Phần Không Tên 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trí Long vừa thấy Băng Băng đi đến, liền nở nụ cười tươi tắn, nhìn Băng Băng rồi nói
- HẠ BĂNG BĂNG..EM CÓ ĐỒNG Ý LÀM NGƯỜI YÊU CỦA ANH KHÔNG?
Trí Long vừa nói xong, bong bóng màu hồng rực rỡ cả sân trường, Băng Băng nhìn cảnh vật xung quanh mình, có thể đây là điều mà mọi cô gái đều mong ước, có thể đây là điều duy nhất dành cho riêng cô, nhưng trái tim cô, sao lại thấy trống rỗng thế, người đứng trước mặt có phải là hình bóng cô muốn tìm kiếm, Thiên Anh cũng trống rỗng, trái tim cô bây giờ, đang tự hỏi, người yêu mình được người khác tỏ tình, mình nên làm sao, nếu bình thường, có thể cô sẽ cho hắn một trận, nhưng trong trường hợp này, lỡ may..., cô bây giờ thật sự sợ cái "lỡ may" đó.
- Xin lỗi...em đã có người yêu rồi..xin lỗi.
Lời Băng Băng nói ra khiến không gian lặng im, Thiên Anh cúi đầu, phì cười, thật sự thì cái " lỡ may" đó, thường rất hiếm khi xảy ra nhỉ. Trí Long khuôn mặt buồn bã, rồi nói
- Ko phải em chưa có người yêu sao?
- Mình nói chuyện này sau nhé..em thấy ở đây nhiều người quá- Băng Băng nói khi nhìn thấy đông người ở xung quanh.
- Ừ..anh hiểu rồi, vậy tối nay anh đến đón em được không?- Trí Long dần lấy lại bình tĩnh hơn, anh nghĩ chắc Băng Băng chỉ là nhất thời chưa tiếp nhận được.
- Vâng- Băng Băng gật đầu nói, sau đó Trí Long mỉm cười rồi nói với đám đông để họ giải tán, các em học sinh cũng đã hết giờ nghỉ, Băng Băng vừa quay người lại, thì nhìn thấy Thiên Anh đứng im nhìn cô, Trí Long cũng đã nhận ra, Thiên Anh hai tay đút vô túi quần, cúi đầu xuống nói
- Anh chẳng muốn tối nay em đi đâu hết, tối nay hãy ở bên anh đi.
Trí Long ngạc nhiên cực độ nhìn Thiên Anh, còn Băng Băng thì nín lặng, ko nói thêm được lời nào, Thiên Anh cười nói
- Ko phải việc ở bên cạnh người mình yêu là một việc quan trọng hơn hết thảy ư?- Thiên Anh híp mắt nói, Trí Long lặng người, hai người họ không phải chị em sao.
- Em..sẽ đi với Trí Long tối nay.- Băng Băng nhìn Thiên Anh nói, Trí Long cũng bước tới hỏi
- Chuyện này là sao?..hai người không phải là chị em sao?
- Chúng tôi không cùng huyết thống.- Thiên Anh lạnh lùng đáp, Trí Long im lặng, Băng Băng nói
- Chị sẽ gặp em sau..được ko?
- Ko..em muốn chị đi với em ngay bây giờ.- Thiên Anh gằng giọng
- Em đừng có như vậy..
- Bây giờ hai người có gì thì nói luôn đi, sao cứ phải hẹn hò buổi tối làm gì, không phải rất mất thời gian sao?- Thiên Anh hất mặt nói, Băng Băng nghẹn giọng nói
- Em nghe cũng được, ko nghe cũng được, chị cần thêm thời gian...
- Bằng cách thử yêu người khác sao ?
- Ko phải em nói chị nên quen anh ấy sao.
- HẠ BĂNG BĂNG...em đi quá xa rồi...ok, em muốn làm gì thì làm- Thiên Anh tức giận nói, sau đó quay đi, Băng Băng nhìn theo,ánh mắt cô ứa lệ," Thiên Anh à, em nhớ ra rồi, anh cho em ít thời gian nữa thôi..".
Tối hôm đó....
- Này, bà uống ít thôi..
- Bà về đi..
- Sao?
-Yến Vy đang có thai, bà về sớm với cô ấy đi.
Thiên Anh nói khi đã uống gần hết chai rượu trên bàn, Thanh Phượng nhìn, rồi nói
- Bà cần gì đau khổ như vậy..bà kiếm được nhiều người khác mà.
- Hì..vậy bây giờ..tôi hỏi bà..nếu bà phải từ bỏ Yến Vy, bà làm được ko?- Thiên Anh uống một hơi rồi nói
- Ko..tui không làm được đâu..- Thanh Phượng nhẹ giọng nói, Thiên Anh cười nói
- Vậy đó..vậy nên tui...Hạ Thiên Anh này..đã làm như vậy..dâng hai tay..đưa cô ấy cho người khác..gần 10 năm trời...haha...tình yêu của tôi..là vậy..đúng ko..haha- Thiên Anh cười, say mèm nói.
- Bà say rồi đó...mình về nha- Thanh Phượng lo lắng nói
- Ko..tui..chưa có say..haha..mà nếu có say..tui...cũng sẽ biết đường về nhà..haha..tui cố gắng..kiếm thật nhiều tiền..làm việc..một cách chăm...hức..chỉ nhất..để..hức...giữ lời hứa với cô ấy..nhưng bây giờ...hức...haha...vứt..vứt hết đi...- Thiên Anh hai mắt đau thương nói, Thanh Phượng cười buồn rồi nói
- Tính tiền phục vụ....về thôi, Thiên Anh.
- Tui..hức..đã nói...hức..bà về đi mà...kệ tui..đi- Thiên Anh hất tay Thanh Phượng ra, Thanh Phượng cầm tay cô lại nói
- Aizz..bởi vậy, tui mới phải đưa bà về, chuyện đâu còn có đó..về nào, Thiên Anh.
Thiên Anh bây giờ say đến quên trời quên đất, Thanh Phượng lại không đưa cô về nhà riêng, mà vòng đầu xe, đưa cô tới nhà Băng Băng.
Cùng lúc đó....
- Hì..em tới rồi à, mình gọi món nha- Trí Long vui vẻ nhìn Băng Băng nói
- Em..xin lỗi, em tới đây, ko phải chỉ để ăn, em muốn nói rõ mọi việc- Băng Băng nói, Trí Long ngạc nhiên rồi cũng gật đầu nói
- Ừ..em nói đi.
- Chuyện sáng nay, vì có nhiều người ở đó, nên không tiện, thật ra, khi vào trường dạy, em đã bị mất trí nhớ tạm thời.
- Hả?- Trí Long ngạc nhiên hỏi
- Hì..chắc anh ngạc nhiên lắm..em cũng chỉ mới nhớ lại gần đây thôi, chuyện này, cũng nhờ anh.
Flash back
- Băng Băng à..- Trí Long gọi khi thấy Băng Băng từ trong khán phòng đi ra, Băng Băng mỉm cười chào anh rồi nói
- Chuyện gì vậy ạ?
- À..chuyện là..thật ra, mới quen mà nhờ việc này, thì có hơi..
- Anh cứ nói đi ạ, nếu giúp được em sẽ giúp.- Băng Băng ân cần hỏi
- À..chiều nay, đám cưới chị anh, em đi cùng anh được ko...cái này, tại ba mẹ anh cứ bắt anh phải dẫn bạn gái về ra mắt, em giúp anh lần này thôi, được ko?- Trí Long nhìn Băng Băng dò hỏi
- À..chuyện này..- Băng Băng hơi bất ngờ nói
- Ko sao..ko sao..nếu em không giúp được, thì cũng không sao cả, anh xin lỗi.- Trí Long cười nói
- Hì..có một ngày thôi ạ, vậy chiều nay em sẽ tới- Băng Băng gật đầu nói
- A..hì, cám ơn em nhiều lắm, có gì chiều gặp em nha, anh cám ơn em- Trí Long mừng rơn trong bụng, Băng Băng cười rồi chào tạm biệt.
Chiều hôm đó...
- Em tới rồi à..hì..anh phiền em quá- Trí Long ra đón Băng Băng mà ước đây là sự thật, Băng Băng cười nói
- Hì..ko có gì đâu, mình vào thôi anh- Băng Băng nói xong cùng Trí Long đi vào, anh rất hãnh diện và tự hào vì mọi ánh mắt đều hướng tới mình, ba mẹ anh cũng rất vừa ý, không ngớt tỏ ra yêu chiều Băng Băng, họ còn vui mừng hơn khi nghe về gia cảnh của cô.
Đám cưới cũng bắt đầu, cô dâu chú rể bước ra, Băng Băng tự nhiên thấy hình ảnh trước mặt mình sao quen quá, rồi cô quay ra cánh cửa phòng, ngước nhìn tấm màn trắng bao phủ, hình như, có gì đó trong đầu cô, " Anh sẽ cho em đám cưới tuyệt vời nhất", hai mắt Băng Băng tự nhiên mở to ra, người nói câu đó, là ai, là ai, bóng dáng đó, rồi kí ức mập mờ hiện ra," Em sẽ không từ bỏ đâu...Nhóc yêu Băng Băng..hihi"," Em hãy giữ sợi dây chuyền này đi..."," Con sẽ đồng ý,sau 5 năm, con sẽ quay lại". Nước mắt rớt rơi, cô đã làm gì với người mình yêu thế này, " Thiên Anh à, em cũng nhớ anh lắm, em xin lỗi".
End back.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net