Phần Không Tên 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng Băng giải thích, Trí Long ngạc nhiên quá sức, Băng Băng đứng dậy nói
- Em xin lỗi, em chỉ muốn giải thích rõ mọi chuyện, mình vẫn sẽ là bạn chứ?
- À..ờ..hi, mà hai người vẫn chưa kết hôn đúng không, vậy anh vẫn có cơ hội chứ nhỉ?- Trí Long mỉm cười rồi bắt tay với Băng Băng, Băng Băng mỉm cười nói
- Hì..trái tim của em, từ rất lâu rồi chỉ dành cho một người mà thôi, em chào anh.
Trí Long nhìn theo bóng dáng Băng Băng, anh ngồi phịch xuống ghế, cười buồn, nếu mình không dẫn cô ấy đến đám cười, thì có lẽ..., "haha, cái này, có trách thì trách ông trời, mình đến muộn, còn người ta vẫn muốn một lòng một dạ ở bên người kia mà thôi.
RENG...RENG....
- Alô
- Alô..Thiên Anh?
- À..chị Băng Băng à..em Thanh Phượng đây, con nhóc này nó say quá rồi chị ơi- Thanh Phượng vừa nghe điện thoại, vừa nhìn qua Thiên Anh.
- HẢ?...em đang ở đâu..chị tới liền - Băng Băng lo lắng hỏi
- Ủa..chị..chị nhớ ra rồi..phải không CHỊ?- Thanh Phượng mừng rỡ nói.
- Ừ..Thiên Anh..
- Chị về nhà đi, em đang chở nó về đây,hihi- Thanh Phượng nói xong cúp máy, rồi quay qua Thiên Anh mắng một câu
- Aizzz...người ta nhớ ra rồi..giờ bà đưa hai tay lên mà hứng lấy thôi, cố lên nào.
KÉT...............
Băng Băng và bà Linh lo lắng chạy lại chiếc xe của Thiên Anh, đây là lần đầu tiên sau bằng đó năm, Thiên Anh với tình trạng này mới xuất hiện, Thanh Phượng đỡ Thiên Anh xuống dưới sự giúp đỡ của bà Linh và Băng Băng

- A..nhìn gầy vầy mà nặng thế không biết...
- Nó uống nhiều không cháu?- Bà Linh lo lắng hỏi
- À..hai chai rượu..to lắm..thôi, bác và chị Băng Băng mang Thiên Anh vào đi, cháu về đây ạ- Thanh Phượng nói xong cúi đầu ra về, bà Linh vừa đỡ phụ Băng Băng vừa nói
- Aizz..cái con bé này, sao lại ra nông nỗi này..
- Băng Băng...hihi..anh.yêu.em.
RẦM........
Bà Linh và Băng Băng hết hồn thả tay tự do,nghe một cái rầm, sau đó hai người hoàn hồn đỡ Thiên Anh dậy, bà Linh cười khổ nói
- Nó..nói mớ..haha..người ta nói, người say rượu nói ra thì rất thành thật mà.
- Mẹ à, con..
- Con sợ nó sẽ trách con phải không?...- bà Linh đặt Thiên Anh lên giường rồi nói
- Tối nay..con chăm sóc nó đi, mẹ không phiền hai đứa nữa, à..HẠ THIÊN ANH..DÙ CON CÓ NGHE HAY KHÔNG NGHE...NẾU SAU NÀY MẸ GẶP CON TRONG TÌNH TRẠNG NHƯ VẬY NỮA...THÌ ĐỪNG TRÁCH MẸ...mẹ đi nha Băng Băng- bà Linh nói xong ra ngoài, Băng Băng nhìn Thiên Anh, rồi nhẹ nhàng gỡ giày của cô ra,cởi áo khoác ra, đưa tay vuốt tóc cô rồi nói
- Em..xin lỗi, anh ngốc, tối nay bảo ở bên em, sao giờ lại lăn ra ngủ như vầy chứ?...em nhớ lại cách em đối xử với anh mấy ngày qua..hihi..vậy mà anh cũng mặt dày quá đó chứ..ngốc quá.
Băng Băng nói xong, cúi xuống hôn lên trán ai kia, tự nhiên cô thấy mình bị gì chặt lại, Thiên Anh mỉm cười, ôm chặt cô vào lòng, Băng Băng hết hồn, rồi cũng nằm im, nói
- Anh là đồ ngốc..lỡ em không tỉnh lại thì sao hả?
-Hì..thì anh..sẽ đợi tiếp..- Thiên Anh mở mắt nói.
- Nếu em không nhớ ra anh..và lấy người khác..
- Hì...anh sẽ chờ em..
- Ngốc..sao sáng nay lại nặng lời với em vậy chứ?- Băng Băng giờ đã nằm trên người Thiên Anh, đưa tay ra đập nhẹ vào vai cô.
- Anh..xin lỗi..xin lỗi..xin lỗi..
- Này,anh còn giả xỉn để bắt em mang anh lên tới đây nữa, đúng ko hả?- Băng Băng nhìn Thiên Anh nói, Thiên Anh híp mắt, gật gật đầu.
- Vậy anh biết em nhớ ra rồi hả?
- Hì..ừ..anh nghe Thanh Phượng nói gì đó..mà đại khái là em nhớ rồi..còn đưa tay ra.."hứng " lấy.- Thiên Anh cười gian nói, ở đâu đó Thanh Phượng hắc xì một cái rõ to, còn Băng Băng thì cốc nhẹ vào đầu cô.
- Anh không được học mấy cái bậy bạ như vậy nghe chưa?
- Hì..vậy em hãy ở bên anh đi- Thiên Anh nói xong lật nhẹ người, Băng Băng ôm cổ cô, giờ hai người đã đổi vị trí cho nhau.
- Anh không nản sao?
- Vì điều gì?
- 6 năm...
- Có..anh nản rồi..
-... ..... .....
- Hì..nên..mình..- Thiên Anh chưa kịp nói hết câu,Băng Băng đã hôn lên môi cô, rồi mỉm cười nói
- Anh còn nản ko?
- Ơ..còn...- Thiên Anh gật đầu, Băng Băng lại hôn thêm một cái, Thiên Anh cười nói
- Em đang khiêu khích anh sao?
- Ko..Thiên Anh này...em yêu anh.- Băng Băng mỉm cười rồi ôm chặt Thiên Anh, Thiên Anh mỉm cười, anh chỉ cần như vầy thôi, cho dù em có vứt bỏ anh, thì chỉ cần em nói một câu như vầy, thì anh cũng sẽ không màng mọi chuyện, mà quay về bên em, có thể, có người sẽ nói, anh thật ngu ngốc, nhưng nếu được bên em, thì cho dù có trở thành kẻ ngốc, anh cũng chấp nhận, đừng xóa anh đi, cũng đừng vứt bỏ yêu thương một lần nữa nhé, tình yêu của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net