

- Dạ..-Thiên Anh cũng thấy khá hơn, nhẹ gật đầu
- Hôm qua em ngủ ngon ko?- Băng Băng cố gắng bắt chuyện
- Dạ..- Thiên Anh trả lời, bầu ko khí trong xe là một màu ảm đảm, thì chợt xe dừng lại, bên ngoài, cô Lam Vân đang vẫy tay, Băng Băng cũng cười ngượng rồi mở xe ra, Lam Vân bước vào
- Hì..may gặp được em..xe chị bị hư..đang đi bộ đây- Lam Vân cười tươi rạng rỡ nhìn Băng Băng say đắm, rồi quay xuống xe nhìn Thiên Anh
- Nhóc sướng nhỉ...chị Băng Băng chở đi học cơ đấy
- Dạ..em chào cô- Thiên Anh nhìn nhìn, mắt rõ dê, toàn địa vào đâu đâu của chị Băng Băng ý
- Đừng khách khí, ra đường thì cứ gọi là chị cũng được- Lam Vân cười rồi quay qua tiếp tục nhìn say đắm Băng Băng, Băng Băng ko thoải mái mấy, lại chú ý phía sau Thiên Anh đang nhìn mình, cười cười, con bé rốt cuộc đã chịu nhìn mình rồi sao.
- Ồ...cô cười trông càng đẹp đó..à..mà cô Băng Băng này, nghe nói hôm nay cô dạy cả ngày, tôi cũng vậy, tí nữa cô chở tôi về được ko- Lam Vân đặt vấn đề, Thiên Anh nhìn nhìn, biết luôn ta, háo sắc.
- Vâng, cũng được ạ- Băng Băng tuy cũng ngạc nhiên, nhưng vẫn lịch sự đồng ý, rồi xe cũng nhanh chóng đến trường.
Các tiết học qua nhanh, Thiên Anh cũng cười trở lại, tính cô là vậy, buồn như vậy, nhưng khi Băng Băng cười tươi nhìn cô, cô lại thấy vui vui. Sau đó, cô đứng chờ Băng Băng ở xe, xa xa thấy Băng Băng đang cười cười tiếp chuyện với tên mặt dày Lam Vân, cô nghĩ nghĩ, rồi mỉm cười, tự khen mình quá giỏi* mức độ tự kỷ cấp cao*, chạy lại chỗ Băng Băng thật nhanh, Băng Băng cũng ngạc nhiên, con bé có vẻ vui hơn buổi sáng rồi
- Chị hai à...tí cho em ngồi trước nhé...sáng em bị say xe quá- Thiên Anh nói nói
- Hả..ừ..vậy tí em ngồi trước đi, Lam Vân có phiền gì ko?- Băng Băng hơi ngạc nhiên, con bé đâu bị say bao giờ, sao hôm nay lại vậy
- Ồ..ko sao...ko sao- Lam Vân cười hằn học, con nhóc này, bảo vệ chị nó ghê nhỉ.
- Hì..vậy mình về thôi- Băng Băng cười với cả hai rồi khoát tay Thiên Anh, đi về xe, Thiên Anh đỏ bừng mặt, mùi thơm của Băng Băng cứ thế tỏa ra bên cạnh, Lam Vân ghen tỵ cái khoát tay à nha.
Tình hình bây giờ, Thiên Anh và Băng Băng ngồi ghê trước, Lam Vân ngồi phía sau cố bắt chuyện nhưng cũng ko ngắm nghía được gì, Thiên Anh thì cười đắc ý, mình qua ư là giỏi, giỏi, giỏi, chưng ra nguyên bộ mặt mèo con hí hửng. Băng Băng cũng cười tươi, nhóc đừng tưởng chị ko biết nhóc nghĩ gì, dù gì chị cũng là cô giáo nhóc mà, nhưng nhóc làm vậy cũng tốt, cám ơn nhóc nhé, rồi chợt cô thấy vui vui lạ thường, ko phải vui thường đâu, mà rất rất vui ý chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net