Phần Không Tên 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Anh lúc này tay chân như sắp gãy rụng," ngứa mũi quá, hên hôm qua chỉ hơi dập tí xíu nên hôm nay ko ai biết là hôm qua mình bị như lai thần chưởng,hay bỏ xuống gãi mũi đây ta".Nghĩ là làm, Thiên Anh nhẹ nhàng bỏ hai cái xô xuống, nhưng vừa cúi xuống, thì cánh cửa lớp cô lại mở ra
- Em kia, đứng thẳng người lên cho tôi- Hiền Diệu bước ra xem xét, Thiên Anh lúc này chỉ thầm chửi sao lại ra đúng lúc thế ko biết, nên lập tức đứng thẳng, hai tay run run.Băng Băng nhìn thấy hơi nhíu mày lại, nhưng cô ko làm được gì vào lúc này hết, vì đây là tiết của giáo viên bộ môn, nếu ra tay thì lại có lời ra tiếng vào, bọn Diễm Lệ càng hí hửng cổ vũ, vì dù sao giáo viên chủ nhiệm lớp của tụi nó cũng chính là cô Hiền Diệu mà.
Nói hay ko bằng hên, Hiền Diệu liếc qua lớp mình, thấy Băng Băng cũng đang chú ý, nên nhếch môi, dùng cây thước trên tay trỏ trỏ vào mũi Thiên Anh rồi nói
- Nếu biết sợ rồi thì phải nhớ, cái gì được đụng vào, cái gì ko được đụng vào, em hiểu ko hả?
- Ui..za..cô ơi..đau..quá- Thiên Anh muốn chảy cả nước mắt, " cái gì mà ko đụng với đụng, bỏ cái thước ra khỏi mũi tui zùm, huhu".
- Tôi có làm gì mà đau hả?...biết nhớ là tốt..hết tiết này đi vô lớp đi..tôi tha cho một tiết đó nghe chưa hả?- Hiền Diệu liếc liếc qua Băng Băng, rồi đi vô lớp, thật ra câu hồi nãy là chỉ mượn "cá" nói "thớt" mà thôi.
- Dạ...- Thiên Anh cắn chặt răng, sẽ có ngày tui làm thịt bà, huhu, cái mũi của tui.Băng Băng cũng chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi, lúc Hiền Diệu làm vậy, cuốn sách trên tay cô bị nắm chặt tới mức muốn rách ra, cái mũi của nhóc, hôm qua mới bị đau mà, mím môi, cô hít thật sâu, bình tĩnh dạy hết tiết, dù cô rất muốn ra đó cùng Thiên Anh.
Trong giờ ra chơi...
- Nè..sữa nè...tội bà quá..mũi có sao ko..sao nó đỏ lên zậy bà- Thanh Phượng ném hộp sữa qua cho Thiên Anh rồi nhìn cái mũi đỏ lừ của bạn mình mà nói
- Aizzz, tại con mẹ màu mè đó chứ đâu, bả lấy cái cây thần thánh của bả đập đập vào mũi tui nè, đau chết đi được- Thiên Anh rờ nhẹ cái mũi vừa trả lời
- Sáng tui đã thấy nó sưng lên mà..bà bị gì à?- Yến Vy hỏi
-Thôi, bỏ qua đi, cái tui cần biết là, tại sao bà màu mè đó lại gét tui như zậy hả, còn cái lớp bả chủ nhiệm nữa, tui mún bẻ răng từng đứa tụi nó lắm rùi- Thiên Anh hút một hơi sữa rùi nói
- Ủa, bà chưa biết gì sao?- Thanh Phượng ngạc nhiên hỏi
- Bả ngây thơ lắm ko biết gì đâu, nói đi Phượng- Yến Vy vừa đấm bóp tay cho Thiên Anh vừa nói, Thiên Anh cũng trợn tròn mắt, khuôn mặt hóng hớt.
- Ta nói chuyện này cũng ko hẳn là do bà đâu, cái này người ta gọi là " giận cá chém thớt"- Thanh Phượng dài dòng
- Thôi, thôi, bỏ qua ba cái hoa hè màu mè đó đi, vấn đề chính đi- Thiên Anh nôn nóng nói
- Bà biết cô Lam Vân đúng ko?- Thanh Phượng nói
- Biết- Thiên Anh gật đầu
- Cô Hiền Diệu thích cô Lam Vân, cô Lam Vân thích cô Băng Băng, từ giả thiết đó chúng ta kết luận....
- À..từ đó chúng ta có tính chất bắc cầu...cô Hiền Diệu thích cô Băng Băng, yeah, là vậy đó Thiên Anh- Thanh Phượng chưa kịp nói hết thì Yến Vy nhảy vào nói một hơi.
- Ngu, ngu, ngu nè - Thanh Phượng hết hồn vì kết luận của Yến Vy, trong khi Thiên Anh ôm bụng cười.
- Nhiều khi thấy bà ngu quá đi mất, bà có phải lớp trưởng gương mẫu ko zậy hả, tính chất bắc cầu ko thể ứng dụng trong tình yêu đâu, kết luận là cô Hiền Diệu cực kì ko thích cô Băng Băng, nên ko thích bà là đương nhiên rồi- Thanh Phượng quay qua Thiên Anh nói
- Nhưng mà, chị Băng Băng đâu có thích cô Lam Vân, nói như vậy thì cô Hiền Diệu ko được ghét chị ấy chứ- Thiên Anh nói
- Haizzzzz....bây giờ cho dù chị bà có bảo thẳng ra là ko thích, ko quen, chỉ là bạn với cô Lam Vân, thì cô Hiền Diệu vẫn ghét thôi, hiểu ko nhóc, cái đó người ta gọi là ganh tỵ- Thanh Phượng đáp lại.
- Hèn gì...vậy nếu..ví dụ thôi nhé..tớ thích một người mà người đó thích người khác, tớ có thể ghét cái người mà người tớ thích thích ko?- Thiên Anh thắc mắc
- Cái này....cũng có thể- Yến Vy lên tiếng, Thiên Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu
- Aizzz..đi vô lớp thôi, à, mà nãy cô Băng Băng dạy lớp bên đó, bà có sao ko đó- Thanh Phượng tò mò
- Tui ko biết nữa..chị ấy ko thèm nhìn tớ lun- Thiên Anh mếu máo
- À..nãy cô Hiền Diệu có gặp cô Băng Băng đó nha, bà ráng lo hậu quả đi hen- Yến Vy và Thanh Phượng cười tà, Thiên Anh thở dài, mình kết bạn đúng người quá mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net